Tào Bằng đang cưỡi ngựa, đi chậm rãi bên bãi sông, Vương Mãnh đột nhiên chạy tới mà gọi to.
« Cha ta tìm ta để làm gì? »
« Ngươi đã quên, lúc bữa cơm tối qua, cha ngươi không phải nói với ngươi là ngày hôm nay phải nhóm lửa khai lò sao? Ngươi không phải muốn là người đánh búa đầu tiên sao? »
“A!”
Tào Bằng quát to một tiếng, quất roi ngựa chạy đi.
Dựa theo những tập tục vào cuối thời Đông Hán, xây một lò mới nhất định phải cúng lễ cầu nguyện Hỏa thần phù hộ sau đó được hưng thịnh. Nhóm lửa, là một việc cực kỳ quan trọng, đợi bếp lửa được nóng lên sẽ tiến hành luyện rèn. Tiếng búa đầu tiên như một sự bảo hộ. Tào Bằng vẫn luôn hứng thú với việc đó nên hết sức van nài Tào Cấp, muốn là người đánh búa đầu tiên.
Theo lý thuyết, Tào Cấp không thể ưng thuận. Đặng Tắc không chịu nổi, Tào Nam vì Tào Bằng cũng cầu xin, Trương thị cũng ở một bên nói tốt. Khuyên can mãi, cuối cùng cũng nhường cho Tào Bằng đánh búa đầu tiên. Dù sao trước đó, Tào Bằng được Tào Cấp chỉ dẫn, đã hiểu rõ một phần cách thức.
Vương Mãnh nhìn bóng lưng Tào Bằng, không khỏi mỉm cười.
“Đầu hổ, chúng ta cũng đi về…”
“Cha, ta muốn luyện một hồi nữa. »
Mặt Vương Mãnh trầm xuống: “Tên hài tử này, ngươi không hiểu chuyện? Ngươi biết A Phúc vì sao muốn học nghề rèn không? Hắn chính là muốn đúc ra một thanh đao tốt tặng cho ngươi! Chuyện lớn như vậy, ngươi lại không đi xem? Sau này A Phúc đúc ra đao, ngươi không biết thẹn sao?”
Thực ra, Vương Mãnh cũng không nghĩ Tào Bằng có thể đánh ra đao tốt gì được. Nhưng tấm lòng này cũng khiến hắn cảm động. Vương Mãi nghe cũng hoảng hốt, vội vã cầm y phục lên ngựa phóng đi.
“Cha, chúng ta trở về đi. »
“Tên tiểu tử này, ngươi muốn xem A Phúc rèn đao tốt cho ngươi?
Ngươi cũng biết A Phúc có rèn một bảo đao được không? Hơn nữa, bảo đao cũng không đáng tiền gì, ngươi thực sự không nên.”
“Con chỉ tùy tiện nói, A Phúc thật cố chấp.”
Hai cha con quay trở về, vừa đi vừa thì thầm cùng nhau.
Dưới một cây đào bên bãi sông, có đặt một cái túi da trâu đen. Vương Mãnh cùng Vương Mãi, không ai chú ý đến.
Trong nhà đã chuẩn bị xong hết mọi thứ. Trước lò nóng bày những đồ cúng. Tào Bằng vừa vào nhà đã bị Tào Cấp bắt đi tới trước:
“Tên tiểu tử này, ngày hôm qua vẫn còn luôn miệng muốn đánh búa, ngày hôm nay đã quên là thế nào?”
“Con…”
“Được rồi, được rồi, mau nhanh mặc y phục đi. Mẹ ngươi đã cho người chuẩn bị rồi, mau thay nhanh lên, chúng ta phải chuẩn bị cúng bái Hỏa thần, nhóm lửa khai lò. Không được trì hoãn giờ tốt.” nguồn truyencc.top
Đầu năm nay cũng coi trọng một ngày hoàng đạo. Lò của Tào Gia đã sớm được xây xong, đơn giản là không tìm được ngày tốt, cho nên kéo dài cho đến bây giờ. Tào Cấp cũng không muốn kéo dài trì hoãn nữa. Nếu như bỏ qua hôm nay, chí ít cũng phải chờ thêm bảy tám ngày nữa. Qua bảy tám ngày nữa sẽ đến năm mới, đến lúc đó nhất định sẽ bề bộn nhiều việc, không kịp khởi công. Phải biết rằng, sau khi lập xuân phải chuẩn bị cày xới ruộng đất, xem mưa nắng trước khi trồng trọt. Từ đó trở đi, mọi nhà cũng bắt đầu chuẩn bị nông cụ. Trong cả năm, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để khai lò.
Tào Bằng vội vã thay một bộ áo đen, đứng phía sau Tào Cấp. Trương thị cùng Tào Nam không tham dự vào thờ cúng vì các nàng là nữ nhân. Theo lời Tào Cấp nói, nữ nhân mà tiếp xúc với Hỏa thần, về sau sẽ phát sinh rủi ro. Theo âm dương, Hỏa là chí dương chí cương, nữ nhân thuần âm, tự nhiên sẽ có điều không tốt.
Bàn thờ bày bên dưới, một nén nhang đã đốt được phân nửa. Nếu như nhang cháy hết là thời cơ khai lò đã qua đi.
Tào Bằng theo Tào Cấp đi tới bàn thờ, lớn tiếng ngâm xứng bài tế từ. Theo Tào Cấp nói, đây là bài tế từ khai lò, được đời này qua đời khác truyền lại. Đây là một bài từ xưa, mỗi người thợ rèn nhất định phải học. Bài từ không thông thì không thành thợ giỏi.
Dù Tào Bằng có phần không rõ, nhưng cũng thành thật quỳ xuống trước bàn thờ. Khoảng chừng năm sáu phút, bài tế từ kết thúc. Tào Cấp cùng Tào Bằng vừa đi vòng quanh lò vừa tế bái. Nghe đâu đây là một loại vũ điệu khai lò. Đi vòng lò ba vòng, cuối cùng cũng kết thúc nghi thức. Tào Cấp thỉnh bàn thờ ra lò rồi đứng trước Tào Bằng dặn dò.
“A Phúc, đứng ở bên cạnh ta, nghe ta dặn! »
Tào Bằng ngầm nhếch miệng, chỉ khai một bếp lò mà lại có hiều quy tắc như vậy?
Tào Cấp lấy nước rửa tay, sau đó lấy khăn lau đi rồi lấy ra một bó gỗ sơn ma đặt ở trên bếp lửa. Phía dưới cái giá chồng chất cỏ khô, dùng để nhóm lửa. Tào Cấp muốn là người đầu tiên đánh lửa.
Cũng đừng xem thường việc đánh lửa, đều cần phải sử dụng dụng cụ đặc biệt, ví dụ như gỗ sơn ma phải mọc ở hai bên bờ suối. Gỗ mềm với sự ma sát sinh nhiệt tương đối nhanh, hơn nữa không dễ dàng mất đi nhiệt lượng. Loại gỗ sơn ma này thật không dễ tìm, thường hay ở nơi thâm sơn rừng thẳm, mất vài ngày mới lấy được. Sau khi tìm được gỗ sơn ma còn phải gia công xử lý. Ví dụ như ở giữa gỗ sơn ma không những phải rỗng, mà còn phải có tâm gỗ thật nhỏ. Chỉ có gỗ như vậy mới có thể cháy tỏa ra nhiệt độ cao. Đương nhiên, những năm cuối thời Đông Hán, chưa có những giải thích dựa trên khoa học mà chỉ nói là do Hỏa thần.
Tào Cấp cầm cái khoan gỗ rồi cầm lấy mũi khoan. Cái mũi khoan này cũng đặc biệt, dài chừng năm mươi phân, đầu hơi nhọn một chút. Trên khúc gỗ sơn ma có một cái lỗ nhỏ dùng để cố định mũi khoan, đồng thời bên cạnh có một cái khe gọi là rãnh dẫn lửa. Tia lửa phát sinh trong khi khoan sẽ theo cái rãnh đó mà bén vào vật dụng để nhóm lửa. Cách khoan gỗ cũng phải chú ý, nếu không tự tay làm thì khó nắm bắt được.
Tào Cấp cầm lấy ống khoan, tìm được một điểm thăng bằng phía sau, rồi hết sức đè xuống. Hít vài hơi sâu, hắn nhìn Tào Bằng nói: “Phải bắt đầu thôi!”
Con xin cha, bắt đầu nhanh lên, không thì hương cháy hết mất.
Những lời này chỉ có thể nói ở trong lòng, vẻ mặt Tào Bằng nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu “Cha, chúng ta bắt đầu đi.”
“Hỏa à, thái dương à, ngươi cho ta ánh sáng… Hỏa hay thái dương như nhau, hỏa, ngươi cho ta ánh sáng. »
Tào Cấp bỗng nhiên hát lên. Đây là “Hỏa thần ca” nghênh thỉnh hỏa thần, nhất định phải xướng ca dao. Có người nói, Hỏa thần ca được truyền lại từ thời cổ xưa, về sau hầu như tuyệt tích, chỉ có khu vực của dân tộc Lê là còn giữ lại bài cao dao này. Tào Cấp dùng tiếng Nam Dương mà hát, nếu như hiểu được thì cơ bản có thể hiểu được ý nghĩa. Bởi vì có một vài câu chữ nghe ra không lưu loát, mặc dầu Tào Bằng đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe, cũng không thể nghe rõ tiếng địa phương, chỉ có thể đại khái hiểu nội dung.
Tào Cấp một mặt xướng lên, một mặt chà xát di chuyển thân ống khoan. Dần dần, gỗ sơn ma bốc khói xanh. Đốm lửa nhỏ xuất hiện, nhưng không cách nào dùng mắt thường nhìn thấy vì chẳng qua chỉ là một chút than đen. Tào Bằng rõ ràng nhìn thấy một chút khói đen bay ra theo những tia lửa bắn vào trong lò. Cỏ khô trong lò đúng là vật nhóm lửa tốt nhưng cũng khó mà có thể bùng lửa lên được.
“Bằng nhi, thổi lửa!”
“Hả, nhưng thổi thế nào?”
Tào Cấp nói gấp giữa những đoạn ngắt khi hát Hỏa thần ca: “Bễ”
“Hiểu rồi!”
Tào Bằng vội vã ngồi xổm xuống, kéo tay hãm bễ lò, thổi nhè nhẹ.
“Chậm một chút, đừng gấp quá!”
Cái bễ lò phân lượng cũng không nhẹ, kéo tới rất tốn sức. Nếu như đổi lại là Tào Bằng trước kia, thật là không có khả năng kéo được tay bễ.
Nghe Tào Cấp chỉ dạy, Tào Bằng nhẹ nhàng thổi và kéo, thổi không khí vào bên trong lò. Dần dần, cỏ tranh rơi xuống, than đen bắt đầu chuyển hồng, đồng thời được bễ duy trì đưa không khí vào trong lò, càng làm bên trong sáng thêm.
Trong lò bắt đầu có khói. Tào Cấp cũng không dám dừng lại, tiếp tục di chuyển ống khoan, lớn tiếng hát lên.
“Bằng nhi, đẩy mạnh!”
Theo tiếng hô to của Tào Cấp, Tào Bằng cố dùng sức kéo tay bễ ra, sau đó ra sức thổi. Trong khoang lò, một ngọn lửa bắt đầu bùng cháy trong nháy mắt. Tào Cấp vội vã buông lỏng, đồ lên bên cạnh Tào Bằng la lớn “Bằng nhi, thêm than, thêm than!”
Cha con Vương Mãnh từ bên ngoài hùng dũng tiến vào.
Tào Bằng được Tào Cấp chỉ dạy nên động tác nhịp nhàng thổi không khí vào trong lò. Thổi không khí vào trong lò đồng thời còn phải duy trì nhiệt độ bên trong. Sau khi lửa xuất hiện, Tào Cấp lúc này mới buông lỏng tay bễ, ra hiệu Tào Bằng lui ra.
Chỉ một lát sau, Tào Bằng thấy mệt, mồ hôi đầm đìa. Không chỉ thân thể mệt mỏi mà trong lòng cũng thấy mệt. Loại nghi thức nghênh phụng Hỏa thần chỉ diễn ra trong hoàn cảnh cực kỳ nghiêm túc. Lao động trong hoàn cảnh này phải mất rất nhiều lực, Tào Bằng làm sao có thể không mệt được?
“Hỏa thần tới!”
Dưới ánh than phản chiếu khuôn mặt Tào Cấp trở lên đỏ hồng, trên mặt lộ ra dáng hài lòng mãn nguyện.
“Cha, vậy là kết thúc chưa? Lúc nào có thể đánh chùy chứ?”
« Tại sao lại kết thúc?”
