Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 5: 5: Nhanh Lên Xe



7 giờ tối, tòa nhà văn phòng vẫn sáng đèn.

Làm trong ngành tài chính, tăng ca đã trở thành một chuyện thường ngày, sáng đi chiều về cơ hồ không có khả năng.
Tổ của Quý Liên Tinh có tổng cộng 8 người, ngoại trừ lão Vương xin nghỉ một ngày, còn lại đều đang tăng ca.
“Ây, mỗi thứ hai đều bận như vậy! Chỉ sợ phải làm đến 10 giờ!” Tổ trưởng đỡ eođứng dậy, nhe răng lộ ra biểu tình dữ tợn, hắn bởi vì ngồi lâu năm liền có bệnh về eo, cho nên làm một đoạn thời gian liền phải đứng lên một lát.
Lữ Phàm cười nhạo hắn: “Lão đại, eo anh vậy là không được rồi~”
Tổ trưởng liếc nhìn hắn một cái, “Lúc tôi bằng tuổi cậu, eo thật sự tốt lắm đó~”
Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm máy tính, hết sức chuyên chú làm tổ số liệu cuối cùng.
Lúc làm việc nàng căn bản không nói chuyện với bọn họ, một là vì nàng không có hứng thú, hai là vì nàng cảm thấy rất lãng phí thời gian, hơn nữa mọi người đã sớm quen với nàng như vậy.
Tiểu Quý sao, người ít nói chuyện nhất trong tổ, về cơ bản không tham gia tiệc trà, quản lý thời gian rất hiệu quả, vì tốc độ làm việc nhanh nhất nên cũng tan tầm sớm nhất.
7 giờ 20 phút, Quý Liên Tinh thở phào nhẹ nhõm, đá nhẹ vào bắp chân, kéo ghế ra và duỗi người.
“Bận xong rồi à?” Lữ Phàm hỏi nàng.
“Ừ ừ.”
“Muốn về rồi sao?” Hắn thấy Quý Liên Tinh đã tắt máy, người này tan tầm thật tích cực, giống như không muốn ở công ty thêm một giây để làm việc cho lão bản vậy.
Quý Liên Tinh cầm lấy túi, lộ ra nụ cười nhạt, gật đầu, “Ừ ừ, phải đi, có việc.”
Làm việc cùng nhau ba tháng, Lữ Phàm ấn tượng Quý Liên Tinh là: Nàng đi làm là thật sự tới đi làm, công việc và sinh hoạt phân ra rõ ràng, không thích hóng hớt cũng không làm việc vô nghĩa, hiệu suất cao đến nỗi làm người ta líu lưỡi.
Cho nên, nàng tan tầm sớm một chút hình như cũng không có bệnh tật gì.
*
Quý Liên Tinh lặng lẽ rời khỏi khu vực làm việc, bởi vì hôm nay cố ý tan tầm sớm chút, cho nên lúc chờ thang máy chỉ có một mình nàng một.
Nhìn chằm chằm những con số từ từ tăng lên trong thang máy, 18, 19…

Ban ngày khi đi làm, Giang Thự bảo nàng đến văn phòng, nàng kỳ thật có rất nhiều suy đoán không tốt, nhưng cuối cùng vẫn là thuyết phục chính mình.
Giang Thự dù sao cũng là lão bản của nàng, kêu nàng đến văn phòng nhất định sẽ không làm nàng khó xử, có lẽ chỉ là nói chuyện công việc, không cần nghĩ quá nhiều.

Hơn nữa nàng có muốn đi hay không cũng không phải là vấn đề, nàng không có lựa chọn nào khác, không muốn cũng phải đi.
Đinh.
Dừng lại ở tầng 25, Quý Liên Tinh đi vào ấn con số “28”, đây là lần đầu tiên nàng lên tầng cao hơn tầng 25.

Thang máy chậm rãi đi lên, khoảng cách nàng và Giang Thự khoảng càng ngày càng gần……
Rất nhanh đã tới tầng 28, Quý Liên Tinh đi ra khỏi thang máy, thoạt nhìn liền nhìn thấy quầy lễ tân.
Khi hai người nhìn nhau, quầy lễ tân đã nở một nụ cười tiêu chuẩn, Quý Liên Tinh nghĩ thầm, vị tiểu tỷ tỷ này đã chuẩn bị trước biểu cảm này từ lúc thang máy “Đinh” sao?
“Xin chào, có hẹn trước với Giang tổng không?”
“Ban ngày Giang tổng bảo tôi tới tìm chị ấy.”
“Xin hỏi cô họ gì?”
“Quý, Quý Liên Tinh.”
Tiểu tỷ tỷ chọc vào máy tính bảng của mình hai lần, hẳn là ở xác minh thông tin.
“Được, theo tôi tới bên này.”
Nàng đi theo cô gái ở quầy lễ tân, thuận tiện nhìn xung quanh, bố cục của tầng 28 rõ ràng không giống nhau, so ra thì rộng hơn rất nhiều.
Căn phòng ở tầng dưới giống khu vực làm việc hơn, còn tầng 28 này thì quá lớn, khiến Quý Liên Tinh nhớ đến loại phòng triển lãm trưng bày nghệ thuật đó.
Chủ đề chính của thiết kế là trắng và xám, đơn giản và cao, hành lang có bề mặt phản chiếu màu bạc, Quý Liên Tinh nhìn thấy một bản thân khác từ bề mặt phản chiếu mỗi khi nàng bước đi, đương nhiên, còn có tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân với đôi chân và vòng eo nhỏ.
Cuối cùng quầy lễ tân dừng lại trước một cánh cửa kính mờ, “Chính là nơi này, cần tôi giúp cô gõ cửa không?”
Giọng tiểu tỷ tỷ rất ôn nhu, cô ấy có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, lúc cười lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh, mặc dù Quý Liên Tinh biết cô ấy là nụ cười chức nghiệp, nhưng nàng thích người khác cười với mình.

“Cảm ơn, không cần, để tự tôi là được.”
*
Trước khi gõ cửa, Quý Liên Tinh hít sâu ba hơi, tự nhủ không cần khẩn trương.
Cộc cộc……
Cửa kính phát ra thanh âm thanh thúy.
“Vào đi.”
Quý Liên Tinh đẩy cửa tiến vào, tầm mắt trở nên rộng hơn, quả nhiên, bên trong bài trí ngoài sức tưởng tượng của nàng.
???
Ở đây là khu thương nghiệp tấc đất tấc vàng, văn phòng Giang Thự có chút lớn quá.
Tông màu thiết kế tương tự như bên ngoài, chủ yếu là xám trắng, nhưng ánh sáng muốn sáng ngời, cửa sổ sát đất khiến cho tầm mắt càng thêm trống trải, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố về đêm.
Quý Liên Tinh ghé mắt nhìn, ánh mắt dừng ở trên mặt Giang Thự, trên sống mũi thẳng tắp của cô đeo một cặp kính gọng bạc, lúc làm việc tóc búi lên, lộ ra khuôn mặt mảnh khảnh.
Cô liền ngồi ở nơi đó, nhưng lại toát ra một cảm giác lạnh lùng xa cách, cúc áo sơ mi trên cùng của cô làm Quý Liên Tinh nhớ tới hai chữ: Cấm dục.
Chỉ trong một giây Quý Liên Tinh đã nhìn đi chỗ khác.
Thôi, đừng với nhìn, vẫn là nhìn ngoài cửa sổ thì hơn.
Giang Thự đẩy máy tính bảng sang một bên, tháo kính xuống, gác chân này lên chân kia, tựa vào ghế một chút, nhìn về phía Quý Liên Tinh, “Đừng ngây ngốc ở đó, vào đây ngồi đi.”
“Ác.” Quý Liên Tinh đi đến sô pha ngồi xuống, hẳn là được làm bằng da thật, ngồi lên rất mềm và cảm giác được nâng đỡ rất chắc chắn.
“Đến chỗ tôi ngồi này.” Khi Giang Thự nói chuyện, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn làm việc.
Quý Liên Tinh không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, đi về phía bàn và ngồi đối diện với Giang Thự.
Dù sao cũng là chết, chết thì chết đi, Quý Liên Tinh ngẩng đầu, căng da đầu đối diện với Giang Thự, tận lực duy trì ngữ khí bình đạm: “Giang tổng tìm tôi có chuyện gì?”
Nhìn vào mắt Giang Thự, Quý Liên Tinh cảm thấy tim chính mình đập hình như lại nhanh hơn.

Đôi mắt cô sâu không đáy, nhìn không rõ bất kỳ cảm xúc nào, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng, loại lãnh đạm thờ ơ.
Cảm giác xa lạ này rất hấp dẫn Quý Liên Tinh, nàng thích sự lạnh lùng và tự tin trong ánh mắt Giang Thự.
“Đêm qua em có rơi cái gì ở chỗ tôi này.” Giang Thự kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một cái lắc tay bạc, đặt lên bàn.
“Hoá ra nó ở đây? Tôi đã tìm rất lâu!” Quý Liên Tinh dường như nói cao giọng hơn, nàng nắm miết chiếc lắc tay trong tay, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Nàng nghĩ tối hôm qua đã rơi ở quán bar trong lúc cô hát, gọi điện thoại cho lão bản, lão bản cũng nói không tìm được.
Cũng có nghĩ tới có phải rơi ở chỗ Giang Thự hay không, nhưng nàng bởi vì quá khẩn trương, tối hôm qua có rất nhiều chi tiết không nhớ rõ lắm.
“Cảm ơn Giang tổng.”
“Không cần cảm ơn.” Giang Thự nhìn nàng, nở nụ cười tươi, xem ra cái lắc tay bình thường đối với Nhím Nhỏ rất quan trọng.
Cô đứng lên, xoay người rót ly nước, không chút để ý nói: “À, phải rồi, vốn dĩ tối hôm qua muốn trả lại cho em, nhưng tôi lại bị em block, điện thoại gọi không được.”
Lộp bộp, tim Quý Liên Tinh đập loạn xạ, nụ cười trên mặt cô đông cứng lại.

Cứu mạng, hóa ra cảnh chết chóc của nàng vẫn đang chờ đợi nàng, nàng thực sự không thể trả lời câu hỏi này, nên giải thích như thế nào đây?
Giang Thự trong tay cầm ly thủy tinh, nhấp một ngụm, trong mắt ngập tràn ý cười, đôi mắt kia tựa hồ muốn nói: Tôi xem em muốn trả lời như thế nào.
Quý Liên Tinh không có tiền đồ mà nuốt nước bọt, xấu hổ cười nói: “Phải……!Phải không?”
Giang Thự nghiêng đầu nhìn nàng, ý cười càng đậm, “Không phải sao? Hoá ra không phải block? Tôi còn tưởng rằng cúp điện thoại mấy giây nữa là bị block.”
Quý Liên Tinh cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nàng một câu đều biên không ra.
Bởi vì chính xác là block Giang Thự, mà rõ ràng hiện tại Giang Thự đang trêu chọc nàng, nếu không thừa nhận, vậy thật sự sẽ rất xấu hổ.
Không khí vi diệu, từng người trầm mặc.
Giang Thự nhìn Quý Liên Tinh cúi đầu không nói, nhớ tới lúc con nhím nhỏ sẽ co cụm lại để bảo vệ mình khi nó sợ hãi.

Nàng thật sự rất giống con nhím này, một con nhím nhỏ có thể đặt trong lòng bàn tay.
Đã lâu lắm rồi cô mới trêu chọc một cô gái không mạch lạc đến mức khiến nàng đỏ mặt, cảm thấy một cảm giác xấu xa không thể giải thích được.
“Được được, trêu em đó.” Giang Thự đặt ly thủy tinh lên bàn, nhấc túi da lộn của cô lên, “Đi thôi, tan tầm.”
Trong không gian nhỏ hẹp, Giang Thự đứng ở giữa thang máy, Quý Liên Tinh đứng ở trong góc thang máy, hai người duy trì khoảng cách.

Đây là lần đầu tiên Quý Liên Tinh đi thang máy VIP, kỳ thật trừ việc không cần chờ lâu, so với thang máy bình thường cũng không có gì khác biệt.
Nhưng nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, nếu Giang Thự có thể đi VIP, buổi sáng vì cái gì còn muốn lãng phí thời gian chờ thang máy chứ? Kỳ quái.
Lúc này, Giang Thự thoáng lui về phía sau một chút, đứng song song với Quý Liên Tinh, cũng không biết có phải khứu giác nhạy bén hay không, Quý Liên Tinh luôn rất dễ dàng mà ngửi được mùi hương trên người của Giang Thự, loại mùi hương này cũng không nồng, nhưng rất có ký ức, như cũ là hoa hồng cùng tuyết tùng.
Nàng thật muốn biết cô rốt cuộc dùng loại nước hoa gì.
Nội tâm Quý Liên Tinh có một loại cảm giác vi diệu, chỉ cần ở bên Giang Thự, thoáng tới gần một chút, các tế bào ngủ say của cả người nàng đều sẽ thức tỉnh, và tất cả các cơ quan cảm giác sẽ đi theo nàng, nàng có thể bắt giữ đến hết thảy về nàng.
Con số thang máy màu đỏ không ngừng đếm ngược.
“Hình như em rất sợ tôi?” Giang Thự thình lình bay tới hỏi một câu như vậy.
Ngón tay Quý Liên Tinh khẽ run, “Không phải.” Dừng một chút, vẫn là nói: “Khả năng vẫn là có chút, chị là lão bản, cho nên tôi sợ chị.”
Giang Thự bị lời nói thành thật của nàng chọc cười, tiếng cười rất nhẹ, nhưng thành công truyền tới tai Quý Liên Tinh.
Xuất phát từ sự tò mò, Quý Liên Tinh ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy bộ dạng cô nhếch môi, trong ánh mắt tràn ra cảm xúc nhẹ nhàng tự nhiên, cảm thấy có điểm nho nhỏ bị kinh diễm đến, nàng giống như lại thấy được một mặt khác của cô.
“Bây giờ đã tan tầm, chúng ta không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới.

Em không cần phải sợ.” Thang máy mở ra, Giang Thự đi ra ngoài trước.
Quý Liên Tinh đi theo phía sau, ra ngoài mới phát hiện, hoá ra là đến tầng hầm bãi đỗ xe, liền có chút xấu hổ, nàng vừa mới hoàn toàn không chú ý tới Giang Thự ấn chính là phụ lầu một.
“Tôi đưa em về nhà nhé.”
“Vậy thì phiền lắm, tôi ngồi tàu điện ngầm trở về là được.”
“Tôi đưa em.” Giang Thự khăng khăng nói, cô đã ngừng ở trước mặt một chiếc xe thể thao màu đen, biubiu hai tiếng, xe lóe hai hạ, cô không cho Quý Liên Tinh có cơ hội từ chối, và mở cửa xe cho nàng trước.
Quý Liên Tinh đứng tại chỗ, có chút ngơ.
Thật sự phải đưa a, trong đầu đã hiện ra bộ dạng chiếc xe này ngừng ở khu chung cư cũ với bức tường bong tróc của nàng, phỏng chừng muốn bao nhiêu đột ngột có bấy nhiêu đột ngột.
“Nhím Nhỏ, mau lên xe, đừng đứng đừ ra đó nữa ~” Giang Thự vòng sang bên kia lên xe, đã khởi động động cơ, chờ đợi nàng lên xe.
“Nhím Nhỏ? Nhím Nhỏ là cái gì?” Quý Liên Tinh không hiểu.
“Lên xe đi, lên đi tôi liền nói cho em biết.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận