Tàng Long Đỉnh

Chương 8: Máu Hồng Nhuộm Thấm Biển Xanh - Anh Hùng Thi Triển Oai Thần Trấn Hung


Tà Bốc Tư Không Linh Sắc mặt chợt biến đổi, đột nhiên gã bước ngang một bước nhanh như chớp xuất thủ chụp trúng mạch môn của Phụng Linh, trầm giọng :

– Mai cô nương ! Mai Đảo thế gia và cô nương không biết có quan hệ gì?

Mai Phụng Linh đang chú tâm vào sự an nguy của Thiên Kỳ nên nàng không thể ngờ người khác hạ thủ, khi nàng phát giác thì đã quá muộn. Nghe lời chất vấn không khỏi phẫn nộ, nói như quát :

– Ngươi hỏi làm gì?

Tư Không Linh cười đáp :

– Chỉ để giải đáp một nghí vấn trong lòng !.

Phụng Linh hơi giật mình, cố sức vùng một cái thật mạnh nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của Tư Không Linh. Mặt hoa chợt hồng, nàng quát lên giận dữ :

– Buông ra Tư Không Linh vẫn bình thản :

– Mai cô nương ! Cô nương hãy biết rằng nếu không trả lời thì tại hạ sẽ không buông tay?

Khuôn mặt của Tư Không Linh vẫn thường phản phất nụ cười nên thật khó đoán được điều gì đang biến chuyển trong tâm tư của gã. Một thoáng tuyệt vọng hiện lên trên khuôn mặt quốc sắc, song nàng vẫn lạnh lùng :

– Tại sao ngươi lại nghĩ rằng Mai Phụng Linh này và Mai Đảo có quan hệ?

Trong lúc bi phẫn nàng chợt xưng đầy đủ cả họ tên. Vừa nghe ba chữ Mai Phụng Linh, Tam Tà chợt cùng “à” lên một tiếng. Tuy rằng thực tế trùng với dự đoán của ba người trước đó song khi vỡ lẽ cũng làm họ trố mắt.

Bốc Tà cười lên hào sảng :

– Mai cô nương ! Bốc Tà tôi quả tiên liệu không sai, quả nhiên là cô nương!

Mai phụng Linh biết đã bại lộ thân thế, không còn cách gì lấp liếm, bất giác giọng hận thù :

– Những điều Tà Bốc (thầy bói) ngươi đoán ra, ta không lấy làm lạ. Bây giờ ta chỉ thấy nghi ngờ về phẩm cách của Tam Tà các ngưới thôi.

Lão già áo đen trên chiếc thuyền đối diện nãy giờ cứ thấy những sự việc xảy ra liên tiếp có chiều hướng bất lợi cho lão khiến lão cảm thấy bất an. Bây giờ đột nhiên chợt thấy Thần Châu Tam Tà xuất thủ khống chế Mai Phụng Linh, lão thoáng động tâm linh, nộ khí cũng giảm dần, cười lớn lên nói :

– Giả sử hai mắt của lão phu còn sáng rõ thì người mà Tư Không đại hiệp đang bắt giữ là một cô gái và cũng chính là ái nữ của Mai Đảo đảo chủ đã quá cố !

Câu sau cùng lão nói với giọng thâm trầm đáng sợ.

Tư không Linh nhìn thoáng xuống mặt biển rồi cười nói :

– Nghe nói rằng Kim Lệnh công tử của quí bang đã bao lần truy lùng cô gái này mà không toại nguyện, phải không?

Lão hắc y cười một tiếng lạnh lùng nói:

– Nếu như ba vị giao cô gái này cho bổn bang thì xem như lập được đại công.

Tư Không Linh nghe nói vậy ngẩng mặt lên trời cười một tràng cuồng ngạo, rồi nói:

– Thần Châu Tam Tà một đời ngang tàng, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lập công cho ai cả, Tất huynh ! Huynh tìm nhầm người rồi !

Nói đoạn gã thỏng tay buông Phụng Linh ra, trịnh trọng nói:

– Cô nương ! Lệnh tôn năm xưa đã có ơn với Thần Châu Tam Tà chúng tôi. Vừa rồi xuất thủ hiển nhiên là thất lễ, song ngoài cách ấy ra không còn cách nào khác để tri tường thân thế của cô nương. Kính mong cô nương mở lượng hải hà.

Lời lẽ của Tư Không Linh vô cùng khiêm cung. Lão áo đen bên thuyền đối diện nhìn thấy mọi chuyện nổi cơn thịnh nộ quát:

– Tư Không Linh! Vậy là ngươi đã đào mồ cho cả Thần Châu Tam Tà.

Tà Bốc lại nhìn một lần nữa trên mặt biển, lúc này đã xuất hiện những váng máu rải rác ở khắp nơi, sự căng thẳng trong người gã đã không còn nữa, gã bình thản nói:

– Có lẽ Tư Không Linh này đã đào mồ cho cả Thần Châu Tam Tà, thế nhưng một ngày mà Nộ Hải Hung Sát Tất Thiên Đức chưa qui tiên thì Tam Tà còn chưa muốn chui vào mồ.

Nộ Hải Hung Sát Tất Thiên Đức nghe vậy nộ khí xung thiên quát:

– Tư Không Linh, ngươi quên rằng đây là mặt biển rồi sao?

Tư Không Linh cười mai mỉa:

– Đúng vậy ! Nếu không phải là trên mặt biển thì làm sao thưởng thức được cảnh máu nhuộm biển khơi, sóng cuốn thây người.

Tất Thiên Đức vốn chăm chú nhìn vào mặt của Tư Không Linh, nghe vậy lão mới giật mình nhìn xuống mặt biển, ánh mắt vừa nhìn xuống bất giác lão biến sắc không nói nên được nửa lời. Trên mặt biển xanh bình yên gợn sóng đã tự bao giờ nổi lên những vòng máu đỏ to nhỏ không đều rãi rác khắp nơi chừng hơn hai mươi chỗ như vậy ! Tuy rằng chưa thấy tử thi, chưa biết người chết là ai song một điều lão không quên là địch nhân chỉ có một người ! Tất cả những ánh mắt ở đó đều nhìn chằm chằm lên mặt biển. Trừ ra những đốm máu bất chợt nổi lên, không ai nhìn rõ chiến sự xảy ra thế nào. Trong sự im lặng đến lạnh lùng của biển cả không thể nào đoán được thắng bại, không khí càng trở nên trầm trọng đến ngạt thở.

Phụng Linh nhìn chằm chằm xuống mặt nước, nàng như không còn biết gì xảy ra trong cuộc đời này, đôi môi nàng mím chặt tay nắm lấy mạn thuyền, ánh mắt như muốn xuyên suốt làn nước xanh thẳm để nhìn thấy ý trung nhân đang ở đâu.

Tất Thiên Đức hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên trầm giọng:

– Thấy máu chứ không thấy người, chẳng lẽ Tư Không đại hiệp có thể dựa vào bốc thuật (bói quẻ) để biết chắc rằng máu kia là thủ hạ của lão phu chăng?

Tất Thiên Đức vừa dứt lời thì dưới biển đã nổi lên một thây người vận đồ đen của Nhật Nguyệt Bang. Tư Không Linh thoáng thấy liền nói:

– Thôi được ! Tất huynh có thể nhìn xuống lại lần nữa xem sao !

Lão ta nghe nói liền cúi đầu nhìn xuống, mặt lão biến sắc song nghĩ thế nào lão lại cười lên lạnh lẽo:

– Một mạng đổi một mạng lão phu cho rằng như thế cũng rất hợp lý.

Tư Không Linh lạnh lùng noói:

– Giả sử cần biện lý cho thấu đáo thì tại hạ cho rằng nếu đem hết thủ hạ của Tất huynh mà đổi được mạng của vị thiếu niên kia cũng đã có lời cho Nhật Nguyệt Bang rồi. Cái tên Đồng Thiên Kỳ xuất hiện trên võ lâm chưa lâu song không phải đã làm cho Nhật Nguyệt Bang điêu đứng đó sao?

Tất Thiên Đức nghe qua thoáng giật mình, lão buột miệng:

– Đồng Thiên Kỳ? Hắn là Đồng Thiên Kỳ đó sao? Ha… ha… Tư Không Linh, đầu óc của ngươi thật là giảo hoạt, chỉ có điều lão phu chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe thôi.

Lúc này dưới mặt biển lại nổi lên liên tiếp sáu, bảy xác người nữa. Tư Không Linh thoáng thấy cười nhạt nói:

– Tại hạ chỉ e rằng Tất Thiên Đức có mắt không tròng, sự thực đã bày ra trước mắt mà còn không chịu nhìn thấy.

Tất Thiên Đức lại quét mắt nhìn xuống mặt biển, lão bị chấn động mạnh. Ngay tại lúc ấy trên mặt biển lại xuất hiện thêm mười mấy hán tử mới trồi lên, mặt mày hoảng loạn. Thấy vậy, Tất Thiên Đức càng nổi cơn tam bành, lão quát lên như sấm:

– Xuống mau ! Nếu không trừ khử được tiểu tử ấy thì đừng quay lại nữa.

Mười mấy hán tử nghe nói càng hoảng kinh hơn nữa, một người trong đó cất giọng run run:

– Khải bẩm đàn chủ, người này thật quá…

Quát lên một tiếng chói tai cắt đứt lời hán tử, cùng trong tiếng quát Tất Thiên Đức phóng tả chưởng, năm luồng chỉ phong xé gió đi như chớp về phía hán tử vừa mới mở lời. Hán tử chỉ kịp rú lên một tiếng thảm thiết, máu từ mình gã phụt ra xung quanh tạo thành một vùng huyết đậm hơn tất cả. Những hán tử còn lại hoảng loạn liền hít vào một hơi dài, lặn xuống quyết tử với đối phương.

Chỉ một động tác như vậy, ngoài mấy trượng mà uy lực của chưởng phong vẫn sát thương thuộc hạ càng khiến bốn người trên thuyền kia cũng phải giật mình nể sợ.

Tư Không Linh nhìn lướt lên mặt biển rồi cười nhạt.

– Sát binh để thị chúng, huynh đài thật sành binh pháp.

Tất Thiên Đức có vẻ mai mỉa:

– Bằng vào đạo hạnh của Thần Châu Tam Tà mà định chống lại Nhật Nguyệt Bang chúng ta sao?

Tư Không Linh đáp:

– Nếu Tất huynh biết quan hệ giữa Thần Châu Tam Tà và Mai Đảo Thần Kiếm thì huynh sẽ không hỏi câu đó.

Tất Thiên Đức nghe nói đột nhiên cười lên cuồng ngạo:

– Ha… hạ. Nhật Nguyệt Bang đã nhiều năm truy sát tất cả những ai với Mai Đảo có những mối giao tình. Hôm nay ba vị nói cho lão phu điều ấy thì thật là đáng quí.

Đây có thể gọi là “nhất cử sở đắc” Tam Tà nghe qua giật mình song cũng đồng thời đại nộ, Lãnh Vân Tiêu gằn giọng:

– Nói vậy, bất cứ ai có quan hệ với Mai Đảo thì các người đều tận diệt phải không?

– Đáng tiếc ! Các hạ đã đoán đúng !

Gã hán tử tóc đuôi sam quát lên:

– Mẹ nó ! Nhật Nguyệt Bang các ngươi ngày thường nghe có vẻ hành hiệp trượng nghĩa, té ra chỉ toàn là giả tạo.

Tất Thiên Đức cười khinh khỉnh:

– Bây giờ ngươi biết thì đã quá muộn. Túc Thiên Sư Lỗ Dũng ạ !

Hán tử tóc đuôi sam tức là Túc Thiên Sư Lỗ Dũng nộ khí xung thiên ngoác miệng thoá mạ:

– Đồ đê tiện ! Mẹ nó ! Ngươi có dám cùng Lỗ lão gia lên đất bằng giao chiến vài trăm hiệp?

Tất Thiên Đức nghe vậy cũng không tỏ vẻ tức giận, cười gằn:

– Ta đã nói qua một lần, bỏ chỗ sở trường để chọn chỗ sở đoản thì đâu phải việc làm của người đại trí.

Nói xong lão quay lùi ra sau hạ lệnh:

– Chuẩn bị châm hỏa !

Thần Châu Tam Tà đồng thời biến sắc, họ ngầm tụ chân lực đề phòng bất trắc.

Mai Phụng Linh hình như không còn để ý gì nữa, đôi mắt nhung vẫn nhìn sửng vào mặt biển, cứ mỗi lần có xác kẻ địch nổi lên nàng lại giảm đi một phần lo lắng.

Song mỗi khi chưa thấy Thiên Kỳ hiện thân nàng vẫn như ngồi trên đống lửa. Tất Thiên Đức nhìn thấy vẻ mặt của Tam Tà trở nên căng thẳng thì cười đắc ý:

– Thuyền gỗ gặp lửa ắt cháy, song đến bây giờ ba vị đầu hàng cũng còn kịp.

Lỗ Dũng tròn mắt nạt lớn:

– Mẹ nó ! ngươi đừng nằm mơ nữa, hạ lệnh phóng tiễn đi.

Tất Thiên Đức thấy sự uy hiếp cuối cùng cũng không có tác dụng, lòng hiếu sát dâng lên, lão nhướng đôi mày bạc quát:

– Xem các ngươi có chạy đằng trời…

Lời của lão còn chưa dứt bỗng nghe những tiếng kêu hoảng loạn từ chiếc thuyền phía bên kia vang đến, lão ngẩng lên nhìn về phía đó và ánh mắt lão cũng trở nên sững sờ. Nguyên là hai bên chiếc thuyền lay động dữ dội và đột nhiên trong một cái lắc mạnh, thuyền lật úp, toàn bộ thủ hạ của lão đều bị hất rơi xuống thuyền.

Một ý niệm bất an bỗng nhiên nhúm lên trong lòng của Tất Thiên Đức, lão biết rõ ràng đây là thủ đoạn của ai. Cũng như vậy, nếu như đặt lão vào vị trí của con thuyền kia thì lão cũng thật khó lòng giữ cho con thuyền dài đến mấy trượng kia khỏi tròng trành.

Trong khi Tất Thiên Đức đang giật mình thì chiếc thuyền phía bên trái cũng vang lên những tiếng thét tương tự như vậy. Tất nhiên không cần nhìn lão cũng biết điều gì xảy ra, thế nhưng lão không thể tự chủ được, bất giác quay lại… Quả nhiên chiếc thuyền này cũng có hiện tượng như chiếc kia vậy. Những chuyện như vậy xảy ra với một tốc độ khó có thể lường. Trong lòng Nộ Hải Hung Sát Tất Thiên Đức đã hình thành một nút thắt không có cách gì có thể gỡ ra được.

Ba chiếc đã lật nhào hai, trong lòng Tất Thiên Đức tuy vô cùng giận dữ, song lão vẫn không mất hết sáng suốt, vì vậy lão biết chắc chiếc tiếp theo là chiếc lão đang đứng. Đôi mắt lão chuyển động nhanh rồi đột nhiên quát:

– Phóng tiễn !

Lệnh vừa dứt thì người lão đã nhanh như một mũi tên lão xuống nước mất dạng.

Nhìn thấy hai chiếc thuyền kia đã lật nhào, bọn đệ tử trên thuyền sợ hãi đến ngây dại, chúng không còn nghe mệnh lệnh và cũng không biết phải làm gì trong tình huống đó. Và cũng như Thiên Đức dự đoán, ngay sau đó chiếc thuyền còn lại cũng nổi lên những đợt dao động dữ dội và cuối cùng thì cũng chung số phận với hai chiếc kia.

Nhìn thấy đáy những con thuyền nằm phơi lên trời, Thần Châu Tam Tà đứng lặng người. Với sự việc xảy ra nhanh như vậy thì không ai có thể tin là thật.

Lỗ Dũng trợn tròn mắt quay qua nhìn Tư Không Linh hỏi:

– Loại cá gì có thể lật nhào những con thuyền như thế này?

Tư Không Linh lắc đầu nói:

– Tam đệ đừng ngây dại như vậy nữa. Huynh đệ chúng ta hôm nay mới mở mang được tầm mắt. Một người trẻ tuổi như vậy…

Gã bỏ lửng câu nói nhưng thanh âm thì mang âm hưởng cảm kích. Đột nhiên từ bên mạn thuyền, tiếng của Phụng Linh vang lên:

– Trời ơi… chàng… Đồng Thiên Kỳ… chàng nhanh sang bên này.

Nàng cơ hồ không còn khống chết được tình cảm của mình nữa, trong tiếng gọi của nàng toát lên cả một tình cảm lớn lao, một lòng quan tâm sâu lắng và sự thân thiết đậm đà.

Tam Tà nghe tiếng nàng gọi cũng chạy vụt đến bên mạn thuyền. Đồng Thiên Kỳ đã nổi lên mặt nước, thái độ của chàng vẫn có vẻ nhàn du và trên khuôn mặt vẫn thản nhiên như bao giờ.

Cùng một lúc với Thần Châu Tam Tà chạy đến, cách Thiên Kỳ chừng một trượng bỗng nổi lên cái đầu của Nộ Hải Hung Sát Tất Thiên Đức. Cùng với sự xuất hiện của Tất Thiên Đức, khoảng ba bốn mươi hán tử nổi lên vây chặt lấy Thiên Kỳ, khuôn mặt ai cũng sát khí đằng đằng.

Nét rạng rỡ trên khuôn mặt của Phụng Linh cũng biến mất, thay vào đó là một sự lo âu và căng thẳng. Nhanh như chớp, nàng rút phăng thanh trường kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiến cuộc.

Thiên Kỳ phóng tia mắt khinh bạc về phía Tất Thiên Đức, cười nói:

– Tôn giá bại rồi, bại đến thảm hại Tất Thiên Đức cười lạnh:

– Giả sử ngươi biết lão phu là ai chắc ngươi sẽ không buông lời khẳng định như vậy.

Thiên Kỳ lại cười mỉa:

– Giả sử lời của Hải Lang không sai thì tôn giá là một nhân vật rất có danh tiếng ở võ lâm Trung Nguyên. Nộ Hải Hung Sát Tất Thiên Đức.

Chàng nói nghe thật nhẹ nhàng song thanh âm vẫn mang âm sắc miệt thị.

Đôi mày trắng của Tất Thiên Đức cau lại, lão cố nén giận nói:

– Đúng ! Hải Lang không nói sai, và nếu như lời Tam Tà nói là đúng thì ngươi chính là Đồng Thiên Kỳ.

– Tôn giả cũng không đoán sai.

Tất Thiên Đức vẫn cảm thấy giật mình dù đã biết trước. Xung quanh lão, các đệ tử nhao nhao lên có vẻ hoảng loạn:

– Đồng Thiên Kỳ ! hắn là Đồng Thiên Kỳ mà một buổi đã tận diệt Tiêu Hán Môn!

– Cái gì? Tiêu Hán Môn đã bị hắn tận diệt ư?

Những tiếng lao xao tỏ vẻ sợ sệt khiến Tất Thiên Đức vốn đã căng thẳng lại càng căng thẳng thêm. Mắt lão chuyển động mấy vòng rồi hít vô một hơi dài trấn tĩnh nói:

– Giả sử lúc tiêu diệt Tiêu Hán Môn tôn giá không cần có người trợ giúp thì có lẽ tôn giá cũng chiếm được một vị trí khá cao trong võ lâm đương kim.

Nói xong lão quét đôi mắt về phía các thuộc hạ. Hiển nhiên những câu nói này không phải chỉ để cho Thiên Kỳ nghe, nó có mục đích trấn an đồng bọn. Quả nhiên câu nói có hiệu lực, lão vừa nói xong liền có tiếng phụ họa.

– Đúng đúng ! Lúc tiêu diệt Tiêu Hán Môn quyết không phải chỉ một mình hắn.

– Với tuổi tác như hắn thì không thể tin được.

Tất Thiên Đức mỉm cười đắc ý, trầm giọng nói:

– Thiên Kỳ ! Người của Nhật Nguyệt Bang chỉ tin vào sự thực.

Thiên Kỳ gật gật đầu nói:

– Đồng mỗ đã nói rồi, tôn giá đã bại rồi, lời của Đồng mỗ cũng chính là sự thực.

– Tiểu tử hãy chứng minh đi !

– Tôn giá có thể động thủ trước.

Đối với võ công của Thiên Kỳ thật ra rất úy kỵ, song khi nhìn quanh một lượt, thấy tất cả thủ hạ của lão đều chuẩn bị quyết chiến nên lão đã yên tâm đi nhiều. Lão bèn lạnh lùng:

Lão phu cho rằng ngươi nên động thủ trước mới phải.

Thiên Kỳ cười nhạt:

– Tôn giá chưa đủ tư cách đó đâu.

Trong lòng các môn đệ, Tất Thiên Đức biết rằng mình có một vị trí tối thượng.

Hôm nay lại bị một gã hậu bối xem nhẹ như vậy, lão vô cùng căm phẫn. Đôi mày trắng chợt chau lại, ánh mắt hiện lên sát khí hung hiểm. Lão cười gằn nói:

– Thiên Kỳ, ngươi thật quá lộng ngôn, tiếp chiêu.

Dứt lời, hữu chưởng đã đề tụ công lực xuất ra, kình phong trùm cả mặt biển, những chớp sáng cứ lóe lên như ngàn ngàn vì sao lạc hướng về phía Thiên Kỳ chụp đến.

Với cự ly hơn một trượng trên mặt biển mà Tất Thiên Đức có thể xuất chiêu nhanh và uy mãnh như thế thì bản lãnh của lão cũng thật kinh người.

Thiên Kỳ không dám xem thường, tay phải đưa thanh roi bạch ngọc lên và như ngàn hoa lạc, chàng xuất chiêu “Thiên Lý Trì Long” tạo thành một vòng bao phủ quanh thân chàng, hoá giải kình lực của thế công của Tất Thiên Đức. Tất Thiên Đức khi xuất chiêu “Cuồng Phong Tụ Vũ” thật ra không phải là thế quyết định, khi nhìn thấy Thiên Kỳ hóa giải chiêu thức của mình thì nhanh như chớp lão đã xuất tả chưởng theo thế “Vân Hành Nguyệt Di” hướng tới Thiên Kỳ chụp xuống, công lực vẫn tụ đủ mười thành.

Trước thế công biến chuyển huyền ảo của đối phương, Thiên Kỳ chỉ cười nhạt, thế công của cây roi bạch ngọc vẫn không thay đổi, chỉ thấy cổ tay chàng rung động lên, ánh trắng sáng của thanh roi lóe lên đột nhiên ngưng tụ lại thành chùm sáng sắc nhọn xuyên qua màn chưởng phong hướng tới trước ngực của Nộ Hải Hung Sát Tất Thiên Đức. Thật là nhất chiêu lưỡng dụng, lấy công làm thủ.

Tất Thiên Đức giật mình không dám đón chiêu, lão lật mình sang phải chừng hai thước tránh ngọn roi, đồng thời lão ứng biến rất mau lẹ, tả chưởng lại xuất tiếp chiêu “Trường Phong Phi Long” tà tà trên mặt nước ập về phía Thiên Kỳ. Vừa tránh chiêu vừa công địch, tất cả xảy ra như đồng thời, thật không hổ là Nộ Hải Hung Sát.

Thiên Kỳ xuất chiêu không thủ đắc, trong lòng thật ra cũng có chuẩn bị những bất ngờ, vừa chợt thấy chiêu thức đối phương quá diệu ảo, đôi mày kiếm hơi nhếch lên, buột miệng khen:

– Hảo chiêu thức.

Cùng lúc với câu nói, song chưởng của Thiên Kỳ vỗ vào mặt nước, trên mặt nước bình yên xuất hiện một cột nước cao chừng hai thưóc ngăn cản chiêu thức của Tất Thiên Đức, đồng thời che luôn nhãn tuyến của lão. Lão bị một đòn quá bất ngờ, tả chưởng bị chấn động mạnh, phản ứng tự nhiên lật người ra xa chừng năm thước.

Từng cơn sóng dịu dần, bao nhiêu đôi mắt tại hiện trường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của Thiên Kỳ. Phụng Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tư Không Linh hai tay nhặt những mảnh gỗ vỡ ném về phía trước mạn thuyền, mắt gã thủy chung vẫn nhìn vào mặt Thiên Kỳ… đột nhiên như nghĩ ra một điều gì, gã quay lại hỏi Phụng Linh:

– Mai cô nương ! Nghe nói rằng Thiên Kỳ mang trên người võ công truyền thuyết “Tiềm Long thần công”, chẳng hay cô nương đã tận mắt chứng kiến chưa?

Hai ánh mắt còn lại cũng tập trung vào Phụng Linh, song nàng vẫn chăm chú nhìn vào Đồng Thiên Kỳ, chỉ buột miệng:

– Đúng ! Chàng mang trên người võ học bí truyền “Tiềm Long Chưởng” Huyết Phán chợt xen vào:

– Nghe nói rằng Tiềm Long Chưởng uy lực kinh người, khi chiêu thức phát ra thường để lại hình ảnh con rồng máu sống động, nếu Đồng thiếu hiệp biết võ công này sao không thi triển cho mọi người cùng xem, đồng thời chế ngự cường địch. Chẳng lẽ ở trên mặt nước không thể thi triển được loại chí phi này hay sao?

Vừa nghe Huyết Phán nói những lời nghi ngờ trên, mặt hoa thoáng vẻ không vui, nàng quay lại lạnh nhạt:

– Đồng công tử không muốn giết tận những người này.

Nói xong mặt hoa lại phớt lạnh không muốn tranh luận với Tam Tà nữa.

Xuất hai chiêu sở trường vẫn không chiếm được một chút thượng phong, ý niệm khinh địch lúc đầu của Tất Thiên Đức đã không còn. Bây giờ thì lão đã cảm thấy tin rằng Tiêu Hán Môn do một tay thiếu niên này hủy diệt. Song điều lão lo nhất là các thuộc hạ của lão nhụt mất ý chí chiến đấu nên lão vẫn làm bộ khinh thường, cười nhạt nói:

– Đồng Thiên Kỳ bằng vào chút võ công thô thiển ấy mà ngươi hòng tung hoành giang hồ sao ?

Quét một tia mắt quanh những khuôn mặt hoài nghi bất an đang bao vây quanh chàng, Thiên Kỳ cười nhạt:

– Bằng vào thân phận của tôn giá mà nói những lời mị chúng thì không phải là hành vi của đại trượng phu. Hãy hạ lệnh cho thuộc hạ động thủ đi.

Nói xong chàng trầm nét mặt hội tụ công lực, hai bàn tay trở nên đỏ như máu, có lẽ chàng không còn quan tâm đến lòng nhân nữa.

Độc kế của Tất Thiên Đức bị Thiên Kỳ phơi trần, tuy là một kẻ lão luyện giang hồ, song Nộ Hải Hung Sát vẫn không tự chủ được, mặt biến sắc, ý niệm thoát qua:

– Tiểu tử này trẻ tuổi như vậy mà phán đoán như thần, nếu không sớm trừ hắn thì e rằng toàn kế hoạch thống nhất võ lâm của Nhật Nguyệt Bang sẽ bị một tay gã phá nát.

Ý niệm thoáng qua, lòng hiếu sát càng dâng lên mãnh liệt, mắt lão phát những tia giết người, chuyển quanh đám thuộc hạ đang tỏ vẻ bất an, lão hạ lệnh:

– Mai Đảo chuẩn bị khai đàn, không thể để cho tiểu tử này thoát được, chuẩn bị !

Bốn phía nghe lệnh lão lập tức hô lên hưởng ứng, vũ khí vung lên tua tủa, mắt bọn môn hạ đều phát ra những tia giết người trông thật ghê rợn. Chúng đã lấy lại được phong thái hiếu chiến hiếu sát mà vừa bị sự uy mãnh của Thiên Kỳ làm tiêu mất.

Trên thuyền Tà Bốc vươn tay nắm lấy một mảnh gỗ vỡ ra từ mạn thuyền trầm ngâm không nói gì. Túc Thiên Sư Lỗ Dũng đi về phía cột buồm cao vút. Huyết Phán thì ngầm vận công lực vào song chưởng, nét mặt vẫn cứ như được tạc bằng gỗ. Gã nhìn trừng trừng vào khoảng không như thế gian và gã có mối huyết hải thâm cừu. Phụng Linh nhảy vụt lên mạn thuyền, lần này thì Huyết Phán không ngăn trở nàng nữa.

Bên dưới, thần thái của Thiên Kỳ vẫn không thay đổi gì chỉ có một điều như báo trước bước đi của tử thần. Nốt son trên trán chàng ửng đỏ lên như máu.

Thiên Kỳ cười nhạt nói:

– Tôn giá còn đợi gì mà không phát lệnh tấn công.

Chợt nhìn thấy nốt son ửng đỏ trên trán của Thiên Kỳ, Tất Thiên Đức giật bắn người như cảm thấy một điềm chẳng lành báo trước. Lão như thất thần buột miệng nói:

– Nốt son… Huyết Kiếp Thủ !

Đối với giai thoại về Huyết Kiếp Thủ Vân Không năm xưa, người trong giang hồ không mấy ai là không biết, nên vừa nghe ba tiếng “Huyết Kiếp Thủ”, tất cả bọn môn đồ Nhật Nguyệt Bang một lần nữa xôn xao:

– Huyết Kiếp Thủ ? Ai ? Ai là Huyết Kiếp Thủ ?

Thấy tình thế biến chuyển có chiều bất lợi, tuy bản thân của Nộ Hải Hung Sát cũng lấy làm kinh dị về sự trùng hợp trên, song thần trí lão rất tĩnh táo, liền vỗ chưởng “ầm” vào mặt nước hô lên:

– Liên thủ ! Lên !

Hô xong lão lại như ngòi pháo đầu xông vào tấn công đối phương. Bản tính lão vốn rất hung tàn nên thường ngày thủ hạ không ai dám trái lệnh. Lần này khẩn cấp hạ lệnh lại thấy vị Đàn củ lại xông lên tiên phong, tất cả thủ hạ đều xông lên răm rắp nghe lời, song trong lòng ai cũng vẫn băn khoăn về ba chữ “Huyết Kiếp Thủ”, không biết ai là nhân vật kinh hoàng này?

Sóng biển cuộn lên dữ dội, từng lớp trùng trùng do các cao thủ hợp lực liên thủ, uy lực thật là bài sơn đảo hải khiến người xem phải giật bắn mình kinh hoảng.

Một tiếng oanh thét lên lanh lãnh, Mai Phụng Linh đã tung tấm thân kiều lên cao rồi lao mình xuống mặt nước hung tàn. Như một nàng tiên cá trong dòng nước vô tình, nàng cũng vũ lộng thần oai lao vào đối phương quyết một phen sinh tử.

Còn lại trên thuyền Tư Không Linh lớn tiếng cười hô lên:

– Các vị hãy chủ ý ! Đây là lễ vật của Tư Không Linh.

Nói xong gã đưa hai tay lên vung mạnh, những mảnh gỗ như sao sách loang loáng bay về phía đối phương như mưa. Cùng với những món quà của Tư Không Linh, Huyết Phán cũng liên tục vỗ tay phóng những mảnh ván.

Phía bên kia, cùng với tiếng hạ lệnh, Tất Thiên Đức lao lên trước đồng bọn, vũ khí trong tay của lão loang loáng những tia sáng vàng trùm lấy mặt trước của tThiên Kỳ, viì thuưoơng liên thủ công địch, nên những tình huống như vậy bao giờ phía tả hữu thì đồng bọn phải tấn công vào, tạo thành một màn lưới sát thủ, khiến đối phương hoang mang mà tìm ra thời cơ hạ thủ.

Những sóng người trên dưới đều nhất quán, ập về phía Thiên Kỳ, thế công tưởng chừng không có một khe hở nào cho một sinh vật dù nhỏ bé có thể thoát qua. Ấy vậy mà người ta thấy Thiên Kỳ vẫn chỉ cười nhạt một tiếng rợn người, cây roi bạch ngọc đưa lên cao chuẩn bị. Từ khuôn mặt lạnh băng của chàng trai toát ra như một uy lực làm người khác phải nghẹt thở. Đồng một lúc với Thiên Kỳ chuẩn bị xuất thủ thì những mảnh ván của Tư Không Linh và Huyết Phán vụt tới trên người của bọn môn hạ Nhật Nguyệt Bang. Một tràng tiếng la thất thanh vang lên liên tục, đệ tử ở vòng ngoài đã có mười mấy tên uổng mạng chìm lỉm xuống vì những mảnh ván gỗ của hai cao thủ trên thuyền. Máu lại một lần nữa nhuộm thắm mặt biển.

Những động tác trên kể ra thì dài dòng, song thật sự xảy ra trong một chớp mắt, và cùng trong những tiếng kêu thất thanh kia thì ngọn nhuyễn tiên bạch ngọc cũng đã vung lên với một tốc độ không ai có thể nhìn thấy kịp. Những đường quét của nhuyễn tiên tinh tế tạo thành một màn trắng ngọc như lưới sáng lóa mắt trùm kín Thiên Kỳ vào giữa như bất khả xâm phạm.

Những tiếng thất thanh của đồng bọn quá bất ngờ khiến cho tất cả môn đồ kinh hoảng và cũng chính cái chớp mắt kinh hoảng kia cũng đã đủ quyết định sinh mạng của bao nhiêu con người. Chính cái màn lưới ngọc tưởng chừng chỉ để che chở cho Thiên Kỳ phòng bât trắc, trong chính giây phút đó bỗng lóe sáng hào quang quét rộng về phía vòng vây. Lại từng tiếng thét hãi hùng vang lên mới đủ sức kéo những con người đang hoảng kinh kia về với thực tại cũng không kém kinh hoàng như tiếng thét.

Vì lúc này trên mặt biển đã nổi lên mấy chục vòng máu loan đỏ.

Các đệ tử của Nhật Nguyệt Bang như một cơn sóng dữ xông vào thì bây giờ cũng như một cơn sóng hạ dạt ra nhanh chóng, như là chấp nhận thất bại về phía mình.

Mọi chuyện quá bất ngờ với Nộ Hải Hung Sát, khuôn mặt lão trở nên xanh lè như quỉ vô thường, lão giận điên người ngoác mồm thoá mạ:

– Lũ ăn hại khốn kiếp, ai cho phép các ngươi rút lui.

Chính lúc này Phụng Linh đã tiến đến sau lưng của vòng người.

Lòng tham sinh của bọn đệ tử đã dâng lên tột độ nên không đứa nào dám động thủ. Tất Thiên Đức càng thịnh nộ quát như sấm:

– Mau cùng ta…

Hình như lão định nói thêm chữ “xông lên”, song chưa kịp thì giật mình vì ba tiếng thét thảm khốc của các đệ tử vang lên cắt ngang lời lão định nói. Trong đám môn đệ còn lại không đến một nửa của lão, lại thêm ba mạng nữa chìm xuống vì đường kiếm của Phụng Linh.

Bọn người kia lại nhanh chóng tạo nên một vòng vây mới phía Phụng Linh, có lẽ quá khiếp oai thần của Thiên Kỳ nên bọn chúng không đợi lệnh ai nữa, chuyển dần qua vòng vây cô gái. Tình thế thực sự cũng không có lợi gì cho Nhật Nguyệt Bang, hình như nghĩ ra điều gì, đôi đồng tử của Tất Thiên Đức chuyển nhanh, lão hạ lệnh:

– Lặn xuống !

Hình như chỉ chờ có thế, bọn môn đệ theo chân chủ lặn xuống nước mất tăm, chỉ còn bảy tám người đang vây Phụng Linh là còn chiến đấu tiếp như tiếc miếng mồi ngon này.

Lúc này, Túc Thiên Sư Lỗ Dũng vác thanh cột buồm to dài vội vã bước đến gọi lớn lên:

– Đại ca, sao còn chừa lại mấy tên này làm gì?

Nói xong gã vác cột buồm to nặng kia phang xuống nước như trời giáng. Những hán tủ còn lại của Nhật Nguyệt Bang đang thường đối phó với thanh kiếm của Phụng Linh, đâu có ngờ được sự việc xảy ra như vậy. Bốn tiếng hét hãi hùng vang lên, thêm bốn người nữa chìm lỉm vì đòn sấm sét của Lỗ Dũng. Não và máu của bốn người kia bắn phụt ra đầy cả mặt của Phụng Linh, song nàng cũng không để ý tới, thanh trường kiếm ngay lúc bọn người kia đang hoang mang liền thi triển chiêu thức “Vạn Tinh Tranh Huy”, một tuyệt họ của Mai Đảo Thần Kiếm.

Ánh kiếm như lưới thép trùm lấy cả bốn hán tử lúc đó vẫn chưa hết bàng hoàng.

Như tiếp theo bốn thây người đang chìm dần, bốn tiếng rú thảm khốc lại vang lên xé tan bầu không khí bình yên của mặt biển. Trong những tiếng rú vang lên ấy, bỗng Phụng Linh lại nhào người lặn sâu xuống biển.

Trừ ra những dòng máu còn tiếp tục loang dần trên mặt, biển dần dần trở lại sự yên tĩnh ban đầu như không có gì xảy ra cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận