Tay Cự Phách

Chương 37


Đối với bà Kate Blackwell, dường như bánh xe thời gian quay nhanh hơn, xô đẩy ngày tháng hối hả trôi qua, hoà lẫn mùa đông với mùa xuân, mùa hạ với mùa thu cho đến khi tất cả các mùa và năm tháng trộn lẫn vào nhau thành một. Lúc này bà đã ở vào những năm cuối của tuổi tám mươi rồi. Tám mươi mấy nhỉ? Đôi khi bà quên hẳn tuổi chính xác của bà. Bà có thể đương đầu với tuổi già, nhưng không thể nào chịu được ý nghĩ sẽ trở thành một bà già nhếch nhác, luộm thuộm. Vì vậy, bà ra sức chăm nom dáng vẻ bề ngoài của bà. Khi ngắm mình trong gương, bà thấy trước mặt bà một phụ nữ gọn gàng, dáng người thẳng thắn, kiêu hãnh, bất khuất.

Hàng ngày bà vẫn đến văn phòng, nhưng đó là một động tác, một mưu mẹo để ngăn ngừa cái chết. Bà tham dự tất cả các cuộc họp của ban giám đốc, nhưng mọi việc không còn rõ ràng, sáng tỏ như xưa kia nữa. Mọi người xung quanh bà có vẻ như nói quá nhanh. Điều khiến bà bực dọc, lo lắng nhất là trí óc có vẻ như muốn chơi khăm bà. Quá khứ và hiện tại cứ trộn lẫn với nhau. Thế giới của bà thu hẹp lại, mỗi lúc một nhỏ hơn.

Nếu có một sợi dây cứu mạng mà bà Kate nắm chặt lấy, một thứ động lực giúp cho bà tồn tại, ấy là niềm tin tưởng tha thiết rằng một ngày nào đó một người trong gia đình bà sẽ đảm trách công ty Kruger-Brent. Bà Kate không có ý định để cho những kẻ ở bên ngoài giằng lấy cái mà Jamie McGregor, Margaret, bà và David đã khổ sở, khó nhọc rất nhiều và rất lâu dài để gây dựng lên. Eve, kẻ mà bà đã hai lần đặt vào biết bao hi vọng, là một kẻ giết người. Hắn lại còn là một con người kì cục nữa, nhưng bà đã không cần phải trừng trị hắn. Bà đã gặp lại Eve một lần. Những gì mà hắn phải chịu đựng cũng đủ là một sự trừng phạt cho hằn rồi.

Một hôm, Eve thấy mặt mình trong gương, nàng đã định tự vẫn. Nàng đã uống cả một lọ thuốc ngủ, nhưng Keith Webster đã kịp bơm dạ dày cho nàng, rồi đưa nàng về nhà. Anh quanh quẩn bên nàng thường trực. Khi anh phải đi đến bệnh viện, anh giao cho các y tá canh chừng nàng ngày cũng như đêm.

“Xin anh cho tôi chết đi”, Eve năn nỉ chồng. “Tôi van anh, Keith! Tôi không muốn sống như thế này”.

“Từ nay em hoàn toàn thuộc về anh”, Keith Webster nói. “Anh sẽ yêu em mãi mãi”.

Hình ảnh khuôn mặt nàng như thế nào đã in khắc trong trí óc Eve. Nàng thuyết phục Keith đuổi các nữ y tá đi, vì nàng không muốn bất cứ một ai ở xung quanh nhìn thấy nàng, chõ mắt nhìn nàng chằm chằm.

Alexandra thỉnh thoảng gọi điện thoại đến nàng, nhưng Eve từ chối không muốn gặp. Tất cả mọi thứ được gửi đến đều phải đặt ngoài cửa để cho không một ai nhìn thấy được mặt nàng. Người duy nhất gặp nàng là Keith Webster. Rốt cuộc anh là người duy nhất còn lại vói nàng. Anh là cái móc nối của nàng với thế giới bên ngoài, và nàng cảm thấy kinh hãi với ý nghĩ rằng một ngày kia Keith Webster cũng sẽ bỏ rơi nàng, để lại nàng cô đơn với vẻ mặt xấu xí – cái vẻ xấu xí không thể nào chịu đựng nổi.

Mỗi buổi sáng vào lúc năm giờ, Keith Webster thức dậy, đi đến bệnh viện, còn Eve thì bao giờ cũng dậy trước anh để sửa soạn bữa ăn sáng. Đêm nào nàng cũng nấu cơm tối cho anh, và mỗi khi anh về nhà trễ, nàng cảm thấy lo lắng. Biết đâu anh ấy đã tìm thấy một người đàn bà nào khác? Biết đâu anh ấy không trở về với nàng nữa?

Khi nghe tiếng chìa khoá lách cách ở cửa, nàng chạy đến mở cửa, rồi ngã vào vòng tay anh, ôm anh thật chặt. Nàng không bao giờ gợi ý anh cùng ân ái với nàng vì lo sợ anh sẽ từ chối, nhưng khi anh thật sự ân ái với nàng thì nàng có cảm tưởng như anh đang ban ân huệ cho nàng.

Một lần, nàng rụt rè hỏi chồng, “Anh yêu quý, anh trừng phạt em như thế đã đủ chưa? Anh không thể nào sửa chữa lại khuôn mặt của em hay sao?”

Anh nhìn nàng, nói một cách hãnh diện, “Không bao giờ có thể sữa chữa lại được, em ạ”.

Thời gian trôi qua, mỗi lúc Keith Webster mỗi trở nên đòi hỏi, độc đoán hơn, cho đến khi Eve hoàn toàn trở thành một tên nô lệ của anh, phục vụ mọi nhu cầu bất chợt của anh. Vẻ mặt xấu xí của nàng buộc nàng vào anh chặt chẽ hơn cả những dây xích bằng xích sắt.

Tất cả mọi người trong gia đình đều nhận được giấy mời cùng một ngày. Giấy mời viết : BÀ KATE BLACKWELL TRÂN TRỌNG KÍNH MỜI QUÝ VỊ ĐẾN DỰ LỄ SINH NHẬT THỨ CHÍN MƯƠI CỦA BÀ Ở NGÔI NHÀ CEDAR HILL, DARK HARBOR, MAINE, NGÀY 24 THÁNG 9 NĂM 1982, HỒI TÁM GIỜ. ÁO VÉT VÀ NƠ ĐEN.

Khi Keith Webster đọc giấy mời, anh đưa mắt nhìn Eve và nói, “Chúng ta sẽ cùng đi”.

“Ồ, không đâu. Em không thể đi được. Anh đi đi. Em sẽ…”

Anh nói, “Cả hai chúng ta đều sẽ đi cả”.

Tony Blackwell đang vẽ trong vườn của dưỡng trí viện thì một người bạn đến gần anh. “Có một lá thư của anh này, Tony”.

Tony mở phong bì ra, rồi với một nụ cười mơ hồ loé lên trên mặt, anh nói, “Tôi cũng thích dự các lễ sinh nhật”.

Peter Templeton nhìn tấm thiệp một hồi, rồi nói, “Anh không thể nào tin được rằng bà “con gái” già ấy đã chín mươi tuổi rồi. Thật là một người đàn bà kì lạ”.

“Lạ thật, anh nhỉ”. Alexandra đồng ý. Rồi nàng nói thêm với một giọng thâm trầm, “Có một điều rất là dễ thương, anh có biết là gì không? Ấy là thằng bé Robert của chúng ta cũng nhận được một thiệp mời, gửi riêng đến cho nó”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận