– Chính là vì thân vệ xuất hiện ghế trống, tự nhiên là cấp trên cần điều binh bổ sung cho ngươi a!
Dương Phi Anh cảm thấy thật sự có lý mà không có địa phương để nói.
– A?
Lý Quý Dương buồn bực:
– Còn có quy củ này sao!
– Trừ phi ngài xóa một người, chính mình bổ sung một người.
Dương Phi Anh nói rõ quy tắc cho hắn:
– Nhưng làm gì có chuyện vừa lúc như vậy, bên này lui một người, bên kia ngài liền tìm được một người thích hợp?
Vả lại việc trong quân Dương Phi Anh cũng không hiểu rõ ràng, lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ có Lý Quý Dương nghe xong lời này như có suy nghĩ gì.
Trong lúc rảnh rỗi, cháu nhỏ muốn đi ra ngoài chơi, trong phủ hắn đã chơi hết, muốn chạy ra cửa nhưng người gác cửa làm sao dám cho hắn đi ra ngoài? Lan nãi mẫu theo sát hắn, một khắc cũng không dám thả lỏng, sợ lỡ như sơ sẩy hắn bỏ chạy không ảnh đâu!
– Muốn đi dạo phố!
Tiểu tử kia đã biết bên ngoài có bao nhiêu thú vị, vào cung vài lần lá gan càng lúc càng lớn.
– Được rồi, đi ra ngoài dạo cũng tốt.
Vừa lúc Lý Quý Dương cũng muốn đi ra ngoài một chút.
Hai chú cháu mang theo vài tùy tùng ra phố, bởi vì xuân về hoa nở, trên đường người đi lại cũng rất nhiều, buôn bán không ít, đi trên đường tiểu tử kia liền sợ, không dám một mình chạy, nắm chặt vạt áo Lý Quý Dương không buông tay, Lý Quý Dương cũng không ôm hắn mà cho hắn tự mình đi, thấy cái gì thích hắn liền lôi kéo tiểu thúc đi qua, mọi người nhìn xem hắn chỉ là một tiểu hài tử, thật đáng yêu, cả đám đều thích trêu chọc một chút, có một đại nương bán thịt giáp mô còn ý đặc biệt làm một cái bánh nhỏ, bên trong gắp một ít rau cùng thịt bọt:
– Bà bà mời cháu ăn.
Tiểu tử kia không dám nhận, trước nhìn Lý Quý Dương, Lý Quý Dương gật đầu hắn mới nhận lấy:
– Tạ ơn bà bà.
Đại nương tươi cười:
– Ngoan a!
– Đại nương, cũng cho chúng ta mỗi người hai thịt giáp mô.
Lý Quý Dương nhìn Thuần Nhã, nàng lập tức tiến lên tính tiền.
Sau khi ăn xong tiếp tục đi dạo, Lý Quý Dương mua không ít đồ chơi, chẳng những cho tiểu Lý Tín còn cho nhóm nhi đồng trong nhà chơi đùa.
Đi xa hơn là mảnh đất trống tạo thành chợ, mua bán đều là nông sản, nhiều nhất là rau dại, lúc này rau dại cũng vừa nẩy mầm, là thời gian ăn ngon nhất.
Có chút tên ăn mày hái không ít rau dại ngồi bán, Lý Quý Dương xem bọn họ đều là tráng lao động nhưng lại thiếu tay thiếu chân, khuôn mặt kiên nghị nhưng trong mắt lại lộ vẻ đau khổ.
– Rau dại này bán thế nào?
Lý Quý Dương không khỏi ngừng lại.
– Một bố tệ một bó.
Đối phương cúi đầu trả lời, tuy Lý Quý Dương ăn mặc bình thường nhưng vừa nhìn cũng biết là một thiếu gia.
Phía sau người bán có mấy nhi đồng đều xanh xao vàng vọt.
– Rẻ như vậy?
Thuần Nhã kinh hô:
– Người khác đều là ba bố tệ một bó.
Hơn nữa một bó của bọn họ cũng rất lớn, đồ ăn rất tươi, nếu chỉ bán một bố tệ thật là quá rẻ.
– Các ngươi là ai?
Lý Quý Dương hỏi bọn họ, những người này vừa nhìn cũng không phải là người thường.
– Ăn mày.
Bên cạnh một người ấp úng trả lời.
Người nọ là đại hán, tuy ngồi nhưng lại là ngồi như nằm sấp, nguyên nhân là vì trên chân hắn giống như đang chảy mủ?
– Ngươi làm sao vậy?
Lý Quý Dương đứng lên, chợt phát hiện đối phương tuy ngồi nhưng cũng đã sắp cao hơn hắn, nếu đứng lên?
– Không mắt nhìn xem sao?
Tính tình đối phương thật nóng nảy:
– Chân lạn!
Một cỗ mùi hôi thối bốc lên, Thuần Nhã cũng không dám gom về phía trước.
– Chúng ta vốn là quân trú phòng bắc cương, bởi vì tổn thương do giá rét, lui trở về, trong nhà cũng không có người nào, tiền đều dùng khám chân.
Một nam nhân khác nói:
– Rau dại cũng không phải chúng ta hái, là nữ nhân trong nhà hái, đất vườn trong nhà cũng là do các nàng canh tác..
Nếu như có thể bọn họ cũng không muốn biến thành như vậy, nhưng thế gian này không có gì mà không thể.
– Thu thập đồ vật, theo ta trở về, ta có thể xem bệnh cho các ngươi!
Những người này đều là một đám binh lính lăn lộn chiến trường, một đám là Tần Xuyên hán tử tâm huyết, chỉ bị bệnh mà thôi, bọn họ còn chưa tới nỗi cắt chân, không thiếu chân thiếu tay, trị liệu là được!
Chuyện kể rằng ở thời đại này, thiếu tay thiếu chân rất ít có cơ hội sống sót, trước khi Lý Quý Dương cùng Cương Thành quân nghiên cứu ra thuốc trị thương, chỉ là đổ máu không dứt đã đủ chết không ít người.
– Dựa vào cái gì?
Một nam nhân cao to đi tới che chở toàn bộ ăn mày:
– Chúng ta mặc dù là ăn mày, nhưng không bán thân!
Đây là tự tôn cuối cùng của bọn họ, tuyệt đối không bán thân làm nô!
– Không phải bán mình, ta cũng không mua các ngươi, chỉ là xem bệnh cho các ngươi, như thế nào?
Lý Quý Dương nói:
– Toàn bộ rau dại của các ngươi ta đều mua, ba bố tệ một bó.
Bọn họ có mười tám bó, nếu là ba bố tệ một bó đối với bọn họ mà nói là con số lớn, ít nhất có được đủ ba ngày tiền cơm.
– Ngươi muốn chữa bệnh cho chúng ta, vì cái gì?
Một trung niên thật cẩn thận hỏi Lý Quý Dương, xem bộ dáng là người đứng đầu, hơn nữa phía sau hắn còn có hai nhi đồng.
– Bởi vì ta là Tần An quân.
Lý Quý Dương lưu lại một câu.
Những người này sửng sốt, người đi cùng Lý Quý Dương nhanh chóng đi thuê xe, đem nhóm người bị thương đưa lên xe, bọn nhỏ một mình đi một xe, đi tới địa phương trước hết dẫn bọn họ đi rửa mặt, mọi người đều biết công tử yêu sạch sẽ.
Lý Quý Dương vừa về tới liền cho người đi mời Thái Trạch tới.
Trước khi rửa mặt mỗi người được phân phát một chén cháo loãng, tắm xong thì đi vệ sinh sở, sau khi trở về đi rửa ráy, ăn chút mỹ thực, là nửa thịt bọt nửa rau, bên trong còn có chút muối ăn cùng gạo.
– Vì sao không cho ăn thịt?
Cháu nhỏ vẫn ôm Lý Quý Dương không chịu xuống dưới, thập phần khó hiểu, ở trong lòng hắn chỉ có thịt mới ăn ngon.
– Bọn họ đã thật lâu không được ăn thịt mỡ, không thể lập tức ăn thịt.
Lý Quý Dương nhu nhu đầu của tiểu tử kia cười nói.
Những người đó ăn xong, bọn nhỏ đều tập thể đưa vào phòng đồ chơi của tiểu Lý Tín, Lý Quý Dương cũng đưa tiểu Lý Tín đi qua cho Lan nãi mẫu chiếu cố, Thuần Nhã làm trợ thủ, còn cho không ít trái cây.
Sắp xếp xong cho bọn nhỏ lại tới người lớn.
Ngoài cửa báo lại, có sáu phu nhân tìm tới, là vợ của những người kia.
Trước khi rời đi Thuần Nhã lưu người ở lại chờ đợi, vạn nhất có người nhà tìm tới đây? Nếu có người tới thì nói cho người ta biết là được mời về xem bệnh.
Ở Tần quốc dân cư mất tích thật là nghiêm trọng, đương nhiên người hầu mất tích thì không quá nghiêm trọng, nhưng người Tần mất tích thì khác.
Nhất là xung quanh Hàm Dương vạn nhất bị báo quan, đã biến thành chê cười.
Lý Quý Dương tự mình đi tiếp kiến, sáu phụ nhân tay chân thô to, thuần phác vô cùng, mặc quần áo đầy mụn vá, nhìn thấy Lý Quý Dương đều quỳ xuống phục lạy:
– Gặp qua quý nhân!
– Tất cả đứng lên đi!
Lý Quý Dương khoát tay chặn lại, có cung nữ đi tới kéo người đứng lên.
– Người nhà chúng tôi đang ở nơi nào?
Có một phụ nhân tiến lên một bước hạn chế hỏi một câu.
– Đều ở bên trong, ta mời về là vì xem bệnh cho bọn họ, các ngươi đừng có gấp.
Lý Quý Dương mang theo các nàng đi vào bên trong.
Trong phòng các nam nhân đã thu thập sạch sẽ, vả lại đổi quần áo mới, so với bọn họ mặc tới tốt hơn nhiều lần, vừa thu thập thì người cũng tinh thần rất nhiều.