Tâm Ma

Chương 40: C40: Ta biết ngươi không thích


Thành gia và Phương gia đều là hai đại thế gia tu đạo nổi danh trong thiên hạ, đã vậy, từng có tin đồn hai nhà muốn liên hôn với nhau. Tuy rằng vì một số nguyên nhân không rõ mà sự việc đổ bể dẫn đến hiềm khích giữa hai nhà, thế nhưng Phương gia ở Yến Châu và Thành gia ở Trung Châu cũng đã có mối quan hệ thắm thiết lâu năm.

Hiện giờ hai bên liên hợp tổ chức đại hội tu chân, thiệp mời đã được phát đi khắp nơi, đa số tu sĩ đều sẽ nể mặt mũi mà đến. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi về đến Yến Châu, Phương Chi Chúc vẫn bất ngờ với cảnh tượng từng tốp tu sĩ nườm nượp qua lại.

Những năm này mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, cuộc sống dễ chịu, vậy nên người muốn tu đạo ngày càng nhiều, hiển nhiên, phiền toái cũng theo đó mà nhiều thêm.

Trong giới Đạo giáo tất nhiên có quy củ riêng, ví dụ như không được vô cớ quấy rầy cuộc sống thường ngày của bá tánh, không được phô trương tu vi của mình ở chốn đông người, và nhiều cái khác. Thế nhưng, một cây cổ thụ cao chót vót đến mức che trời, dù có được bảo vệ cẩn thận đến đâu, trong thời gian dài, chắc chắn sẽ càng vươn rộng tán lá, đến mức không thể che giấu.

Dành một ngày một đêm nghỉ ngơi trong khách điếm ở Yến Châu, Phương Chi Chúc chứng kiến những tu sĩ này tranh cãi hai lần, đánh nhau trên phố và trong các con hẻm ba lần, chưa kể đến vô số những lời khiêu khích thẳng thừng hoặc ẩn ý, ra tay lộ liễu hoặc ném đá giấu tay. Bởi vì không gây ra tổn thất gì lớn nên quan phủ không tiện can thiệp. Bá tánh trong thành sợ hãi sức mạnh của bọn họ nhưng chỉ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể hạn chế đi ra ngoài, một vài cửa tiệm nhỏ thì đóng cửa nghỉ bán. Điều này khiến vùng đất Yến Châu xưa nay náo nhiệt bỗng hoang vắng hơn rất nhiều.

Có một đêm, hai gã tu sĩ trong lúc tranh chấp đã đập phá bàn ghế trong tửu lâu, chưởng quầy run rẩy lại gần khuyên nhủ thì bị một gã tu sĩ trong số đó tát cho ngã xuống đất. Chưởng quầy tóc đã hoa râm ngồi đó bụm mặt, khóc không ra nước mắt. Gã tu sĩ như tìm được người xả giận, lần nữa túm lấy vạt áo của chưởng quầy: “Ai bảo ngươi lo chuyện bao đồng, lão tử……”

Chát, một âm thanh chói tai vang lên, cả tửu lâu lập tức lặng ngắt như tờ.

Cái tát này nhắm ngay mặt gã tu sĩ, lực đánh rất mạnh. Chờ đến khi gã hoàn hồn lại, một bên má phải đã sưng tấy thành một cục to, còn chưởng quầy trong tay gã thì đã biến mất. Gã vô thức sờ lên mặt, đau đến mức rơi nước mắt, lập tức phẫn nộ: “Kẻ nào? Kẻ nào? Cút ra đây cho ta! Lão tử……Hự…”

Lại một cái bạt tai nữa giáng xuống, tát mạnh đến mức gã không thể mở miệng.

Phương Chi Chúc đỡ chưởng quầy ngồi xuống một cái ghế, sau đó mới quay đầu nhìn gã tu sĩ kia, y nắn khớp tay phải vừa mới xuất chưởng khi nãy, để lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Gã thấy mình vừa bị đánh vừa bị khinh thường, lập tức nhảy dựng lên: “Ngươi…ngươi là cái thá gì…”

Hai bên má của gã sưng như cái bánh bao, lời nói thì thốt ra không rõ, còn có khuôn mặt không ngừng đổi màu khiến gã trông khá buồn cười. Một vị khách không thể nhịn được mà cười phá lên. Đây gần như là sự sỉ nhục trầ.n trụi, khuôn mặt sưng đỏ của tên tu sĩ ấy lập tức trắng bệch, gã rút kiếm, nghiến răng nghiến lợi lao về phía Phương Chi Chúc: “Lão tử đánh chết ngươi!”

