Tầm Mịch

Chương 23: Cung yến


Chuyển ngữ: Quả Bánh Kem

Cảnh Từ ở trên thuyền cả ngày chỉ tính thời gian, tính đến tính đi, đến khi chắc chắn nhất định có thể kịp về trước tiệc sinh thần của Công chúa mới coi như yên tâm.

Đi ngang qua quận Sùng An, hắn cố ý đi tìm thi cốt Nhạc Đa, hỏa táng rồi mang tro về, còn lấy tuyết trong viện ở trạm dịch quận Sùng An, dùng linh lực cẩn thận bảo vệ.

Nam Mịch ở Thủy Ly cung, cả ngày ngoại trừ tu tập linh lực thì chính là chờ Cảnh Từ “thấy chữ như thấy người”.

Nàng đặt tất cả “thấy chữ như thấy người” trong một chiếc hộp gấm, còn đánh dấu ngày. Lúc rảnh rỗi bèn tinh tế tập theo phương thức Cảnh Từ vận dụng ngòi bút, cuối cùng vậy mà lại biến chữ mình viết thành giống tám phần so với chữ Cảnh Từ.

Đại quân trở về Thần đô phải qua Tuyên Hoa môn, Nam Mịch mặc y phục gọn gàng, không dẫn theo người hầu.

Thánh Điện hạ trẻ tuổi khoác một thân chiến giáp màu trắng, đá quý màu lam nạm ở giữa, ngồi trên lưng ngựa tựa như chiến thần thiếu niên trong thần thoại, Nam Mịch nấp trên tường thành, tỉ mỉ đánh giá huynh trưởng, sau khi xác nhận y không bị thương, mi mắt cười cong cong.

Thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn hết nửa ngày, đại quân không còn dư lại ai nhưng vẫn không thấy bóng dáng Cảnh Từ đâu.

Trong lòng Nam Mịch đột nhiên kêu lộp bộp.

Chẳng lẽ hắn bị thương rồi? Hay là hắn… không dám tỉ mỉ nghĩ tiếp, Nam Mịch lập tức xoay người chạy đi, kết quả va phải một khuỷu tay vừa cứng rắn vừa ấm áp.

Vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt trắng đen rõ ràng kia của Cảnh Từ, mũi chua xót, vành mắt đỏ hoe: “Cảnh Từ…”

Cảnh Từ đưa một trong hai bình lưu ly vẫn cầm trong tay qua.

“Đây là gì thế?” Giọng Nam Mịch mang theo tiếng nghẹn ngào.

“Tro cốt của Nhạc Đa.”

Nam Mịch sửng sốt.

Cảnh Từ trịnh trọng nói: “Là Định Viễn Vương phái người giết, Định Viễn Vương bị Dịch Trọng Nhiên giết, cũng coi như đã báo thù cho Nhạc Đa.”

Nam Mịch gật đầu.

“Ngày hôm nay, Thần quân muốn khao thưởng đại quân.” Cảnh Từ và Nam Mịch giống như lúc trước, một trước một sau đi về hướng Thủy Ly cung: “Buổi tối Thần quân sẽ triệu kiến ta, cho nên ban ngày hôm nay ta rất nhàn.”

Nam Mịch rất khéo hiểu lòng người, sáp lại gần kích động nói: “Cho nên hôm nay ngài có thời gian, không cần về Chá Phàm điện? Có thể…” Nàng khựng lại, ánh mắt lóe một cái, mặt lộ vẻ thẹn thùng: “Có thể ở với ta?”

Cảnh Từ gật đầu.

“Ta muốn đi chợ phía đông, nghe nói cơm đậu biếc ở đó ăn rất ngon, ta còn muốn đi chợ phía tây xem xiếc thú. À, còn có chợ phía nam, nghe nói ở đó có cửa hàng son phấn tốt nhất Cửu châu.”

Tiểu Công chúa cười xinh đẹp, chưa tô son điểm phấn đã thắng tất cả loài hoa trên đời này. Cảnh Từ đi theo phía sau nàng ừ một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt hàng năm không tự giác thả lỏng, đuôi lông mày nhiễm vẻ hoạt bát.

Dường như nghĩ đến cái gì, dưới chân Nam Mịch khựng lại: “Cảnh Từ, ca ca ta, huynh ấy không bị thương chứ.”

“Không có.”

Tuy đã nhìn qua nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi một câu, nghe được câu trả lời của Cảnh Từ mới lại nhảy nhót lần nữa.

Hai người dạo xong chợ phía Đông, Nam Mịch đã sức cùng lực kiệt, không còn một chút hơi sức đâu đi đến chỗ khác, cuối cùng đành phải hậm hực từ bỏ.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng, Cảnh Từ không nhịn được nói: “Sau này ta lại dẫn Công chúa đến.”

Lúc này nàng mới lại cong cong mi mắt, nói: “Cảnh Từ, ngài tốt nhất.”

Lúc này Cảnh Từ mới bừng tỉnh phát hiện, chỉ cần là nàng, dù chỉ tùy tiện một câu, hoặc là một ánh mắt, một tiếng thở dài, đối với hắn đều tác động đến đáy lòng, không kiềm chế được.

Cảnh Từ đưa Nam Mịch về đến Thủy Ly cung, lúc chia tay, Nam Mịch duỗi tay kéo lấy cổ tay hắn: “Cảnh Từ?”

“Hử?” Cảnh Từ nghe thấy tim mình đập loạn một nhịp, không còn quy luật, bàn tay nhỏ của Công chúa thật ấm áp, làm hắn tâm viên ý mã.

“Ngày mai là sinh thần của ta.”

“Ta biết.”

“Sinh thần mỗi năm phụ thân và huynh trưởng đều sẽ tặng quà cho ta.”

Cảnh Từ hơi kinh ngạc một chút: “Không phải thuộc vương các châu cũng đều sẽ đến triều hạ sao?”

Nam Mịch lắc đầu: “Không tính bọn họ, khi đó là thần tử tặng Công chúa, không phải tặng Nam Mịch.”

Cảnh Từ gần như lập tức chấp nhận cách nói này, hắn gật gật đầu, chờ câu tiếp theo của Nam Mịch.

Quả nhiên Nam Mịch nhớ đến chiếc bình lưu ly còn lại, ánh mắt lập lòe, lại nói: “Cảnh Từ, ngài từ Thanh châu về, sẽ không chỉ mang theo mỗi tro cốt của Nhạc Đa chứ?”

Đoán được ý ngoài lời nói của tiểu Công chúa, Cảnh Từ nổi lên hứng thú, nghiêng đầu nhìn nàng: “Bằng không thì sao?”

Ý cười bên môi cứng đờ, Nam Mịch bĩu bĩu môi, cuối cùng không mấy vừa lòng, hừ hừ: “Ta đi đây, ngài… Cảnh Từ, ngài chính là người ngốc nhất.” Nàng xoay người chạy về hướng tẩm cung.

Cảnh Từ theo bản năng muốn đuổi theo, sợ nàng bị thương, lại chợt dừng bước. Tiểu Công chúa của chúng ta đã trưởng thành, đã Thông Thần, dù có là huynh trưởng của nàng cũng không chắc có thể chiếm lời trong tay nàng.

Lúc này hắn mới bỏ đi vẻ mặt nghiêm túc, cười khẽ một tiếng, lấy chiếc bình lưu ly còn lại ra, bên trong là tuyết đầu mùa ở quận Sùng An.

Cảnh Từ nhấc chân rời đi, tính toán thời gian, cũng đến lúc Thần quân triệu kiến hắn rồi.

Quả nhiên, đi không bao lâu đã nghênh đón Nam Tu mới vừa tách ra.

“Cảnh tiểu lang quân, sao ngươi lại ở đây? Thủy Ly cung này ngươi có thể ra vào tự do sao?” Nam Tu không quên đâm thọc hắn mấy câu.

“Thần quân triệu ta?”

Nam Tu thấy không thú vị, chép chép miệng cũng không giận: “Ừ, đi thôi.”

Hai người bọn họ một trước một sau đến đại điện của Thần quân, Thần quân giơ tay miễn cho hai người hành lễ, ánh mắt dừng trên người Cảnh Từ: “Cảnh Từ, ngô biết, trận chiến Thanh châu lần này, nếu không có ngươi có thể đã không trọn vẹn như vậy, ngươi muốn được thưởng gì?”

Cảnh Từ chắp tay: “Không dám.”

“Ngươi đây là trách ngô lợi dụng ngươi bày cục?”

Cảnh Từ vẫn chắp tay: “Không dám, lần này đến liên hệ người của ta trên đường cơ bản đều đã giết ngay tại chỗ, chỉ là Công Tôn gia vẫn còn chưa có kết quả…” Hắn chưa nói hết đã chợt dừng lại.

“Sao không nói tiếp đi?”

Cảnh Từ lại nói: “Ta đã không phải thần tử của quân thượng, những việc này đều sẽ có Điện hạ nói với người.”

Không ngờ Thần quân ngược lại còn cười: “Nhìn xem đi, Cảnh Điện chủ của chúng ta vẫn là có tính khí, hử?”

Cảnh Tù lại không trả lời.

“Ngô đã sớm nghĩ kĩ rồi, thế này đi, Chá Phàm điện đương nhiên vẫn do người quản, còn có Nội vệ quân Thủy Ly cung cũng quy về Chá Phàm điện đi.”

Cảnh Từ chợt ngẩng đầu, ngay cả Nam Tu ở bên cạnh cũng phải ngẩng đầu nhìn về phía Thần quân.

Đây nhìn như mệnh lệnh bình thường lại bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Ngần ấy năm, Chá Phàm điện vẫn luôn thuộc về thế lực riêng của Thần quân, nhìn như vinh quang vô hạn nhưng thực ra chẳng khác gì tử sĩ, chẳng qua có thêm cái danh xưng dễ nghe mà thôi.

Vẫn luôn ẩn trong bóng tối, ngần ấy năm, bởi vì Cảnh Tù là người Hỏa tộc, Chá Phàm điện lại càng cách triều đình xa hơn, mà rời xa triều đình chính là rời xa trung tâm quyền lực. Chá Phàm điện sẽ mãi mãi chỉ là một tổ chức ám vệ trông thì có vẻ phong quang nhưng sách sử sẽ không tốn một nét bút nào cho bọn họ.

Dù cho ngày thường mọi người đều tôn xưng hắn một tiếng Cảnh đại nhân, có là đương triều Tể tướng cũng lễ nhượng có thêm, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, nếu bản thân không phải người Hỏa tộc thì sẽ thế nào đây?

Mà Nội vệ lại không giống, Nội vệ phụ trách an toàn của Thủy Ly cung, nhất định và cũng buộc phải là đạo quân dễ thấy nhất, là làm cho người thiên hạ nhìn thấy.

Nhưng hiện giờ, Thần quân cho nhập Nội vệ vào Chá Phàm điện, không khác nào kéo Chá Phàm điện từ trong bóng tối ra bên ngoài, hơn nữa vừa ra đã độc lập ngoài Binh bộ, là thế lực chỉ nghe sai khiến của Hoàng tộc.

Địa vị này không cần nói cũng rõ.

Không chỉ cho Chá Phàm điện cơ hội tiếp xúc quyền lực, hơn nữa là quyền lực trực tiếp nhất, lớn nhất.

“Quân thượng…”

“Phụ vương…”

Thấy hai người họ trăm miệng một lời, Thần quân cười nói: “Hiếm thấy hai con ăn ý như vậy, xem ra đồng hành một lần thực sự có lợi rất nhiều đối với cả hai.” Ngài lại nói: “Nếu đã đáp ứng Dịch Trọng Nhiên, không phải nên giữ lời sao.”

Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng Cảnh Từ vẫn mở miệng: “Quân thượng, những người Hỏa tộc trong điện kia…”

Thần quân xua tay: “Được rồi, các con lui xuống đi, chờ qua tiệc sinh thần của Công chúa, lại tiến hành cải cách Nội vệ quân, đến lúc đó ngô sẽ chiêu cáo Cửu châu. Tu nhi, tiệc sinh thần của muội muội con, con tự mình lo liệu chớ để sơ suất.”

Cảnh Từ còn muốn nói thêm gì, Nam Tu ở một bên đã nhanh nhẹn chắp tay hành lễ: “Vâng, vậy chúng con không quấy rầy phụ vương nữa.”

Không còn cơ hội mở miệng, Cảnh Từ cũng đành chắp tay lui xuống.

Nam Tu ngửa đầu nhìn lên bầu trời, không hiểu sao đột nhiên nói: “Ngươi xem, Thủy Ly cung là nơi có bầu trời sao đẹp nhất Cửu châu nhỉ?”

Cảnh Từ lơ đãng liếc nhìn một cái; “Ừ.”

“Tầm Nhiên?” Ánh mắt Nam Tu chuyển lên người Cảnh Từ: “Ngươi còn trẻ, ngươi sẽ còn cứu vớt được cuộc đời của càng nhiều người hơn, chờ phụ vương ban bố chiếu lệnh, ngươi sẽ là người trong Hỏa tộc cũng là thần tử trong Cửu châu có quyền lực lớn nhất, ngươi sẽ giúp tất cả người Hỏa tộc thấy được hy vọng, ngươi hiểu không? Lúc này đừng nên chạm vào vảy ngược của phụ vương.”

Cảnh Từ đương nhiên hiểu rõ, Thần quân cho hắn tôn vinh như vậy là bởi vì hắn đã đáp ứng Dịch Trọng Nhiên, đương nhiên phải cho Tử Tiêu quân và người Hỏa tộc trong thiên hạ nhìn thấy quyết tâm của Thần quân.

Cảnh Từ lên nắm quyền, chức quan đặt ở đó đã cho Tử Tiêu quân có thể yên lòng ở trong quân, cũng có thể thực hiện lời đã hứa với Dịch Trọng Nhiên. Quan trọng hơn, còn có thể khiến những người Hỏa tộc ở khắp ngóc ngách Cửu châu kia chân chân chính chính nhìn thấy hy vọng của Hỏa tộc.

Tin tưởng quyết tâm đổi mới của Thần quân.

Nhìn bên ngoài, lòng Thần quân chứa vạn dân, săn sóc bách tính Hỏa tộc, mới có thể chấp nhận điều kiện của Dịch Trọng Nhiên, trong khi có thể tiêu diệt gã dễ như trở bàn tay, nhận lấy thư hàng của Tử Tiêu quân.

Nhưng trên thực tế bọn họ đều hiểu rõ. Đây đã sớm không phải trận chiến đoạt vị giữa Dịch thị và Nam thị, đây là tất cả người Hỏa tộc trong thiên hạ đang mỏi mắt ngóng trông, liệu Hoàng tộc Nam thị có thể cho người Hỏa tộc trong thiên hạ một lời giải thích công bằng không.

Phương pháp cải cách Hỏa tộc vừa ra đã làm bùng cháy hy vọng của tất cả người Hỏa tộc. Quanh năm suốt tháng bọn họ phải sống ở tầng đáy của xã hội, sống trong một góc âm u, không có hy vọng, không có hạnh phúc, sống tẻ nhạt và cô độc.

Hiện giờ bọn họ thấy được hy vọng, một khi hy vọng tan biến, rốt cuộc bọn họ đã sụp đổ rồi sẽ hình thành lực lượng đáng sợ thế nào.

Đây không phải kết quả Thần quân muốn nhìn thấy.

Cũng bởi vì Dịch Trọng Nhiên hiểu rất rõ việc này, y mới chấp nhận đầu hàng, y biết Thần quân sẽ không giết y. Giết một Dịch Trọng nhiên chẳng tính là gì nhưng hủy hoại hy vọng của người Hỏa tộc trong thiên hạ, cũng khiến lòng các tộc khác lạnh, Thần quân chỉ mất nhiều hơn được.

“Ta cũng không phải Thánh nhân.” Cảnh Từ thở dài, tiếp: “Nhưng mà Điện hạ, nếu đến người trước mắt cũng không bảo vệ được, thật sự có thể nhắc đến thái bình muôn đời sao?”

Hắn ngẩng đầu nhìn ngôi sao trên bầu trời, lẩm bẩm tự nói; “Tuy sao ở Thủy Ly cung rất đẹp, cuối cùng vẫn tuân theo quy củ một chút, không mênh mông bằng Thương châu, không mơ màng bằng Hãn châu, cũng không theo kịp vẻ tao nhã lịch sự ở Thanh châu.” Sau đó hành lễ: “Thần cáo lui.”

Để lại một mình Nam Tu ngây người nhìn chằm chằm bóng lưng của Cảnh Từ.

Y bỗng nhiên phát hiện, Cảnh Từ đã khác rồi, trước kia y cảm thấy Cảnh Từ là một cỗ máy giết người, không có cảm xúc chỉ biết giết người, nếu không phải ra sức cho Thần quân thì có lẽ sẽ trở thành kẻ ác không chuyện ác nào không làm.

Kết quả Cảnh Từ theo Nam Mịch đi Đồ sơn một chuyến như đã thay đổi cả con người, trong ngực đều có thiên hạ, trong lòng đều có đại nghĩa.

Bừng tỉnh chợt phát hiện, hóa ra trước kia bản thân y đã nhìn nhận hắn quá phiến diện, Cảnh Từ vốn chính là một người biết hiện thực nhưng lại mưu cầu thứ không thể xảy ra trong hiện thực, biết khôn khéo nhưng cố tình không muốn quá khôn khéo.

Không biết có phải do Thần quân hạ chính lệnh chỉnh đốn và cải cách các phương diện về Hỏa tộc, dẫn đến các vị thuộc vương đều bận rộn cực kỳ hay không, sinh thần Công chúa, sứ thần các châu đến tặng lễ cũng mới vào Thần đô trong mấy ngày gần đây.

Mà may mắn là gần đến ngày tổ chức tiệc sinh thần, mọi thứ cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa.

Lúc xem xét danh sách, trong lòng Nam Tu thầm kêu thôi xong.

Y đi thẳng đến tẩm cung của Nam Mịch, nàng đang chọn lựa cung trang cho dạ yến, thấy Nam Tu, Nam Mịch cười nói: “Ca ca, mau đến xem giúp muội, muội cài cây trâm nào thì đẹp.”

Nam Tu tùy ý nhìn thoáng qua, phất tay cho đám cung nhân lui xuống: “Mịch nhi, năm nay muội đã mười chín tuổi rồi nhỉ?”

Nam Mịch không hiểu ra sao gật gật đầu.

“Đúng là đã đến tuổi thành thân.”

Nghe vậy, đầu tiên Nam Mịch kinh ngạc, sau đó đỏ mặt: “Ca ca… huynh nói chuyện này làm gì?”

“Muội nói rõ ràng với ca ca, muội và Cảnh Từ…”

Y còn chưa dứt lời, Nam Mịch đã quay mặt đi cắt ngang lời y: “Ừm… ca ca, huynh đi ra ngoài đi, muội đột nhiên nhớ đến mẫu thân có để lại cho muội một cây trâm, muội đi tìm thử xem.” Nói xong, nàng đỏ mặt đi mất như trốn tránh.

Nam Tu thở dài một hơi, lòng nghĩ hy vọng do bản thân y nghĩ nhiều.

Sứ thần các châu lần lượt ngồi vào chỗ, đại thần trong triều cũng lũ lượt trình diện. Hiện giờ Cảnh Từ đã khôi phục lại chức vị cũ, thân phận càng cao hơn trước, ngồi vị trí ngay dưới Nam Tu. Tuy chiếu lệnh vẫn chưa được ban bố khắp Cửu châu.

Nhưng những kẻ đã nghe được tiếng gió từ trước đều tiến đến kính rượu. Thường ngày tính tình Cảnh Từ lạnh nhạt, có thể từ chối cơ bản đều từ chối, hôm nay hiếm khi tâm trạng tốt, bèn nói mấy câu xã giao, uống thêm mấy chén rượu.

Nương men say, Cảnh Từ vậy mà lại nâng chén kính rượu Nam Tu.

Mặc dù là kính rượu nhưng Cảnh Điện chủ lại chỉ nói cực nhỏ: “Điện hạ, kính ngài.”

Đầu tiên Nam Tu hơi kinh ngạc, sau đó nâng chén một hơi cạn sạch: “Ta đây là vinh hạnh đã tu được từ mấy kiếp chứ?”

“Hôm ấy từ chỗ Thần quân ra, thần đã nói rất nhiều lời không phải với Điện hạ, còn xin Điện hạ chớ trách.”

“À.. chuyện ngươi hạ thấp sao trời ở Thủy Ly cung chúng ta hả?” Nam Tu cười nói, “Tha thứ cho ngươi, Cảnh Tầm Nhiên, sau khi ngươi đi Đồ sơn về thay đổi rất nhiều nhỉ? Đồ sơn này có tiên nữ thật sao?”

“Ừm, đúng là có tiên nữ, chẳng qua không phải ở Đồ sơn.” Cảnh Từ thì thầm một câu, cong môi cười cười.

Hắn trở lại chỗ ngồi của mình, bỗng nhiên phát hiện sứ thần các châu đến tặng lễ lần này gần như đều là thanh niên tài tuấn.

Vừa khéo đúng lúc Công chúa đến, tiếng thông báo thật dài của cung nhân quanh quẩn trong đại điện, thần tử qua lại giữa các bàn kính rượu lẫn nhau cũng trở về vị trí của mình, chờ Công chúa đến.

Nam Mịch mặc một bộ cung trang màu vàng nhạt, cổ tay áo và gấu váy được dùng hạt châu nhỏ đính thành vô số đồ đằng, phối với khăn quàng vai màu xanh biển phản quang, bên ngoài khoác thêm một lớp áo lụa mỏng lấp lánh như có ánh sáng chảy qua, tất cả tóc đen đều búi trên đỉnh đầu, giữa tóc cài cây trâm họa tiết sóng biển, giữa trán là hoa điền[1] màu lam.

[1] 花钿: hoa điền, trang sức hình hoa đeo giữa trán phụ nữ thời xưa, thường được làm bằng ngọc, vàng, bạc hay đá quý.

Trời sinh tiểu Công chúa có một đôi mắt hoa đào, chỉ đảo qua đã là tuyệt sắc, môi đỏ mọng mang theo độ cong ấm áp, đẹp đến người nhìn không rời mắt được.

Nam Mịch đi đến bên cạnh Nam Tu, đầu tiên là quy quy củ củ hành lễ với y, sau đó nhẹ nhàng gật đầu với quần thần: “Các khanh đứng lên đi.”

Không bao lâu Thần quân đã đến, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Vẫn là sứ thần liên tiếp tiến lên dâng lễ như cũ, Nam Mịch đều nhất nhất nhận lấy. Hơn nữa dường như đã hẹn trước, mấy năm gần đây người dâng lễ đều quyền cao chức trọng, không phải Thế tử cũng là Tướng quân.

Nam Mịch cho là bây giờ nàng đã Thông Thần, các châu vì thể hiện lòng coi trọng, thay đổi một nhóm người khác cũng là đương nhiên.

Trải qua một bữa tiệc, Nam Mịch đã không vực dậy nổi tinh thần.

Trên đường hồi cung, xa xa thấy một bóng dáng, vẻ mặt nàng khẽ đổi, cho lui cung nhân, xách váy nhanh chân đi đến: “Cảnh Từ.”

Cảnh Từ đang ngây người, nghe được giọng Nam Mịch, lúc này mới lấy lại tinh thần: “Công chúa.” Hắn nâng tay lên lại hạ xuống, đưa đến một chiếc khăn: “Lau mồ hôi, ban đêm lạnh.”

Nam Mịch lại gần hắn thêm một bước: “Ta đã không còn xương cốt yếu ớt, không dễ nhiễm bệnh vậy đâu.”

Cảnh Từ cười gật đầu, thu khăn lại.

“Hôm nay là sinh thần của ta, ngài còn chưa tặng lễ cho ta đâu?” Nam Mịch líu lo tiếp: “Quà sinh thần ta đòi phụ vương là ngày mai đến bờ đại trạch câu cá, Cảnh Từ, ngài đi với ta nhé, coi như là quà sinh thần ngài tặng ta, được không?”

“Được.” Cảnh Từ gật gật đầu, vẻ mặt dịu dàng khó diễn tả thành lời: “Ngày mai thần đến đón Công chúa.”

“Cảnh Từ, khi nào đến sinh thần của ngài?”

“Thần là cô nhi, cũng không biết sinh thần mình vào ngày nào.”

Nam Mịch thở dài một hơi, cực kỳ tiếc hận: “Không sao, Cảnh Từ, sau này ta sẽ đối với ngài thật tốt thật thật tốt.”

Những lời thế này cứ như muốn chịu trách nhiệm với hắn vậy, Cảnh Từ không khỏi mỉm cười: “Được rồi thần nhớ kỹ rồi, Công chúa cần phải nói giữ lời đấy.”

“Đương nhiên.” Nam Mịch trịnh trọng gật đầu, kết quả không cẩn thận khiến trâm cài trên đầu rơi xuống.

Cảnh Từ vội vàng nhặt lên, cài lại cho nàng, sau đó vừa cúi đầu đã đối diện với một đôi mắt hoa đào ngập ý cười sắp tràn cả ra ngoài: “Sao thế?”

“Chàng biết vì sao, vừa rồi ở bữa tiệc ta luôn gật đầu nhẹ không?” Trọng giọng nói của nàng mang theo ý cười vừa ngọt vừa giòn, còn có chút nhảy nhót của đứa bé khi trò đùa dai thành công: “Bởi vì cây trâm này là mẫu thân để lại cho ta, rất nhiều năm rồi, có hơi cũ, sợ nó rơi nên ta không dám động.”

Cảnh Từ cũng cười theo nàng: “Về thần xem cho Công chúa, sửa một chút sau này sẽ không rơi nữa.”

“Ừ.” Nam Mịch gật đầu: “Bởi vì là đồ của mẫu thân, thợ thủ công trong cung cũng không dám động đến.”

Bọn họ một trước một sau đi về hướng tẩm cung của Nam Mịch, lễ phục của Nam Mịch quá rườm rà, thật sự không được tiện, cung nhân lại đều bị nàng đuổi đi, nàng đành phải vừa xách tà váy vừa đi về phía trước.

Cảnh Từ liếc nàng một cái, sau đó lại gần nàng hai bước: “Công chúa, nếu không đi được có thể vịn lên tay thần.”

Nam Mịch cong cong mi mắt: “Được.” Đặt tay nhỏ ấm áp vào trong tay Cảnh Từ, bổ sung thêm: “Thế này càng ổn hơn chút.”

Cảnh Từ gật gật đầu, đến tẩm cung của nàng, Cảnh Từ buông tay nàng ra, gỡ cây trâm hơi lỏng lẻo trên tóc mai của nàng xuống: “Thần cầm đi, ngày mai sẽ trả cho Công chúa.”

“Được, đừng quên ngày mai…”

Cảnh Từ cắt ngang: “Ừm, câu cá, thần sẽ không quên.”

Nam Mịch đi vào tẩm cung, cung nữ Thường Hỉ vội chạy đến nói; “Công chúa, người mau đi xem trong sân.”

Nam Mịch đi xuyên qua cửa, tiến vào đình viện, tuyết trắng đầy đất, dưới cây ngô đồng ở bên cạnh có một người tuyết đầu tròn thân tròn, ngũ quan người tuyết được làm từ đá, miệng được chỉnh thành một độ cong như mỉm cười.

Thường Hỉ lải nhải bên tai nàng: “Không biết sao lại thành thế này, người để chúng nô tì về trước, vừa về đến đã thấy cảnh tượng này, đây là tuyết đó, sao lại có tuyết được chứ? Người tuyết này thật đáng yêu…”

Nam Mịch xoay người chạy ra cửa cung, quả nhiên Cảnh Từ vẫn còn ở đó.

Không biết từ khi nào, hắn vậy mà còn thay một bộ y phục khác, trường bào tay dài bằng lụa màu trắng bạc, đai lưng hồng ngọc quấn quanh hông, gấu áo bào được thêu hoa văn hình ngọn lửa màu đỏ, nồng nhiệt như lửa, cổ áo hơi dựng lên, có vẻ thêm mấy phần quý khí, giấu đi âm u lạnh lùng thường ngày.

Bạch ngọc máu bồ câu đỏ trắng đan xen chế thành phát quan, tóc dài nửa búi nửa buông.

Nam Mịch gần như ngây ra nhìn hắn, đi đến bên cạnh hắn: “Cảnh Từ…” Sau đó không còn nói thêm được gì nữa.

Đuôi lông mày của Cảnh Từ ngậm ý cười, dịu dàng thế này dường như có thể hòa tan lòng người: “Thần nguyện cả đời Công chúa đều yên vui thuận lợi.”

Không biết vì sao, Nam Mịch vậy mà có hơi muốn khóc, trong lòng nàng ấm áp, cuối cùng tất cả suy nghĩ đến bên miệng lại chỉ biến thành một câu nhẹ nhàng của nàng: “Cảnh Từ…”

“Có thần.” Thần sẽ mãi mãi ở bên cạnh Công chúa, Công chúa mãi mãi không cần sợ hãi, không cần ưu phiền.

Một đêm này Nam Mịch ngủ cực kỳ yên ổn.

Từ Đế Thích Thiên xuống, nàng vẫn thường mơ thấy ác mộng. Mơ thấy xác chết đói khắp nơi, mơ thấy thi thể đầy đất, mơ thấy trẻ con khóc nỉ non, phụ nhân đang ăn xin.

Từ nhỏ nàng đã được nuôi trong thâm cung, tường vây cao cao và tình thương của phụ huynh đã bảo vệ lấy nàng, nàng không biết chiến tranh thế nào, nạn đói ra sao, khó khăn của chúng sinh là gì.

Nhưng lần này nàng một đường thẳng lên phía Bắc đến Đồ sơn, vô tình đã lén thấy được một góc chân thật của thế gian này, thấy được cuộc sống gian nan của những người thường kia, thấy được muôn vẻ của nhân gian, toàn là chua xót.

Nàng mới bắt đầu hiểu ra, hóa ra người trên đời này đều sống rất gian nan.

Có đôi khi nàng rảnh rỗi, sẽ thường nhớ đến lời Sở tiên sinh đã nói: Người người sinh ra đều là người.

Sẽ không bởi vì thiên phú tu hành mà được coi như thần minh, càng không phải vì trời sinh xương cốt yếu ớt mà thấp hèn như con kiến.

Nếu nàng chưa từng đi lên phía Bắc, chưa từng tận mắt thấy dáng vẻ chân chính của thế giới này, nàng có thể tiếp tục sống trong mộng đẹp mà xuất thân và người nhà dệt nên cho nàng, nàng có thể nói với bản thân Cửu châu của hiện tại thái bình, bốn biển an ninh, người dân an cư lạc nghiệp.

Nhưng hiện tại không được, nàng không có cách nào tự lừa mình, người đời sinh ra đã được quyết định quý tiện sang hèn, không phải việc mà một vị Thánh quân, một vị hiền chủ nào có thể thay đổi được.

Sáng sớm hôm sau, Nam Mịch đã sớm thay xong y phục, buộc tóc đơn giản nhanh nhẹn, chờ Cảnh Từ đến đón nàng.

Khi Cảnh Từ đến, Nam Tu cũng tới.

“Ca ca, sao huynh lại đến đây?”

“Thế nào hả? Muội đây là ghét bỏ huynh? Có Cảnh đại nhân rồi, người huynh trưởng như ca ca đây thành thừa rồi?”

Khuôn mặt Nam Mịch hơi hồng lên, nhíu mày nói; “Ca ca nói bậy bạ gì thế.”

Nam Tu: “Không nói bậy, các muội đi câu cá về sớm chút, gần đây có mơ ác mộng nữa không?”

Cảnh Từ vẫn luôn im lặng, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía Nam Mịch.

“Sao ca ca lại biết?”

“Phụ thân nói, để sau huynh tìm cho muội phương thuốc an thần tốt một chút, được rồi, hai người đi đi, huynh chỉ đến thăm muội thôi, còn có việc khác nữa.”

Nam Tu vừa đi, Nam Mịch lập tức đi đến bên cạnh Cảnh Từ, nàng đột nhiên nhận ra hôm nay mình đặc biệt thính tai tinh mắt, nhìn chằm chằm cổ tay Cảnh Từ nói: “Ngài còn đeo sợi tơ hồng này hả?”

“Ừm.” Cảnh Từ gật đầu: “Chú quyết trên đây vẫn còn mà, chỉ cần Công chúa muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể tìm được thần.”

Bởi vì là ra ngoài du ngoạn, Cảnh Từ cố ý tìm xe ngựa, Nam Mịch nhíu mày nói: “Chúng ta cưỡi ngựa đi nhé.”

“Hả?”

“Lúc các ngài đi Thanh châu, ta ở nhà đã cố ý học cưỡi ngựa, chờ ngài về định cho ngài một niềm vui bất ngờ đó.” Nam Mịch nhăn mày, vẻ mặt gấp gáp, hệt một đứa bé đang chờ được khen ngợi.

Cảnh Từ ngẩn ra, nàng nói, nhà, nói “chờ ngài”.

Thấy Cảnh Từ mãi không trả lời nàng, nàng phụng phịu, sau đó kéo hắn về hướng trại ngựa: “Đi thôi, chúng ta đi chọn một con ngựa.”

Cảnh Từ bị nàng kéo đi, chợt cười: Tiểu Công chúa đã không còn như trước, trước kia luôn có phần nhút nhát, tuy bây giờ vẫn rất yêu kiều nhưng lại càng thêm dũng cảm, dường như cũng càng tự tin.

Bọn họ đến trại nuôi ngựa, Nam Mịch cưỡi một con ngựa lông trắng như tuyết: “Con kia, màu trắng ấy, là ngựa của ta, tên nó là Tình Thiên.”

Cảnh Từ nhướng mày nhìn nàng.

Nam Mịch lại cười; “Có phải ngài cũng nhìn ra rồi không? Nó và Vũ Hạ của ngài rất giống nhau đúng không?”

Vũ Hạ là ngựa của Cảnh Từ, cũng là toàn thân trắng như tuyết, một sợi lông tạp cũng không có.

Cảnh Từ cười bất đắc dĩ, sau đó gật gật đầu: “Đúng là rất giống.”

Đây là lần đầu tiên Nam Mịch tự mình cưỡi ngựa đồng hành với Cảnh Từ, hắn còn chưa quen lắm, luôn chăm sóc nàng, sợ nàng bị ngã, sợ nàng bị dọa sợ, sợ nàng bị thương.

Cưỡi song song được một quãng đường, Cảnh Từ mới phát hiện mình đã lo lắng nhiều, Công chúa rất thông minh, học gì cũng rất nhanh, cưỡi ngựa cũng cưỡi rất tốt.

Bọn họ đến bên bờ đại trạch, Cảnh Từ đã phái người của Chá Phàm điện chuẩn bị đồ dùng câu cá ổn thỏa, còn chuẩn bị thêm trường kỷ có thể nghỉ ngơi và màn giữ ấm, trái cây điểm tâm cũng đủ hết.

Nam Mịch nửa nằm trên ghế mềm, trong tay cầm cần câu cá, hỏi; “Cảnh Từ? Ngài nói đại trạch có giao nhân không nhỉ?”

“Giao nhân?” Cảnh Từ ngồi trên một chiếc ghế khác, thất thần lắc qua lắc lại cần câu cá trong tay: “Nghe đồn giao nhân sinh ra ở Nam hải, tuy nơi này cách Nam hải gần nhưng độ ấm nước lại thấp, hẳn là không có.”

Tuy Thần đô ấm áp nhưng dù sao cũng đang vào đông, Nam Mịch thấy hơi lạnh, rúc rúc vào thảm lông cáo mềm mại trên ghế. Cảnh Từ nghiêng đầu nhìn nàng một cái, lấy thảm trên trường kỷ phía sau đến, đắp lên người nàng.

Nam Mịch ngửa đầu nhìn hắn, cười: “Cảm ơn ngài, Cảnh Từ.”

Câu cá vốn rất tẻ nhạt, Nam Mịch rúc trong thảm ấm áp, không bao lâu đã mơ màng muốn ngủ. Ngoại trừ tối hôm qua, gần như đêm nào nàng cũng bị tỉnh giữa đêm, đương nhiên mệt mỏi.

Khi Cảnh Từ quay đầu lại lần nữa thì Nam Mịch đã ngủ, Cảnh Từ nhìn chăm chú góc nghiêng mặt nàng một lúc lâu, rũ mi cười, đứng dậy ôm nàng đi đến trường kỷ đã chuẩn bị trước đó, buông màn xuống, gió bên ngoài không vào được nữa.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, ngày thường nàng ngủ ở tẩm cung không được ngon, ngược lại thì Cảnh Từ có ôm nàng, lăn lộn nàng thế nào, nàng cũng ngủ rất sâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận