Lưu Biểu thoáng liếc nhìn mọi người, sau đó dừng lại trên người Lưu Kỳ nói:
– Chuyện tối hôm qua các ngươi đã đều nghe nói rồi chứ. Xin Vương Tướng Quân kể lại cụ thể một lần.
– Rõ.
Vương Uy nhìn mọi người, bình tĩnh nói:
– Đêm hôm qua trong bữa tiệc mừng thọ Châu Mục đại nhân, có cướp đại lao thành Tương Dương, trong đại lao ngoại trừ một gã cai ngục tên Cẩu Đản may mắn thoát chết, những người khác đều bị giết. Theo phỏng đoán quá trình quá ngục này từ khi phát sinh đến khi kết thúc khoảng một khắc đồng hồ. Sau công tác thống kê, con trai của Thái Thú Trường Sa – Trương Duyệt trong đại lao bị cướp đi. Đêm ngày hôm qua ở khu dân sinh cũng xảy ra vụ án mạng, theo công tác điều tra hiện trường vụ án, có thể chủ mưu vụ cướp ngục chính là thủ phạm, chỉ có điều bọn chúng ẩn nấp trong bóng tối. Đêm ngày hôm qua có tất cả hơn hai mươi vị quan viên bị ám sát, chỉ có một mình đại công tử may mắn thoát nạn, ám khí thích khách sử dụng chính nỏ tiễn. Trạm dịch báo về Trương Dịch mất tích, trên thực tế y đã rời khỏi Tương Dương ba ngày trước.
Giọng điệu bình thản không chút dao động, từng vụ từng vụ án mạng hiển hiện ngay trước mắt Vương Tướng Quân thân trải trăm trận, không có gì dị thường. Nhưng khi y diễn tả không tồi, lại khiến Lưu Biểu phải hoảng sợ.
Người ở đây có lẽ biết chuyện phát sinh ngày hôm qua, nhưng tuyệt đối không biết rõ ràng như Vương Uy diễn tả. Người trên đại sảnh hiểu được ý tứ của Lưu Biểu muốn biểu đạt, chính là : Gió thổi cỏ lay trong thành Tương Dương đều không thể gạt được ta, các ngươi cẩn thận một chút.
Quét mắt liếc nhìn mọi người, Lưu Biểu cảm giác vô cùng hài lòng đối với hiệu quả của lần uy hiếp này. Nhỏ giọng nói:
– Cái gì đáng nói đã nói rồi, các ngươi có ý kiến gì thì hãy nói chút đi.
Thái Mạo là người được Lưu Biểu coi trọng nhất, nói đầu:
– Trong vòng mấy năm qua, hiện tại là lần đầu tiên Kinh Tương phát sinh án mạng nghiêm trọng, Châu Mục đại nhân trước hết nên phát người đến Trường Sa yêu cầu Trương Tiện đến Tương Dương để tra xét.
Tuy Thái Mạo nói rất thoải mái, nhưng ai cũng biết nếu Trương Tiện tới Tương Dương e là sẽ không bao giờ có thể rời khỏi Tương Dương. Vậy mà Thái Mạo lại là người đầu tiên nói, phải lệnh Trương Tiên tới Tương Dương, chẳng phải muốn phế bỏ cánh tay trợ lực – Trương Tiện sao? Dù sao đây cũng là chuyện tất yếu, thế nhưng mọi người phía dưới khó có thể yên ắng. Sau một hồi huyên náo, hết thảy đã ổn định lại. Không phải Trương Tiện thì đành thôi, nếu nhưu tùy ý tìm kẻ chết thay cũng có khả năng lớn lừa dối chót lọt. Nâng lên cao, sau đó nhẹ nhang thả xuống, nhưng không ai có thể tìm được cớ.
Khoái Việt tiến lên từng bước nói:
– Quân Sư nói rất có lý, hiện tại phải mau chóng điều tra rõ nguyên nhân, để sớm ứng phó.
Y Tịch tiến lên phía trước nói:
– Dựa vào tình hình trước mắt nhìn nhận, có rất nhiều dấu hiệu nhằm vào Thái Thú Trường Sa Trương Tiện. Châu Mục đại nhân hiện tại có thể sai người tới, trước hết giải thích rõ nguyên nhân mới Trương Tiện tới Tương Dương, nếu như để lâu e là sẽ phát sinh chuyện khác.