Vị khách nhân vừa nãy bật cười chậm rãi đặt chén rượu trong tay xuống, miệng hắn vẫn còn treo nụ cười, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hàn ý nồng đậm ẩn chứa trong mắt hắn.

Phương Chi Chúc ngăn hắn lại, sau đó nói với gã tu sĩ: “Muốn so chiêu với ta thì ra ngoài.”

Không đợi đối phương trả lời, một luồng sáng bạc bao trùm lấy hai người rồi biến mất.

Tửu lâu bỗng nhiên yên tĩnh một lúc lâu, gã tu sĩ cãi cọ ầm ĩ trước đó đã biến mất không chút tung tích, vị khách nhân kia thì lười biếng dựa vào góc tường, ngón trỏ và ngón giữa thay phiên nhau gõ xuống cộc cộc.

Một lúc sau, hai người kia vẫn chưa về, vị khách chống cằm, tốc độ gõ nhịp vào góc bàn càng lúc càng nhanh.


Chưởng quầy bị tát sau một lúc đã lấy lại tinh thần, ông pha một bình trà Long Tĩnh rồi bưng đến trước mặt vị khách kia.

Vị khách đó cười, nói: “Ta không gọi cái này.”

“Đây, là mời ngài uống.” – Chưởng quầy khua tay: “Đa tạ ngài và bằng hữu đã giúp đỡ ta. Một bình trà không thể tỏ hết thành ý, mong ngài cứ nhận cho.”

Khách nhân vuốt ấm trà: “Bọn ta không phải bằng hữu.”

Chưởng quầy nhất thời không kịp phản ứng: “A? Hả?”

“Ta với y không phải bằng hữu.” – Vị khách khẽ liếc sang, đuôi mắt hơi nhướng lên, hắn nhếch khóe môi cười nửa miệng trông không khác gì hồ ly ranh mãnh: “Y là người của ta……”

“Ta về rồi.” – Một giọng nói thanh thoát chợt nói xen vào, người nọ đúng lúc ngồi xuống: “Tính tiền đi.”

Chưởng quầy lại ríu rít cảm tạ lần nữa và nhất quyết không chịu nhận bạc của họ. Hai bên lôi lôi kéo kéo mãi, Phương Chi Chúc nhìn thấy một góc khuất trên quầy thì nhanh chóng để lại một nén bạc ở đó rồi quay người đi mất.

Vệ Ương chạy theo Phương Chi Chúc: “Chưởng quầy đuổi kịp rồi.”

Phương Chi Chúc vô thức xoay người lại nhưng không thấy ai cả, chỉ nghe thấy Vệ Ương cười lớn, y đứng đó không nói nên lời.

Vệ Ương vẫn còn đang cười: “Chưởng quầy lớn tuổi rồi, không chạy nhanh hơn chúng ta đâu.”

“……” – Phương Chi Chúc mặc kệ hắn, nhưng lại nghĩ đến một chuyện nên xoay người, nói: “Lần sau không được nói lung tung.”

Vệ Ương: “Nói ta ư? Câu nào nhỉ?”

Phương Chi Chúc: “Trong lòng ngươi tự biết.”

Vệ Ương: “À, ý ngươi là câu ta với y không phải bằng hữu? Chi Chúc à, ngươi cảm thấy lời này không đúng ư? Chúng ta thực sự không phải bằng hữu mà.”

Đúng là không phải bằng hữu, bởi vì họ thậm chí còn chưa từng là bằng hữu. Nhưng Phương Chi Chúc không muốn bàn luận vấn đề này, tránh kí.ch thích tâm ma của Vệ Ương, nên nói tránh đi: “Đừng rêu rao chuyện đó với người khác.”

Câu trả lời này quả nhiên thỏa mãn Vệ Ương, hắn cười tủm tỉm nhìn Phương Chi Chúc: “Ta biết rồi~. Ngươi đã mang tên kia đi đâu vậy?”


Phương Chi Chúc: “Đánh hắn, rồi ném trong núi.”

Vệ Ương: “Loại chuyện này lần sau giao cho ta đi, ngươi không cần tốn sức như vậy.”

Phương Chi Chúc: “Tiện tay mà thôi.”

“Những gì ngươi thấy hôm nay, và cả những gì chưa thấy, lúc nào cũng diễn ra.” – Vệ Ương cười nhạo: “Cái gọi là quy củ, hay Đạo giáo trong thiên hạ, hết thảy đều là nhảm nhí.”

Phương Chi Chúc: “Không cần phải cái gì cũng ra tay, ta cũng không có bản lĩnh đó, chỉ có thể giải quyết những gì ta nhìn thấy.”

Vệ Ương: “Ngươi quả nhiên sẽ trả lời như vậy —— Nhưng mà, Chi Chúc à, ngươi mang tên tu sĩ kia đi có phải vì sợ ta ra tay giết hắn không?”

Quả nhiên vẫn bị hắn nhận ra, Phương Chi Chúc không phủ nhận, ngược lại hỏi hắn: “Ngươi sẽ ra tay sao?”

Vệ Ương: “Sẽ không.”

Phương Chi Chúc nhìn hắn.

“Từ nhỏ ta đã thấy loại chuyện này nhiều rồi, cũng không liên quan gì tới ta.” – Vệ Ương thản nhiên nói: “Ta không có lòng tốt như ngươi, nhưng sẽ không tùy tiện giết người.”

Hắn nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Phương Chi Chúc thì mỉm cười: “Ta biết ngươi không thích như vậy.”

Phương Chi Chúc hơi sững lại. Y ngẩng đầu lên nhìn về nơi xa xăm, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt y, tạo thành một vòm sáng nhàn nhạt.

Vệ Ương cũng đi đến bên cạnh.

Một lúc sau, mặt trời lặn hoàn toàn, hai người tiếp tục đi về phía trước.

Đêm đến, chiếc trăng ngày rằm treo giữa không trung, đẹp đẽ nhưng không có tỏa sáng.

Bên trong gia trang của Phương gia treo đầy đèn lồng rực rỡ không khác gì ban ngày. Phương Lệnh mở cửa thư phòng ra, mệt mỏi thở dài. Mấy ngày nay tất bật tổ chức đại hội với Thành Phong, Phương Lệnh bận đến nỗi buổi tối không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ đành ngủ ở thư phòng rồi qua loa thay quần áo.


Ngày mai chính là thời gian khai mạc đại hội, hy vọng mọi thứ sẽ có kết quả tốt đẹp, vậy mới không uổng phí công sức mấy ngày nay của ông.

“Phụ thân.”

Phương Lệnh giật mình quay đầu thì nhìn thấy có người đang đứng bên cửa sổ, chính là đại nhi tử Phương Chi Chúc của ông: “Là con?”

Phương Chi Chúc: “Là ta.”

Phương Lệnh: “Về Yến Châu khi nào? Sao không trực tiếp vào cửa?”

Phương Chi Chúc: “Ta tìm phụ thân có việc, nói xong liền đi.”

“Chuyện gì? Nói đi.” – Phương Lệnh ngồi sau án thư, nói: “Ngồi đi.”

Phương Chi Chúc không nhúc nhích: “Vì sao lại tổ chức đại hội tu chân với Thành gia?”

Phương Lệnh: “Chuyện này con cũng biết?”

Phương Chi Chúc: “Có ai mà không biết.”

“Nếu là như thế, hẳn con đã biết nguyên nhân.” – Phương Lệnh nghiêm túc nhìn nhi tử của mình: “Con ở lại giúp vi phụ một tay đi.”

Phưng Chi Chúc: “Ta không muốn tham gia vào việc này. Mọi người làm lớn chuyện như vậy, rốt cuộc có biết Ma quân ở đâu?”

Phương Lệnh: “Ngày mai trong đại hội, mọi người sẽ tự có kết luận. Đây cũng là ý định ban đầu của ta và Thành huynh khi tổ chức đại hội lần này.”

Không biết gương mặt thật sự của Ma quân mà lại muốn khai mạc đại hội đối phó Ma quân. Thường nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng những tu sĩ này ngay cả một mục tiêu chính xác cũng không có.

Phương Chi Chúc cảm thấy thật vớ vẩn nên không muốn hỏi tiếp. Y nhớ ra một chuyện khác: “Hình như Chi Trần không có ở nhà.”

Phương Lệnh: “Nó ra ngoài du ngoạn với bằng hữu, vẫn chưa về.”

Phương Chi Chúc: “Vậy Phương phu nhân có khỏe không?”

Phương Lệnh bỗng nhiên nhíu mày: “Chuyện của trưởng bối thì đừng nên hỏi đến.”

Phương Chi Chúc nhìn chằm chằm gương mặt có vài phần giống mình, rồi gật đầu: “Nhi tử xin cáo từ.”

Hôm sau chính là ngày khai mạc đại hội tu chân, Phương Chi Chúc và Vệ Ương thay đổi vẻ ngoài đôi chút rồi theo đuôi vài tên tu sĩ, thành công trà trộn vào trong. Có rất nhiều tu sĩ đã chờ sẵn ở đó, Phương Chi Chúc đứng dưới gốc đại thụ quan sát dòng người đổ về, còn Vệ Ương đứng bên cạnh thì buồn chán ngáp ngắn ngáp dài.


Một lúc sau, Phương Lệnh xuất hiện, ông ta lập tức bị đám người chào hỏi vây chật như nêm cối.

Phương Chi Chúc không nhìn nữa, quay đầu đi thì phát hiện trên vai Vệ Ương có một con chim hồng tước nhỏ, đầu nhỏ thân nhỏ trông vô cùng đáng yêu, Vệ Ương thì đang chọc chọc nó.

Y không khỏi thắc mắc: “Ngươi không lo lắng sao?”

Vệ Ương: “Lo lắng cái gì?”

Phương Chi Chúc: “Ngươi cũng biết mục đích hôm nay của đại hội là gì.”

“Nhiều người hơn thì cũng vô dụng vậy thôi.” – Vệ Ương nghịch nhúm lông vũ trên cái đuôi của con chim nhỏ: “Những người này đến đây đều là vì nể mặt hai đại gia tộc Thành – Phương, nhưng không có nghĩa họ sẽ chịu phục tùng.”

Phương Chi Chúc nhướng mày: “Sao ngươi biết? Phụ thân và Thành bá phụ có lẽ thực sự có kế sách vẹn toàn.”

Vệ Ương: “Kế sách vẹn toàn cũng không thắng được nhân tâm dị động, càng nhiều người thì càng không có thứ gọi là vẹn toàn tồn tại.”

Khoảng hai canh giờ sau, đại hội chính thức bắt đầu. Phương Lệnh và Thành Phong lần lượt nói vài lời khách sáo, sau đó mới bàn đến chính sự. Ban đầu mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, đến khi Thành Phong đề cập đến chuyện xử lý Ma quân sau khi bắt được hắn, lập tức có tu sĩ đưa ra dị nghị.

Đó là một tu sĩ trạc tuổi Thành Phong, gương mặt nghiêm nghị, khi nói chuyện cũng rất thẳng thừng: “Tại hạ xin hỏi, sau khi bắt được Ma quân, bí tịch của hắn sẽ được xử lý như thế nào?”

Ánh mắt mọi người lập tức sáng lên.

Thành Phong: “Vị huynh đài này có thể nói ra suy nghĩ của mình luôn không?”

Vị tu sĩ trung niên kia nói: “Ý của ta là, ai bắt được Ma quân, bí tịch sẽ thuộc về người đó.”

Một người khác lập tức phản đối.

“Nếu nhiều người hợp lực bắt hắn thì phải chia bí tịch như thế nào?”

“Tu vi của Ma quân thâm hậu, cho dù bắt được thì sao có thể chắc chắn sẽ tìm được bí tịch?”

Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, Vệ Ương cười đến mức run lên, Phương Chi Chúc thì chỉ im lặng.

Trong lúc náo nhiệt, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Ta có biện pháp này, có thể thử một lần.”

Từ trong đám người có một tu sĩ bước ra, gương mặt điềm tĩnh: “Các vị có từng nghe qua cái tên Dư Trường Tín?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận