Edit: Vũ Quân
Buổi chiều ánh nắng tắt dần, màu vàng kim biến thành màu vàng cam, dừng ở trên sàn gỗ.
Người đàn ông ôm một quyển sách, ngồi ở mép giường, một cái tay khác ấn tay của cô gái nhỏ, sợ cô lộn xộn làm lệch kim truyền.
Quan Như ngủ một giấc từ giữa trưa đến lúc mặt trời sắp xuống núi, Chu Ký Viễn còn chạy về trường dạy một tiết để dì giúp việc trong nhà trông cô, lúc trở về cô vẫn chưa tỉnh.
Chu Ký Viễn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thuần thục rút kim truyền, xoa cho cô trong chốc lát rồi mới thu dọn lại.
Thu dọn xong Chu Ký Viễn ngồi ở mép giường.
Người đàn ông rũ mắt nhìn cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào, mới truyền dịch xong nên cánh tay cô lạnh lẽo, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng xoa nắn.
Khi dì giúp việc đưa thức ăn lên thấy một màn này, tim không khỏi nhảy lên một chút, không nói đến động tác của thiếu gia, ánh mắt kia không giống như đem cô gái nhỏ ở trên giường xem như học sinh.
Nhưng cái gì bà cũng không nói, để đồ xuống liền đi ra ngoài, trước khi rời đi vẫn không quên đóng cửa lại.
Chu Ký Viễn nhìn thoáng qua cửa, khóe miệng cong lên một chút, thần sắc đen tối, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Bàn tay truyền đến cảm giác trơn mượt, anh dừng lại một chút, chậm rãi buông tay ra đem tay cô thả vào trong chăn, lay nhẹ bả vai của cô.
“Quan Như, tỉnh dậy thôi.”
Tiểu cô nương phát ra tiếng hừ như con thú nhỏ, chui vào trong chăn như làm nũng không muốn dậy.
Chu Ký Viễn phát ra một tiếng cười nhẹ, sờ trán cô, sau đó tiếp tục gọi cô: “Nên dậy rồi.”
Hàng mi dài run rẩy, cuối cùng cũng mở bừng mắt ra, trong mắt là mênh mông ánh nước, cô còn chưa tỉnh ngủ, vô ý thức rầm rì hai tiếng.
Chờ Quan Như thấy rõ ràng người trước mắt, lại nhìn khung cảnh xung quanh liền mở to hai mắt, rụt về phía sau mới phát hiện cơ thể nhũn ra không còn sức lực: “Thầy ơi, em đang ở đâu thế ạ?”
Bởi vì phát sốt nên giọng nói cũng khàn khàn.
Chu Ký Viễn đem nước muối ấm đưa cho cô: “Uống đi.”
Cô một bên uống nước, vừa nghe Chu Ký Viễn nói cô phát sốt sau đó anh đưa cô về đây, mời bác sĩ tư nhân đến khám, bây giờ cô đã hạ sốt.
Quan Như không được tự nhiên nhìn anh một cái.
Từ sau khi gặp tại hội sở, anh đúng là không hề che giấu bối cảnh gia đình không bình thường của mình.
Chỉ cần nhìn gian phòng này, cách trang hoàng, bài trí cũng đủ thấy giá trị xa xỉ, càng đừng nói đến bác sĩ tư nhân…
Nhưng điều này cũng đã vượt qua trách nhiệm của một người giáo viên, nhận một nhân tình lớn như vậy, cô nên làm gì đây.
Tâm tư thiên hồi bách chuyển, Quan Như đặt cái ly lên bàn: “Em cảm ơn thầy ạ.”
Cô gái nhỏ suy nghĩ như thế nào, ở trước mặt một người từng trải như Chu Ký Viễn cơ hồ chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu.
Chu Ký Viễn đứng dậy, xoa đầu Quan Như, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên: “Đừng nghĩ quá nhiều, học tập cho tốt, bảo đảm cho sức khỏe và sự an toàn của học sinh chính là chức trách của giáo viên.”
“Ăn một chút gì đi, rồi tôi đưa em về nhà.”
Quan Như không thể nói là thở dài nhẹ nhõm một hơi hay như thế nào, dù sao cảm giác có chút kỳ quái.
Nhưng mà cô bây giờ có muốn thì cũng không biết nên trả ơn như thế nào. Năm lần bảy lượt anh cứu cô, đây đã không còn là vấn đề có thể cân nhắc bằng tiền.
Nhìn cô ăn cơm xong, anh tự mình lái xe đưa cô về nhà, trong lúc này khoảng cách giữa anh và cô được khống chê vừa tốt, khách khí, xa cách, nhìn như thật sự là một đôi thầy trò bình thường, phảng phất như trước đó anh nắm tay người ta không muốn buông đều chỉ là ảo giác.
Do di chứng của việc phát sốt Quan Như vừa xuống xe liền ho hai tiếng, kéo thân thể run rẩy lên lầu, vừa mở cửa nghênh đón cô không biết là thứ gì đập vào thái dương, sau đó choang một cái rơi bên chân cô, khắp nơi đều là mảnh thủy tinh.
Chất lỏng ấm áp từ thái dương chậm rãi chảy xuống, trên thái dương ẩn ẩn đau, cô cảm giác đầu choáng váng, chớp mắt một cái mới thấy rõ vừa rồi là một cái ly, ngước mắt nhìn lại người trên ghế sofa không phải ai khác mà chính là mẹ ruột của cô.
Mẹ Quan Như thấy máu trên mặt cô, hiện lên một tia không đành lòng, bà ta không nghĩ mình ném chuẩn như vậy, vừa lúc nện ở trên đầu Quan Như, nhưng ngay sau đó không biết nghĩ đến cái gì, trong lòng lại cứng rắn.
“Tối hôm qua mày làm cái gì? Hả? Con gái con đứa không biết xấu hổ, hay là tao thiếu nợ mày, mày làm những việc đó tao cũng ngại há mồm nhắc tới, nếu không phải Đào Hoa lỡ miệng nói ra mày còn muốn lừa tao đến bao giờ? Một tối 1000 tệ, tao biết ngay mà, chỗ nào lại tốt như vậy? Mày…”
Bà ta nói rất nhiều nhưng Quan Như chỉ cảm thấy bên tai ù ù.
A, chính cô không phải không muốn đi sao? Không phải chính bà ta bảo cô đi sao? Như thế nào, cô đi suýt chút nữa xảy ra chuyện bà ta biết rồi ngược lại còn mắng cô không biết yêu quý chính mình? Lý Đào Hoa nói cái gì bà cũng tin, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho cô đã trực tiếp hạ phán quyết?
Nói như thế nào đây, duyên phận mẹ con ở sau khi cô lo liệu để cha mẹ ly hôn gần như đã chặt đứt, nhưng nghe thấy mẹ ruột chửi rủa mình tim cô vẫn không tránh khỏi lạnh buốt.
Cô đã làm gì sai? Cô mới mười sáu tuổi… Từ nhỏ ký ức đối với người đối diện không phải đánh thì chính là mắng, cảm giác khi đó chỉ có một màu tối tăm, không thấy một tia ánh sáng, cô luôn muốn chờ mình trưởng thành, muốn mang theo mẹ rời khỏi căn nhà đáng sợ kia.
Lúc trước ly hôn chẳng lẽ là cô ép bà sao? Không phải, chính bà cũng chịu quá đủ những ngày như thế rồi, nhưng sau đó lại đổi ý, cô cũng không nghĩ ra tại sao lại như vậy.
Cô nỗ lực đi làm thêm, rất nhiều nơi không nhận trẻ vị thành niên, nhưng cô làm mặt dày đi xin, kiếm được tiền cũng không dám dùng nhiều, trừ các chi phí tất yếu và đóng tiền học còn lại đều để bà tiêu, giồng như hôm nay, cho dù mệt không chịu được nhưng cô vẫn đi mua đồ ăn, về nhà nấu cơm cho bà.
Cô đã làm sai cái gì?
Có phải trước nay cô không nên tồn tại hay không?
Nước mắt và máu cùng nhau chảy xuống, cô chậm rãi ngồi xổm, dùng tay nhặt mảnh vỡ thủy tinh lên, tay bị cứa vào, máu tươi lại đầm đìa, cô phảng phất như không còn cảm thấy đau nữa, cứ đờ đẫn nhặt, nhặt xong rồi cô bỏ vào túi ném vào thùng rác.
Lúc này mẹ cô mới phát hiện cô không nói lời nào, tức giận đi về phòng.
Cô đứng dậy đến WC rửa mặt, nước lạnh chạm vào miệng vết thương, cũng rất đau, miệng vết thương trên tay không sâu chỉ một lát thì không còn đổ máu nữa, cô chỉ đơn giản rửa qua, lại đi ra ngoài phòng bếp, rửa rau, xắt rau, xào rau, nấu cơm.
Chờ chuẩn bị tất cả xong, cô gõ cánh cửa đang đóng chặt vài cái, cũng mặc kệ bà có ra ăn hay không, cô đeo cặp sách rồi ra cửa.
Miệng vết thương trên trán phiếm đau, chảy máu ra ngoài, cô không chút hoang mang dùng khăn giấy lau đi, không cho nó chảy đầy mặt, ngón tay cũng đau, chỗ nào cũng đau nhưng không đau bằng trong lòng.
Mắt cô lại ngập nước, cô ngồi trên hàng ghế dài, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn màn hình điện thoại.
Nước mắt trong suốt rơi lên màn hình, tí tách.
Cô click mở danh bạ, gọi một cuộc điện thoại, cô nghĩ lúc này mình chỉ còn Vãn Khanh thôi.
Nhưng cô lại không biết hai mắt mông lung không nhìn rõ tên người, cô tưởng đang gọi cho Vãn Khanh nhưng thật ra lại gọi cho người khác, điện thoại kết nối được cô liền không nhịn được bật khóc, giống như một con thú nhỏ bị thương, thấp giọng nức nở.
Cô rất khổ sở, rất thương tâm, khóc nấc lên, nhưng âm thanh lại đè nén.
Người nghe không nhịn được đều cảm thấy lo lắng.
“Em đang ở đâu?”
Quan Như ngây ngẩn cả người, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, yên tĩnh thấm vào quần áo.
Giọng nói này… không phải Vãn Khanh, cũng không phải ba Vãn.
“Quan Như, em đang ở đâu?”
Cô mấp máy môi: “Ở… dưới nhà ạ.”
“Ngồi ở đó chờ tôi, không được đi lung tung.”
“Vâng… thưa thầy.”
____
Thầy Chu mau đến ôm ôm Quan Như đi.
Chương trước là để trả cho việc đủ 25cmt của chương trước nữa á, không phải đòi cmt thêm đâu ?