Lưu Biểu nghe ba người nói xong, liền hỏi:
– Các ngươi nghĩ thế nào?
Mấy người khom mình đáp, chỉ có mình Lưu Kỳ đắng thẳng không nói, Lưu Biểu quái lạ thoáng liếc nhìn Lưu Kỳ hỏi:
– Kỳ cảm thấy thế nào?
Lưu Kỳ tiến lên phía trước nói:
– Phụ thân, chuyện này nếu như do Trương Tiện làm e là y đã chuẩn bị mưu phản, vì thế không cần phải phái người tới dò xét. . . Nếu không phải Trương Tiện làm thì chắc chắn địch nhân có âm mư lớn, sau đó chắc chắn có hành động lớn, nói không chừng còn liên lụy tới các chư hầu khác. Con nghĩ trước hết phải mệnh Phi Hổ Quân vào thành, tập kết quân độ Kinh Châu để phòng ngừa chuyện bất chắc, sau đó phái người hỏi Trương Tiện cũng chưa muộn.
Trong ký ức của Lưu Kỳ không có gã Trương Tiện này, Trương Sa Thái Thú hình như là Hàn Huyền. Trước đó phỏng đoán Trương Tiện mưu phản, như vậy phải suy tính phá hỏng âm mưu này, nếu không sẽ cho Trương Tiện có cơ hội. Cho dù y không phản nhưng thấy Lưu Biểu tập kết quân đội nói không chừng cũng muốn làm phản, Lưu Kỳ hắn có thể loại trừ một đại địch hơn nữa còn có thể nhân cơ hội này nắm giữ một phần binh quyền.
Lưu Tông mặc dù không biết tính toán của Lưu Kỳ nhưng trực giác nói cho y biết như vậy càng giúp Lưu Kỳ thêm lớn mạnh, mà Trương Tiện vốn là người ủng hộ y, vì thế đương nhiên không đồng ý để Lưu Biểu dùng binh đối với Trương Tiện, liền nói:
– Phụ thân, con nghĩ Quân Sư nói rất có lý, trước hết điều tra rõ hãy định đoạt.
Lưu Biểu nhìn phía dưới không nói gì, bởi có một số việc cho dù y làm cũng không thể thay đổi, y vừa nãy uy hiếp mọi người nhưng chỉ trong nháy mắt bọn họ lại nhảy vào tranh đấu lẫn nhay, y hít một hơi thật sâu nhìn về phía Lưu Kỳ và Lưu Tông. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không thể quyết định, rốt cuộc nên giao cơ nghiệp này cho ai.
Trong đại sảnh nhất thời lâm vào yên tĩnh.
Lưu Biểu nhìn về phía Vương Uy nói:
– Vương Tướng Quân nghĩ thế nào?
Vương Uy thoáng liếc nhìn Lưu Kỳ nói:
– Mạt tướng tán thành lời nói của đại công tử, vì đề phòng chuyện chẳng may vẫn nên sớm chuẩn bị. Hơn nữa Trương Dịch bí mật trở về Trường Sa có thể thấy được chuyện này nhất định liên quan tới Trương Thái Thú. Nếu như sau này đợi y cấu kết với Đông Ngô vậy càng thêm khó khăn.
Lưu Biểu gật gật đầu nói:
– Đã nhưu vậy, liền làm theo như lời Lưu Kỳ lệnh Phi Hổ Quân đóng quân trong thành, mặt khác truyền lệnh điều hai vạn quân tập kết ở Tương Dương, đồng thời giám sát chặt chẽ tình hình Trường Sa và Giang Đông. Tất cả việc này ta giao cho Vương Tướng Quân làm.
– Rõ.
Vương Uy khom người lĩnh mệnh.
– Hôm nay dừng ở đây, đợi sau khi điều tra rõ việc này sẽ thương nghị tiếp.
Nói xong Lưu Biểu đứng dậy rời đi.
– Đa tạ tướng quân.
Lưu Kỳ tiến lên tạ ơn nói.
– Đại công tử không cần phải khách khí, ta chỉ suy nghĩ vì Kinh Châu mà thôi.
Vương Uy nói xong lập tức rời đi.
Lưu Kỳ quên rằng, Vương Uy này là người trung thành chỉ cần thu phục sẽ vĩnh viễn không phản bội, hiện tại Lưu Biểu còn vì thể chỉ giao hảo với Lưu Kỳ mà thôi.
– Chúc mừng đại công tử.
Y Tịch đã sớm đi tới bên cạnh Lưu Kỳ.
– Oh, có gì vui mừng?
Lưu Kỳ nghi hoặc nói.
– Ha ha, Vương Tướng Quân vừa nãy công khai tán thành ý kiến của công tử, nói rõ Vương Tướng Quân yêu quý ngươi, không lâu nữa y sẽ kết nạp dưới trướng đại công tử.
Y Tịch thoáng liếc nhìn bốn phía thấy không có ai mới nhỏ giọng nói.
Lưu Tông suy nghĩ một chút liền gật gật đầu. Vương Uy không phải không biết hắn đang tranh đấu với Lưu Tông, nếu như y công khai tán thành ý kiến của Lưu Kỳ mặc kệ y nghĩ như thế nào đi nữa. Lưu Tông cũng biết, dựa vào tính cách của y, y sẽ chỉ trợ giúp Lưu Kỳ mà thôi.
Lúc này Y Tịch vỗ vỗ đầu nói:
– Aizzz, quý phủ ta còn có khách nhân đang đợi ta trở về.
Nói xong vội vàng rời đi.
Lưu Kỳ nhìn Y Tịch vội vàng rời đi, không khỏi bật cười, bởi đây là lần đầu tiên hắn thấy Y Tịch hấp tấp như vậy, cũng không rõ khách của y là ai.
Lưu Kỳ vừa mới chuẩn bị về phủ, liền có hạ nhân tới báo:
– Đại công tử từ từ hãy đi, Châu Mục đại nhân mời đại công tử ở lại dùng bữa, xin mời đại công tử.
Nói xong cũng không đợi Lưu Kỳ phản ứng liền đi trước dẫn đường.
Lưu Kỳ nghe thấy Lưu Biểu mời hắn ở lại ăn cơm, trong lòng có chút hồi hộp. Dù sao mình chiếm được thân thể Lưu Kỳ kia, người khác không nhìn ra manh mối, nhưng phụ thân hắn khong chừng có thể nhìn ra manh mối.
Hít một hơi thật sâu, Lưu Kỳ đi theo hạ nhân một đường ngoành đông nghẹo tây rốt cuộc tới hoa viên. Dọc đường đi nhà cửa hoa lệ, màu mè cực kỳ đẹp mắt. Lưu Kỳ nhìn phủ Châu Mục sang trọng đẹp mắt trong lòng không khỏi cảm thán.
Trong hoa viên có đá giả núi, hồ nước bao quanh, trong hồ có cá vàng rong ruổi, vài cái rong bèo phiêu đãng trong hồ, ven đường trang trí lộng lẫy, có hoa tươi và nụ hoa đang chớm nở, tựa như tiên cảnh.
Lưu Biểu đã vào trong đình xem cá, trên bàn có hai chén trà tản ra sương mù nhàn nhạt, thị nữ bên cạnh tùy thời chuẩn bị rót trà, dâng hương.
– Phụ thân.
Lưu Kỳ ở người đình khom mình hành lễ nói.
– Uhm. Kỳ đến đây, vào ngồi đi.
Lưu Biểu đặt chén trà xuống quan sát Lưu Kỳ một chút, nói.
– Vâng.
Lưu Kỳ ngồi đối diện Lưu Biểu, nhìn chén trà thêm mắt trên bàn, trong lòng có chút nghi hoặc.
– Uống trà trước đi, cha con ta đã lâu rồi không ngồi tâm sự.
Lưu Biểu nhìn thấy nghi hoặc trong lòng Lưu Kỳ, nói. Giọng nói giống như thì thậm lại như trò chuyện với Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ không nói gì, hắn không biết có nên tiếp nhận lời Lưu Biểu nói hay không, vì thế một mực im lặng.
Lưu Biểu thấy Lưu Kỳ không nói gì, tỉ mỉ quan sát Lưu Kỳ hồi lâu mới hỏi:
– Thương thế của con đã khỏi hẳn chưa?
– Tạ ơn phụ thân quan tâm, đã khỏi hẳn rồi.
Lưu Kỳ trả lời ngắn gọn.
Lưu Biểu thấy Lưu Kỳ rất xa lạ, không khỏi cười mắng:
– Ta là cha ngươi, cần phải tạ ơn như vậy sao?
– Phụ thân nói rất phải.
Lưu Kỳ tuy trả lời nhưng giọng điệu không thay đổi nhiều. Lưu Kỳ có thể không tin Lưu Biểu gọi mình vì ân cần thăm hỏi mình. Nói cho cùng Lưu Biểu thực sự chán ghét Lưu Kỳ, đã rất lâu rồi không có dùng bữa cùng một bàn.
Lưu Biểu thấy Lưu Kỳ vẫn không thay đổi, không khỏi thở dài:
– Là con đang trách phụ thân mấy năm nay lạnh nhạt với con?
Lưu Kỳ đứng dậy bái lạy nói:
– Hài nhi không dám.
Tuy Lưu Kỳ không có thân tình đối với Lưu Biểu, nhưng ở thời đại này đạo hiếu đứng đầu, nếu như Lưu Biểu chửi mình bất hiếu, vậy mình ao có thể sống yên ổn ở Tương Dương.
– Đứng lên đi.
Lưu Biểu thấy Lưu Kỳ như vậy cũng không làm khó. Tiếp đến nói:
– Ta trước kia cảm thấy con là người yếu đuối, không ngờ sau khi ngã bệnh con đã trở nên kiên cường, như vậy cũng đỡ để ta lo lắng cho con.
Lưu Kỳ bất đắc dĩ nói:
– Chỉ bất đắc dĩ mà thôi.
Hắn biết tính cách một người không phải nói thay đổi là có thể thay đổi, tính cách hắn hoàn toàn khác so với Lưu Kỳ trước kia, chỉ là hiện tại vừa vặn có cớ che lấp. Về phần sau này, chờ khi bọn họ thích ứng sẽ không ai nhắc lại nữa.
Lưu Biểu cười nói:
– Ha ha, Lưu Kỳ con ta lại bị bức đến góc vườn, thực sự nực cười.
Tuy vẻ mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lại âm trầm đáng sợ.
Lưu Kỳ cúi đầu không nói gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
– Đây không phải là ngươi tạo nên hay sao? Nếu như ngươi lên tiếng, ai dám đối xử với ta như thế.
Ngẫm lại mình vừa mới tỉnh lại vài này, mọi chuyện đều gặp trắc trở.
Lưu Biểu thấy Lưu Kỳ không nói chuyện, biết hắn trách mình vì thế cũng không thèm để ý, mà nói với người bên cạnh.
– Các ngươi lui xuống.
Đợi tới khi trong đại sảnh chỉ còn lại y và Lưu Kỳ, Lưu Biểu mới thở dài nói:
– Con phải biết rằng, trong thời loạn thế không có quy củ gì đáng nói, yếu nhục mạnh hưng. Ta chỉ có thể giúp con nhất thời, cũng không thể giúp con cả đời. Ta vốn định gạt con sang một bên, để con tránh xa tầm mắt mọi người cho con sau này tìm ra con đường có thể bảo vệ con cả đời. Nhưng rốt cuộc ta đã sai, con là con trai của Lưu Biểu ta, vì sao không thể là người xuất chúng trong mắt mọi người.
Nói xong sắc mặt Lưu Biểu có chút suy nghĩ.
Thân thể Lưu Kỳ chấn động, ánh mắt có chút chua xót, định mở miệng nói, may mắn cuối cùng kìm nén lại. Trong lòng cảm thán:
– Không ngờ tình cảm của Lưu Kỳ kia đối với Lưu Biểu sâu nặng như vậy.
Liền đứng dậy thi lễ nói:
– Nhi tử bất hiếu, khiến phụ thân lo lắng.
Thanh âm đã không còn đông cứng như vừa nãy.
Lưu Biểu thấy Lưu Kỳ thay đổi, trong lòng vui mừng phẩy phẩy tay nói:
– Mau mau đứng lên, sau này không được tùy y quỳ như vậy.
Hai người lại hàn huyên vài câu, Lưu Biểu mới sai người bày cơm.