Tân Sinh

Chương 33-2



Từ khoảnh khắc cô người mẫu đầu tiên bước ra sân khấu, Quan Hiểu Ninh đã nhịn không được nhắm mắt lại.
Cùng với sự trình diễn của từng người mẫu thì vẻ mặt của các giám khảo cũng dần dần nghiêm nghị hẳn, phải biết rằng đối với những nhà thiết kế như họ mà nói, ăn cắp không còn nghi ngờ gì nữa chính là việc làm đáng xấu hổ nhất, còn là sự ăn cắp rõ ràng như vậy, khán giả cũng bàn luận xôn xao cả lên, bởi vì những người có thể đến xem cuộc thi cũng đều là nhà thiết kế và giáo viên, sinh viên của học viện thiết kế thời trang cùng những chuyên gia bình luận về thời trang, cho nên họ rất nhanh đã phát hiện ra chỗ bất thường.

Hiển nhiên, có sự trình diễn vừa rồi của Tiêu Tuyết, trong mắt mọi người Quan Hiểu Ninh đã trở thành kẻ xấu ăn cắp thành quả lao động của bạn thân, còn có thể vô liêm sỉ đến độ ngang nhiên dùng tác phẩm giống nhau để tham gia cùng một cuộc thi!
Sau khi sự trình diễn kết thúc, Quan Hiểu Ninh từ từ bước lên phía trước sân khấu, khán giả và ban giám khảo đều yên lặng vô cùng, ngay cả vỗ tay lấy lệ họ cũng không muốn dành cho cô.
“Cô chỉ cần nói ra tên của cô là được rồi, vì bạn tốt của cô Tiêu Tuyết đã từng giới thiệu qua cô rồi, khái niệm về tác phẩm của cô chắc cũng như của cô ấy mà thôi, cho nên cô không cần phải giải thích lại lần nữa đâu.” Trưởng nhóm giám khảo Ngãi Tiếu Phi không hề khách khí mà ngăn chặn cơ hội phát ngôn của Quan Hiểu Ninh, cô ta như vậy đã là khách khí lắm rồi, nếu không phải cần phải nể mặt Nhan Dịch Trạch thì ngay cả một chữ cô ta cũng sẽ không cho Quan Hiểu Ninh mở miệng nói.
Quan Hiểu Ninh cố nén nước mắt, cố gắng để tầm mắt mình nhìn thẳng vào những người ở đây: “Xin chào mọi người, tôi tên Quan Hiểu Ninh.”
“Như thế là được rồi, cô có thể đi xuống rồi đấy.” Quan Hiểu Ninh vừa mới dứt lời thì Ngãi Tiếu Phi không đợi được nữa lập tức mời cô đi xuống.
Cho dù là vậy thì Quan Hiểu Ninh cũng vẫn cúi người chào ban giám khảo và khán giả rồi mới đi xuống phía sau sân khấu.

Chỉ là sau khi cô quay trở vào bên trong hậu trường, cô nhìn thấy những thí sinh khác đều đang an ủi Tiêu Tuyết, khi thấy cô vào thì họ đều nhìn cô với ánh mắt khinh thường.
Quan Hiểu Ninh cúi đầu đi tới chỗ góc phòng ngồi xuống, đợi kết quả của ban tổ chức sau nửa tiếng nữa.

Thật ra kết quả không nằm ngoài dự đoán của mọi người, vì phát huy được chủ đề về cái đẹp của phái nữ cộng thêm tình tiết bị hại như trong phim truyền hình nên tác phẩm của Tiêu Tuyết được ban giám khảo nhất trí cho điểm cao và giành được hạng 1 trong phần trình diễn thời trang này.
Phần thi của ngày thứ hai là thiết kế trên phần mềm máy vi tính và phần biện hộ cho tác phẩm của mình, Quan Hiểu Ninh chỉ đành từ bỏ, thiết kế trên máy vi tính cô không hề biết gì cả nhưng may mà phần thi này không quan trọng cho lắm chỉ là một hình thức mà thôi, nhưng phần biện hộ cho tác phẩm cũng là một sự tổn thương lớn đối với cô, Tiêu Tuyết đã dựa trên bản thiết kế của cô mà dày công cải cách, cho nên nội dung chắc chắn là sẽ phong phú hơn cái mà cô chuẩn bị thậm chí còn mang ý nghĩa sâu sắc hơn, Quan Hiểu Ninh định sửa lại nhưng tác phẩm cũng đã để ở đó rồi nên chỉ có thể dựa theo những gì mà lúc trước mình chuẩn bị nói thôi, cho nên ngày hôm nay cô tiếp tục bị mọi người châm biếm.
Đến ngày thứ ba, đáng lẽ là thi xem năng lực thiết kế vẽ phác thảo của thí sinh nhưng trưởng nhóm giám khảo Ngãi Tiếu Phi lại tuyên bố để đề cao thêm chất lượng của cuộc thi đồng thời để tăng sự hấp dẫn của cuộc thi, ban tổ chức quyết định tăng thêm độ khó cho cuộc thi.
“Ý tưởng này thật ra là do vị khách mời đặc biệt và cũng là nhà tài trợ độc quyền của cuộc thi ông Nhan Dịch Trạch đổng sự trưởng kiêm chủ tịch tập đoàn Trung Hiểu nghĩ ra, qua bàn bạc ban tổ chức chúng tôi cho rằng ý nghĩ của ông Nhan rất có ích trong việc đề cao chất lượng của cuộc thi, cho nên nội dung của phần thi hôm nay đổi thành tiến hành thiết kế và cắt may tại chỗ!”
Ngãi Tiếu Phi vừa nói hết câu, khán giả đều thấy phấn khởi, còn các thí sinh thì khuôn mặt ai nấy đều thể hiện sự sụp đổ, tác phẩm hôm trước mà họ trình diễn là chuyên tâm sáng tác và được làm trong thời gian dài nên họ mới tự tin như vậy, còn bây giờ không chỉ là khảo nghiệm năng lực vẽ phác thảo nữa mà đây là bao gồm sự nhạy bén của tư duy, trình độ hiểu biết về tính chất của các loại vải, quan trọng hơn nữa đó là tác phẩm được thiết kế ra có sử dụng được trong thực tế được không.
Vì có một số tác phẩm thiết kế trên bản vẽ thì rất đẹp, nhưng trong thực tế thì lại rất khó có thể làm ra nó, vậy thì không mang tính thực tế, mà không mang tính thực tế thì không có giá trị, tác phẩm như vậy được xem là phế phẩm, cho nên nếu không cần thiết kế ngay tại chỗ mà chỉ riêng phần cắt may thôi thì đã khiến cho nhiều người đã chuẩn bị bản phác thảo trước không dùng được nữa.
Tiêu Tuyết nhìn chằm chằm vào những thứ ở trước mặt mình, lại nhìn sang Nhan Dịch Trạch ánh mắt đầy ý cười đang ngồi ở hàng ghế khách mời đặc biệt, cô vừa buồn vừa hận đồng thời trong lòng có một loại đau không nói thành lời.
Quan Hiểu Ninh cũng rất ngạc nhiên cô không ngờ Nhan Dịch Trạch lại có thể nghĩ ra cách này, điều kinh ngạc hơn nữa đó chính là anh có thể khiến cho ban tổ chức đột nhiên thay đổi quy tắc cuộc thi, cô nhìn anh với vẻ cảm kích, thấy anh cũng đang nhìn cô cười, rất vi diệu đột nhiên cô cảm thấy lòng tin của mình tăng vọt lên và nhiều gánh nặng được giảm bớt.
Dẫu sao thì mình cũng đã đi đến bước tồi tệ nhất rồi, nếu buông bỏ toàn bộ gánh nặng biết đâu chừng tình hình còn có thể trở nên tốt hơn!
Nghĩ được như vậy, Quan Hiểu Ninh không còn lo lắng như những thí sinh khác nữa mà hết sức bình tĩnh và thản nhiên chờ đợi người dẫn chương trình công bố đề tài của cuộc thi.
Chỉ là điều khiến người ta không ngờ nằm ở phía sau, chỉ nghe người dẫn chương trình nói để cho công bằng và để tránh cho ban giám khảo thiên vị đề tài mà mình ra nên ban tổ chức cuộc thi quyết định giao lại trọng trách ra đề cho người đề xuất phần thi này—Nhan Dịch Trạch, và cũng là ném vấn đề khó này lại cho anh.
Nhan Dịch Trạch cũng không từ chối, cầm lấy micro nhân viên đưa anh tỏ ra hết sức phong độ mà cười nói: “Rất vinh hạnh khi có được sự tín nhiệm của ban tổ chức cuộc thi, tôi nghĩ nếu trong cuộc thi lần này có hai tác phẩm của hai nhà thiết kế có độ tương đồng rất cao, vậy thì cứ lấy đề tài là người đẹp thời thượng, cũng vẫn là thiết kế trang phục công sở của phái nữ, như vậy cũng có thể khiến mọi người có được một sự phán đoán thật sự công bằng.”
Tất cả mọi người đều thấy đề tài mà Nhan Dịch Trạch ra rất tuyệt, đáng lẽ những người có mặt ở đây đều nhất trí cho là Quan Hiểu Ninh ăn cắp tác phẩm của Tiêu Tuyết, nhưng qua sự nhắc nhở này của Nhan Dịch Trạch mọi người đều cảm thấy ý nghĩ của mình có chút hơi võ đoán, nếu mà thật sự có thể để cho hai người này đọ sức ngay tại đây thì quả thật là một cách làm hết sức công bằng và công chính, vả lại cuộc thi cũng sẽ trở nên hấp dẫn hơn còn hay hơn so với xem phim truyền hình nữa!
Các ban giám khảo cũng rất tán thành với ý này, cũng muốn cho Quan Hiểu Ninh—thí sinh xếp cuối cùng một cơ hội để giải thích.
Cuộc thi bắt đầu, thời gian là bảy tiếng rưỡi, sản phẩm mẫu không cần phải quá hoàn mỹ như thành phẩm thật, chỉ cần thể hiện được đặc điểm của tác phẩm trên ma nơ canh là được.

Tất cả các thí sinh đều đã bắt đầu bắt tay vào làm, ai nấy đều vừa suy nghĩ ý tưởng vừa vẽ phác thảo vào trong tập vẽ, vì vấn đề thời gian nên kiểu dáng của trang phục càng đơn giản càng tốt, nếu kiểu dáng phức tạp quá thì trong thời gian ngắn như vậy không thể nào cắt may ra trang phục mẫu được, mà thiết kế càng đơn giản lại càng khảo nghiệm năng lực sáng tạo của mọi người, đồng thời cũng là sự khảo nghiệm lớn đối với thủ pháp cắt may và độ nhuần nhuyễn của nó.
Trong lúc thi thí sinh có thể nghỉ ngơi cũng có thể ăn cơm, nhưng chỉ là không thể rời khỏi khu vực làm việc, nếu không sẽ cho là từ bỏ cuộc thi, có điều trong giai đoạn thời gian là vàng này thì ai mà có thể thật sự nuốt nổi cơm chứ, cũng chỉ là gặm vài miếng bánh mỳ uống vài ngụm nước mà thôi.
Gần tới thời gian mà ban tổ chức quy định, khán giả cũng lần lượt quay về chỗ ngồi của mình.
Người dẫn chương trình tuyên bố đã hết thời gian, tất cả thí sinh đều lập tức ngừng hết công việc trên tay mình lại và lùi lại đứng kế bên con ma nơ canh ở vị trí của mình, bất kể là ghép hay là dùng chỉ để cột thì trên người của tất cả các ma nơ canh đều được mặc một bộ trang phục ra dáng rõ ràng.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng, ai cũng biết tiêu điểm của phần thi này là nằm trên người của Tiêu Tuyết và Quan Hiểu Ninh.
Chỉ thấy trên con ma nơ canh của Tiêu Tuyết bên ngoài là áo gile ngắn, bên trong là chiếc áo thun bó sát tay dài phối với bên dưới là một chiếc quần ống rộng lửng, tổng thể mang đến cho người ta cảm giác vừa giỏi giang lại phóng khoáng.
Mà đứng ở vị trí cuối cùng thiết kế của Quan Hiểu Ninh lại rất đơn giản, bên trong là áo sơ mi, bên ngoài là áo vest màu xanh royal phối với chân váy bút chì lưng cao, màu sắc khá nổi bật trong số trang phục trắng xám đen.
Các vị ban giám khảo chấm điểm tác phẩm của mỗi một thí sinh hết sức nghiêm túc đồng thời ghi chú lại, sau đó tập hợp lại với nhau đưa ra phán xét cuối cùng.
Trải qua cuộc thảo luận trong vòng bốn mươi mấy phút, trưởng nhóm Ngãi Tiếu Phi cầm lấy micro nói: “Mọi người đều đã hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, chứng tỏ năng lực sáng tạo và năng lực cắt may của mọi người đều rất là chắc tay, nhưng chúng tôi chỉ có thể chọn ra một tác phẩm ưu tú nhất trong số tác phẩm ưu tú này, mà trong đây tác phẩm của Tiêu Tuyết và tác phẩm của Quan Hiểu Ninh được xem là đặc sắc nhất, nhưng vừa rồi tôi đã nói rồi chúng tôi chỉ có thể chọn ra một tác phẩm mà thôi. Tiêu Tuyết với thiết kế dùng áo gi-lê làm điểm nhấn rất tuyệt, bản thân chiếc áo gi-lê đã có hai đặc điểm là thoải mái và linh hoạt, phối với quần ống rộng cũng rất nổi bật, nhưng cô chọn phối với chiếc áo thun bó sát tay dài bên trong thì lại có chút không hợp, nó chẳng khác nào mặc một chiếc sơ mi bó sát bên trong bộ lễ phục chính thức vậy hoàn toàn không ăn nhập gì cả, đương nhiên đối với những người ngoài ngành thì nó không có ảnh hưởng gì lớn vì nó không ảnh hưởng đến hiệu quả tổng thể, còn một điều nữa đó chính là thiếu một chút dịu dàng nữ tính.”
Ngãi Tiếu Phi chỉ đúng chỗ thiếu sót trong thiết kế của Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết mỉm cười gật đầu thể hiện sự cảm ơn, tuy thiết kế của mình còn có chút thiếu sót nhưng so với Quan Hiểu Ninh chưa từng học một buổi học chuyên ngành nào chắc cũng tốt hơn gấp trăm lần, cô ta là một người từng ngồi tù và chỉ tốt nghiệp trung học mà thôi thì biết cái gì là đẹp chứ!
Lúc này Ngãi Tiếu Phí lại nhìn sang Quan Hiểu Ninh đang rất hồi hộp: “Quan Hiểu Ninh, tác phẩm của cô rất là có sáng tạo, chiếc áo khoác vest màu là thu hút tầm nhìn của người ta nhất trong tất cả các thiết kế, có vài vị ban giám khảo mới vừa nhìn là đã thích thiết kế của cô, chân váy lưng cao cũng mang đến cho người ta cảm giác đôi chân thon dài, có một phong cách rất nổi bật, thiết kế của chiếc áo sơ mi tuy rất đơn giản, nhưng một chút điểm xuyết ở nơi cổ áo và tổng thể của việc phối hợp như vậy có thể nói là vừa thể hiện được sự thông minh tháo vát của phái nữ vừa có chút dịu dàng và hoạt bát, một sự kết hợp rất khéo léo, phong cách hoàn toàn giống với tác phẩm mà ngày đầu tiên trình diễn.”
“Cảm ơn.” Quan Hiểu Ninh vội nói lời cảm ơn.
Ngãi Tiếu Phi đưa tay lên và nói: “Cô khoan hẳn nói cảm ơn, tôi còn chưa nói hết câu.”
Tim của Quan Hiểu Ninh nhất thời như nhảy vọt lên cổ họng, cô biết những lời tiếp theo chắc chắn là nói về khuyết điểm còn tồn tại trong thiết kế của cô.
Vẻ mặt Ngãi Tiếu Phi bắt đầu trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Quan Hiểu Ninh, ở ngày đầu tiên của cuộc thi đã có thành kiến về quan niệm vào trước là chủ với cô, bất luận là về thái độ hay lời nói ban giám khảo chúng tôi đều đã không đối đãi công bằng với cô như đối với các thí sinh khác, ở đây tôi thay mặt tất cả thành viên trong ban tổ chức cuộc thi thể hiện sự xin lỗi thành khẩn nhất với cô, hôm nay cô đã dùng chính thiên phú và nghị lực của mình để chứng minh năng lực của bản thân, và cũng khiến cho những người sớm đã quên đi trái tim ban đầu như chúng tôi có được sự gột rửa tâm hồn, tác phẩm của cô không có chỗ nào để bắt bẻ cả. Ban tổ chức đồng ý vì cô mà thêm vào hai giải thưởng nữa đó là giải sáng tạo nhất và giải thu hút thị giác nhất, hy vọng cô có thể luôn giữ được phẩm chất đáng quý này!”
Không đợi Ngãi Tiếu Phi nói hết câu, khán giả có mặt tại hiện trường đã vỗ tay như sấm, vừa thể hiện sự chúc mừng đối với Quan Hiểu Ninh vừa biểu đạt sự xin lỗi của mọi người, trong ba ngày này họ đã thiếu cô rất nhiều tiếng vỗ tay.
Quan Hiểu Ninh rơi nước mắt đầy mặt, cô lấy tay che miệng lại vẫn như lần trước cô cúi người xuống thể hiện sự cảm ơn chân thành nhất của cô đối với ban giám khảo và mọi người.

Người dẫn chương trình tiếp tục tuyên bố thí sinh đạt giải vàng giải bạc và giải đồng, giải vàng không ngoài dự liệu đó là do Tiêu Tuyết lấy giải, nhưng đã không còn ai đi để ý nữa, biểu hiện của Quan Hiểu Ninh đã khiến cho mọi người cảm động, nên ánh mắt của mọi người đều tập trung hết trên người cô.
Tinh hoa của thiết kế thời trang là gì chứ, đó chính là sáng tạo và hiệu quả khi mặc trên người, ban tổ chức đã trao cho cô hai giải thưởng này chứng tỏ cho dù giải thưởng mà cô đạt được tuy không phải là giải vàng nhưng nó đã hơn hẳn giải vàng rồi!
Trong thời khắc mọi người đang cảm động thì người dẫn chương trình lại tuyên bố, Nhan Dịch Trạch dùng các loại danh nghĩa để trao tặng cho Quan Hiểu Ninh 500 ngàn tiền thưởng, để khích lệ những nhà thiết kế tự do dũng cảm theo đuổi ước mơ thiết kế thời trang mà mình yêu thích, đừng có dễ dàng từ bỏ.
Lúc này khắp hội trường lại sôi nổi hẳn lên, Nhan Dịch Trạch được người dẫn chương trình mời lên sân khấu chụp hình chung với Quan Hiểu Ninh để giữ làm lưu niệm.
Anh đưa tay khoác lên vai cô hai người cùng nhìn hàng loạt máy ảnh ở phía trước nở nụ cười, anh nở nụ cười đồng thời nói nhỏ với cô: “Hiểu Hiểu, chúc mừng em. Còn nữa, làm bạn gái của anh nhé!”
Quan Hiểu Ninh vui mừng đến rơi nước mắt, dựa sát vào Nhan Dịch Trạch mà nhẹ nhàng gật đầu.
Nhan Dịch Trạch như có được bảo vật vui như mở cờ trong bụng, nụ cười càng thêm tươi hơn, hai người biểu hiện càng thêm thân mật khi đứng trước ống kính.
Tiêu Tuyết mặt thì trắng bệch mắt thì đỏ âu cự tuyệt yêu cầu phỏng vấn của ký giả, vội quay trở lại phía sau sân khấu rồi quăng huy chương và bằng khen mình vừa nhận được xuống đất, giải nhất như vậy cô không thèm và cũng không muốn lấy!
“Giải thưởng khó có được như vậy, em nên trân trọng nó.”
Đột nhiên có tiếng nói phát ra Tiêu Tuyết liền ngẩng đầu lên, thì thấy Vu Diên Danh đã nhặt huy chương và bằng khen lên rồi đưa tới trước mặt cô.
Nhếch nhếch môi nhưng cuối cùng Tiêu Tuyết vẫn không có lên tiếng chỉ im lặng nhận lại hai thứ đó.
“Tiểu Tuyết, em không có gì để giải thích với anh ư?” Trong lúc nói chuyện mặt Vu Diên Danh hơi mỉm cười.
Tiêu Tuyết liền tức giận nhìn anh: “Giải thích gì chứ, giải thích tại sao Nhan Dịch Trạch lại nói Quan Hiểu Ninh là bạn gái của anh ta ư, giải thích vị hôn thê là tôi đây bị sỉ nhục như thế nào ư? Vu Diên Danh, đúng là anh đã từng giúp tôi rất nhiều, cũng từng dạy tôi nhiều thứ, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể tra hỏi chuyện đời tư của tôi, can thiệp vào cuộc sống của tôi!”
Vu Diên Danh vẫn nở nụ cười và nói: “Anh rất tôn trọng cuộc sống cá nhân của em, cũng không có bất kỳ ý đồ thám thính tình hình gì, anh chỉ là muốn hỏi em có gì cần giải thích với anh về việc em ăn cắp thiết kế của Quan Hiểu Ninh không thôi!”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận