Nửa vầng trăng khuyết
Lờ mờ thấy trên trời có một đôi nam nữ đang lượn lờ, một cao lớn một nhỏ bé hoà mình vào trời đêm.
Bạch Noãn ở trong lòng hắn đều toàn kinh ngạc, chẳng lẽ người này là thần tiên trong hí kịch ư?
Chỉ tiếc hắn là đế vương của vạn quỷ
Chân chạm đất cũng làm nàng hoàng hồn trở lại
“Sợ à?”
Giọng nói trên đỉnh đầu dễ nghe
“Có…một chút”
Nữ tử ngước đầu lên nhìn dung mạo như thật như giả này không ngừng điên đảo, hắn ở gần như vậy đến nãy giờ cũng không buông tay nàng ra.
Bạch Noãn, có phải…huynh ấy cũng thích ngươi?
Dù sao chờ đợi nhiều năm như vậy lần này nàng cũng không thể bỏ lỡ.
Nhẹ nhàng tách hắn ra lại từ bên hông gạt một cái lấy ra một bức tranh, ánh mắt nữ nhân đều là tình ý không che lấp được.
Lục Giản nhìn bức tranh trong tay nàng là dáng vẻ của hắn, hoạ bút không tồi cũng thấy được nỗi nhớ mong sâu đậm.
Thiếu niên năm xưa đã mang theo cả trái tim của nàng đi.
Không biết hắn có hiểu hay không?
#
Đùng
Phất trần quất tan xương nát thịt một đoàn quân dạ xoa không đầu, Vô Chức xoay người một vòng khiến cả đám tan tác.
Đám người đắc đạo giả mạo quỷ dữ cũng xông ra thì Vũ Kỳ đã chắn lại, dùng chú vây lại phóng ám khí vào.
Khắp phía đều là kẻ địch nhưng nói sao cũng là tứ trụ của Tu La, bản lĩnh không hề tầm thường càng đánh càng hăng.
Vừa nãy bọn họ không biết vết tích của Bạch Noãn cùng thiếu niên kia nhưng đi đến gần đây lại thấy vết tích của Diêm Đế để lại.
Ý nói hắn đã đến còn đang ở cạnh tân nương tử chờ trăng tròn cho nên bằng cách nào cũng phải chặn lại trước.
Đánh một hồi hai người dựa vào nhau cảnh giác, một đám quạ ở đâu bay đến kêu chói tai, đây không phải là tượng trưng cho Tân Nguyệt sao?
Lĩnh Vương cũng muốn nhúng tay vào?
Phải hay không trước tiên cứ đánh chết lũ quạ này.
Số lượng quạ lớn còn vây thành lốc xoáy nhằm vào hai người, bị kẹt trong vòng cả tay của Vũ Kỳ cũng bị móng nhọn của chúng quẹt trúng.
“Ta phá vòng ngươi xông ra”
Vô Chức chắp tay thì một luồng ánh sáng xuất hiện quanh bọn họ, không biết y niệm cái gì mà lúc ánh mắt có điểm liền tách lũ quạ thành hai hàng để lại một lỗ hỏng.
Vũ Kỳ xông ra lửa địa ngục từ tay hắn phóng tới thiêu rụi đám quạ đen thành tro.
Trận vỡ khiến cho người trong bóng tối hộc máu chân đứng không vững.
Quả nhiên hắn vẫn còn kém.
Ở trên đoạn cầu trúc nữ tử vừa thổ lộ tấm lòng của mình, thật không dám nhìn vào người đối diện e thẹn như một đoá hoa chớm nở.
Lục Giản nhìn một cái là thấu tình cảm của nàng, tuy nhiên lúc nghe từng câu từng chữ vẫn cảm nhận được sự động lòng của bản thân.
Có phải vì nàng giống người đó hay không?
Xa xăm mờ mịt
“Huynh…không thích…muội ư?”
Thấy hắn im lặng như vậy nàng không khỏi lo lắng, nghe thấy câu hỏi này cũng không trả lời thật khiến nàng có chút đau lòng.
“Bạch Noãn”
Hắn gọi tên nàng khiến nàng không thể chống cự nhìn vào ánh mắt đó.
“Sinh thần vui vẻ”
Trăng tròn đẹp đẽ
Dây tơ hồng quấn chặt lấy cổ tay hai người lại phút chốc nhuốm máu, màu đỏ rực rỡ dị thường.
Bóng dáng nhỏ bé bị một kiếm xuyên tim
Sinh mạng đáng thương gục ngã trong vòng tay thiếu niên.