Tào Cấp cười nói:
“Lúc này mới bắt đầu thôi. Chúng ta phải ở chỗ này trông bếp lò, lúc nào ngọn lửa biến sắc thì lúc đó mới có thể đánh chùy. Bằng nhi, ta đã sớm nói cùng con, làm nghề rèn rất vất vả cực nhọc. Riêng việc khai lò này thôi, hai cha con ta không được dời đi nửa bước. Chừng nào nện xong búa đầu tiên thì mới chính thức kết thúc được. Ngươi hãy nghỉ một chút, chuẩn bị tinh thần. Nhát búa đầu tiên đánh lên có tốt hay không có tính chất rất quan trọng. »
Tào Bằng không nhịn được nuốt nước miếng! “Ông trời ơi! Vật lộn cả nửa buổi mà vẫn chưa bắt đầu được sao? »
“A Phúc, tốt tốt, ta đợi bảo đao do chính ngươi rèn ra.”
Vương Mãi vô tâm cười đùa, Tào Bằng tức giận hét một tiếng lớn: “Cút!”
Trong chớp mắt, không thấy hình bóng Vương Mãi nữa… Vương Mãnh ở bên cạnh vừa giúp đỡ, vừa nói chuyện phiếm cùng Tào Cấp.
Nhiệt độ trong lều dần dần tăng cao, Tào Bằng lau mồ hôi trên đầu, ngồi xuống một bên. Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có chuyên gia. Thoạt nhìn nghề rèn này thật đúng là một kỹ thuật sống. Những thợ rèn lão làng kiểu này đều phải nỗ lực rất nhiều. Đoán chừng những bậc thầy sư phụ khác càng phải vất vả cực nhọc hơn nữa. Thật không thể tưởng tượng được những bậc thầy về kiếm trong truyền thuyết thì phải như thế nào?
Tào Bằng vừa nghĩ, vừa nhìn Tào Cấp bận rộn. Cứ như vậy, bất giác một ngày đã gần trôi qua.
Sắc trời bắt đầu trở tối, đột nhiên nổi tuyết. Đặng Tắc cũng đã trở về, hỗ trợ bên ngoài lều.
“Bắt đầu nấu chảy sắt thôi.”
Tào Cấp lên tiếng, Vương Mãnh lập tức mang ra một thùng gỗ đầy sắt vụn. Số sắt vụn này đều được thu thập từ trước kia, thực ra cũng không có gì quan trọng, chủ yếu là để làm đệm đánh búa mà thôi. Khai lò sẽ không được nghỉ ngơi. Chờ cho đến khi sắt ở trong lò được nung chảy, Tào Cấp hướng về phía Tào Bằng vẫy tay, bảo hắn chuẩn bị đánh búa.
Dùng cái kìm để lấy thỏi sắt ra, Tào Bằng cầm búa tiến tới. Cầm búa nặng mười tám cân Tào Cấp đặc biệt chuẩn bị cho Tào Bằng. Tào Bằng hít sâu một hơi, chỉnh lại tư thế. Dùng hết sức lực, hắn thét một tiếng, vận khí đan điền, nện búa xuống.
Đang…
Một tiếng giòn vang, tia lửa văng khắp nơi.
« Kim hoa đua nở, Hỏa thần hồi cung!”
Tào Cấp mừng ra mặt, vội vàng tiến lên, cầm lấy cái kìm và búa để đánh. Hắn dùng búa, nặng sáu mươi tám cân, nặng hơn năm mươi cân so với búa của Tào Bằng. Mỗi khi lực nện xuống, tự nhiên cũng không giống Tào Bằng, âm thanh đinh đinh đang đang vang lên bên tai. Giữa ánh lửa, khuôn mặt Tào Cấp mang theo vẻ hăng hái tươi cười, ánh mắt chuyên tâm, hết sức chăm chú. Để đánh một búa hầu như phải vận dụng sức lực toàn thân.
Tào Bằng lui ra phía sau, thở ra một hơi thật dài.
“Chưa được sao?”
“Haha, không đập bể.”
« Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! »
Đặng Tắc trong lều, đúng là kinh động lòng người. Hắn sao có thể nghĩ đến, đánh một búa cũng phải tới mức như thế này?
Theo chuyển động của búa, trên cánh tay Tào Cấp, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, không chỉ dùng sức của cánh tay, trên thực tế toàn thân của Tào Cấp cũng di chuyển, kể cả tinh thần.
“A Phúc, ngươi nói cái phương thức kia, có thể dùng được à?”
Vương Mãnh nhẹ giọng hỏi, Tào bằng cười nói: “Có hay không, dùng thử sẽ biết thôi.”
Từ thời Chiến Quốc, tổ tiên đã phát minh ra kỹ thuật tôi thép nhúng vào nước lạnh. Nhưng từ xa xưa đến nay, theo Chiến Quốc đến những năm cuối Đông Hán, mọi người bất kể thế nào tôi thép vào nước lạnh, từ đầu đến cuối đều không có phương thức nào, chỉ biết đến nhúng vào nước lạnh. Thời Đông Hán, nhận thức của mọi người dân là dùng phương thức tôi thép khác nhau thì sẽ rèn được những loại đao khác nhau. Vì vậy, việc dùng nước là một môn bắt buộc đối với người thợ rèn.
Nhưng mà cách thức dùng nước, chủ yếu cần phải có thiên phú. Trong một trăm người, chưa hẳn tìm ra được một người, cho nên bậc thầy sư phụ thì vô cùng khan hiếm. Tay nghề chế đao thời hậu tam quốc đã trở thành một môn kỹ thuật. Chỉ tiếc là rất ít người có thể nắm chắc kỹ năng này.
Tào Cấp không hiểu cách dùng nước nên đương nhiên cũng không thể trở thành bậc thầy. Có điều Tào Bằng có hẳn một phương pháp: trước tiên dùng nước tiểu động vật để tôi thép, sau đó lại dụng dầu mỡ động vật tôi tiếp, may ra có thể công hiệu.
Hỏi hắn làm sao biết rõ những điều này? Tào Bằng nói: “Cái này do lão phương sĩ nói cho ta biết.”
Trong lòng hắn không thể không cảm kích lão phương sĩ thần bí kia. Nếu như không có lão, Tào Bằng thật không biết giải thích làm sao. Trong thâm tâm mọi người, phương sĩ là đại thần thông, nói không chừng là thần tiên. Nếu như đúng là thần tiên nói ra, vậy chắc là hiệu quả. Tào Cấp điềm nhiên không nghi ngờ, không chút do dự làm thử. Nếu như biện pháp này của Tào Bằng thật có thể giải quyết được vấn đề dùng nước, vậy Tào Cấp có thể đột phá, bán đao rất nhiều.
Trong lán, nước tiểu một con ngựa đã được chuẩn bị, còn có một thùng mỡ heo. Nước tiểu ngựa không mất tiền vì nhà Tào gia có ba con ngựa, bình thường cũng đủ dùng. Còn mỡ heo thì lại tốn không ít tiền bạc. Nếu như mà thất bại, Tào Bằng sợ là tránh không khỏi một phen bị quở trách.
“Cha, con mệt, đi nghỉ trước…”
“Được, con đi nghỉ ngơi trước đi.”
Tào Bằng hết sức tự tin, vì hắn đã nói cho Tào Cấp hai phương pháp tôi thép, đã được chứng thực sau này. Thời kỳ Nam Bắc triều, bậc thầy tạo binh khí Vô Hoài Văn phát minh ra phương pháp tôi vào nước lạnh, đã rèn ra túc thiết đao nổi tiếng. Cũng vì phương pháp tôi vào nước lạnh xuất hiện nên sau này mới có hoành đao, mạch đao. Tào Bằng tin tưởng, giải quyết được vấn đề tôi thép của Tào Cấp, nhất định có thể tiến một bước đi mạnh mẽ. Chỉ có điều, hắn không nói cho Tào Cấp cách thức rèn, bởi vì hắn nghĩ vẫn còn sớm.
Trở lại phòng của mình, Tào Bằng dường như tê liệt cả người, đặt mông ngồi xuống, không muốn di chuyển gì nữa.
Cuối cùng cũng giải quyết được một vấn đề!
Nếu như cha có thể dùng phương pháp tôi thép để rèn ra được bảo đao, tương lai đi phục vụ cho người phương nào, cũng có thể đứng vững. Đây chính là một đại công lớn lao…
Vấn đề tôi thép được giải quyết, còn lại chính là nâng nhiệt độ nóng trong lò cũng như vấn đề về ống thổi.
Tào Bằng thở hổn hển.
« Hử? Bản vẽ của ta đâu? »
Hắn giật mình phát hiện, bản vẽ về ống thổi lò của hắn đã không thấy đâu nữa…
Tào Bằng giật mình tìm kiếm lại toàn bộ trong phòng nhưng vẫn không tìm thấy bản vẽ kia. Chắc là có người cầm đi rồi! Hắn bất chấp mệt mỏi, phóng ra ngoài phòng.
“Mẹ, hôm nay có ai vào phòng con không?”
Trương thị cùng Tào Nam đang chuẩn bị cơm tối, nghe Tào Bằng thét to như vậy, đều ngẩn cả người.
“Ta không vào… A Nam, con vào à? »
Tào Nam lắc đầu: “Ta chưa từng vào phòng. A Phúc, xảy ra chuyện gì? Sắc mặt đệ sao khó coi vậy… Ơ kìa, đệ đi đâu vậy?”
Không đợi nàng nói xong, Tào Bằng quay đầu bỏ đi.
Phòng hắn bình thường không ai vào. Ngoại trừ Trương thị và Tào Nam giúp hắn thu dọn gian phòng bên ngoài. Bất kể Tào Cấp, Đặng Tắc, kể cả Vương Mãnh cũng không được vào trong. Vương Mãi bình thường cũng hay ra vào phòng, nhưng suốt cả này hôm nay hắn đều ở với ta.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Tào Bằng không ngừng nhắc nhở chính mình, cố gắng nhớ lại.
Đêm qua ta còn nghiên cứu bản vẽ. Sau đó ta cảm thấy mệt mỏi nên đi ngủ. Vậy trước khi đi ngủ, ta… Được rồi, ta đem bản vẽ nhét vào đâu? Ta đã để đâu chứ?
Tào Bằng thật nóng nảy…
“Đầu hổ ca, ngươi thấy cái túi da màu đen của ta không?”
Vương Mãi nói: “Hay chính ngươi sáng sớm hôm nay mang đi đâu không?”
“Đúng vậy!”
“Ngươi không mang về sao?”
Nghĩ ra rồi! Khi ta nghỉ ngơi sau khi luyện công, đã đem cái túi da ra, đặt ở cây đào bên bãi sông. Lúc đó đi gấp, ta đã quên chuyện này. Hỏng rồi, mong là không bị người lấy đi…
Cái túi da ấy thật ra không có tiền bạc gía trị gì nhiều, vì do mẫu thân hắn may, có kỷ niệm, lại có bản vẽ bên trong.
Trên trán Tào Bằng, toát ra mồ hôi.
Về cái ống bễ, trong từ điển hậu thế có chú thích: không khí nén sản sinh ra luồng hơi trong thiết bị, thông thường là một cái pít tong gỗ có van, dùng để giữ lửa trong lò. Thực ra cái ống bễ đầu tiên xuất hiện sớm nhất là vào thời Sùng Trinh năm thứ mười, trong cuốn “Thiên công khai vật”. Trong lời giải thích thì ghi là “Phong tương” (ống bễ). Cái ống bễ thời đó đúng là theo phương thức của pít tông để liên tục thổi gió. Trước đó, trong thời Bắc Tống, trong võ kinh tổng yếu đã từng ghi chép về một loại quạt gỗ. Những nguyên lý cơ bản không có gì trái ngược với bễ lò những năm cuối thời Đông Hán, có những chỗ giống nhau.
Tào Bằng vẽ bản mẫu dựa theo phương thức thông gió pít tong của ống bễ. Điều này vượt lên một nghìn năm của thời đại này mới được lưu truyền ra ngoài, ắt sẽ tạo ra ảnh hưởng vĩ đại.
Nhưng thật ra Tào Bằng không lo lắng ảnh hưởng gì. Điều khiến hắn lo lắng chính là thứ này là trấn sơn bảo bối của hắn, liên quan đến kế hoạch của hắn. Hắn cũng không muốn tự mình vất vả vẽ ra bức tranh rồi để mất ra ngoài cho kẻ khác hưởng lợi. Nếu như người lấy đi không hiểu, thì đấy chỉ là tờ giấy phế liệu. Nhưng nếu mà rơi vào tay kẻ hiểu chuyện thì sẽ gặp phiền toái lớn.
Càng nghĩ càng sốt ruột. Tào Bằng không thể ngồi yên như thế được!
« Cha, con đi ra ngoài. »