Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Lúc Đại Nhiệt đi ra từ điểm hồi sinh, ngay cả tâm tư muốn mua miếng đậu hủ mà đập đầu tự sát cũng có. Quần áo lởm rơi mất không nói, cả giày cộng tốc cùng Cương Thi Thủ Sáo cũng không biết giờ đã tiện nghi cho kẻ nào. Hiện trong thôn rối loạn, không biết bao nhiêu kẻ nhân cơ hội phát tài từ đồ đạc của người chết đây! Lúc này Đại Nhiệt một thân thịt béo suýt trần truồng, may còn được cái quần đùi màu hồng bó sát che đi bộ phận nhạy cảm, thiên phú cùng skill chiến đấu cũng cần phải lên lại cấp mới có thể sử dụng (chết nên bị tẩy sạch trang bị lẫn cấp bậc). Hắn mở hành trang nhìn lại, vật phẩm nhiệm vụ Hắc Cẩu Huyết cùng Bồ Đề Phật Châu vẫn còn, nhưng tiền thừa sau khi học Hàm Trư Thủ lại rơi sạch, do hắn quên không cất vào rương chứa đồ.
– Ô!
Hắn ngạc nhiên kêu một tiếng, phát hiện cái hồ lô nát kia vẫn còn im lìm nguyên vị trí trong hành trang, phảng phất có chút huyền cơ — lẽ nào thứ đồ chơi phần thưởng nhiệm vụ này cũng không thể rơi? Bất quá, ngay cả như vậy, thứ này có ích lợi gì? Đã không thể ăn, lại không thể dùng, ca tình nguyện cái rơi mất là nó chứ không phải Cương Thi Thủ Sáo.
Đại Nhiệt thở dài, ngửa đầu nhìn bầu trời, có chút nản chí ủ rũ. Không ngừng có người xuất hiện ở điểm hồi sinh, nhưng bọn hắn vừa hiện đã lập tức xông ra ngoài, xem ra muốn về chiến trường rồi nhảy nhót trình diện trước mặt các lão đại, đợi được tính công đền bù thiệt hại.
Tiên sư nó chứ! Bọn hắn có tổ chức bù đắp, còn ca? Chỉ có thể đơn độc một mình gượng thân nghèo đói mà đối mặt gió mưa, thật đáng thương.
– Hiền đệ! Chú đang đâu thế? Anh có thẻ thông hành rồi.
Yến Cuồng Đồ pm đến, có vẻ rất hung phấn.
Ngất! Thẻ thông hành Tiểu Hoa Quả Sơn giờ lại thành mặt hàng lan tràn như cỏ dại thế sao? Đây tuyệt đối không bình thường. Có điều bây giờ còn có ý nghĩa gì đâu?
Đại Nhiệt thều thào trả lời như không có sức sống:
– Em ở điểm hồi sinh.
– Cái gì? Chú lên núi rồi sao? Là Hầu Tử đã hạ thủ?
Yến Cuồng Đồ chấn động.
– Không phải, là Thú Vương.
Yến Cuồng Đồ trầm mặc một lát, nói:
– Chú đừng vội, anh tới bây giờ.
Khi Yến Cuồng Đồ Xuất hiện trước mặt thì Đại Nhiệt vẫn đang chán nản ngồi thừ ra ở điểm hồi sinh.
– Hiền đệ, không cần tuyệt vọng, chúng ta luyện lại là được rồi.
Đại Nhiệt khinh khỉnh nói:
– Trang bị mất có thể kiếm lại; cấp bậc không có, có thể tiếp tục thăng; nhưng mà còn cái nhiệm vụ kia, mặt trời xuống núi đến nơi rồi, em làm kiểu gì kiếm được Đào Phù đây?
– Chú vẫn lên núi khỉ từ từ kiếm được mà!
Đại Nhiệt nhảy dựng lên, kích động nói:
– Phặc! Hiện em về cấp 1, toàn thân mặc mỗi cái quần đùi, chẳng lẽ móc ‘tiểu đệ đệ’ ra bắn Hầu Tử chắc?
Yến Cuồng Đồ cũng gấp, rồi tức điên lên chỉ Đại Nhiệt mà mắng:
– Bắn cái quái gì! Nhìn bộ dáng chú kìa, chỉ biết ủ rủ than than thở thở có tí gì giống đàn ông không? Trời không tuyệt đường người đâu, đừng có mới thất bại một tí đã chán đời. Không ai khen chú thì anh khen, chú không ai tổ đội thì có anh mời, không ai bỏ phiếu cho chú đã có một phiếu của anh. Bất kể là bảng xếp hạng người mới, hay là bảng anh hùng, bảng PK, thậm chí bảng đọ thời gian ai tiến cung dài hơn v.v…, toàn bộ có 2 chúng ta bỏ phiếu cho chú, đến lúc đó chú không phải vẫn chói lọi sao?
Đại Nhiệt nghe được hai mắt trắng bệch, mồm há hốc, dở khóc dở cười nói:
– Yến đại ca, tới cùng là anh định nói cái gì thế?
Yến Cuồng Đồ kích động nói như súng liên thanh một hồi, lúc này mới bình tĩnh lại:
– À à… Tức là chú không nên bỏ buộc.
Đại Nhiệt tâm loạn như ma, cười khổ, quay đầu lại thấy Thiên Hạ Nhất Bôi cũng đang chật vật mặc một cái quần cộc xuất hiện ở điểm hồi sinh. Ngay cả hắn cũng toi mạng, có thể thấy được tình hình chiến đấu kịch liệt tới mức nào.
“Bạn thu được 13565 exp!”
“Bạn nhận được một viên Thú Vương Đan.”
Đột nhiên hệ thống phát ra hai tiếng nhắc nhở làm Đại Nhiệt hoảng sợ, như lên cơn động kinh tóm lấy tay Yến Cuồng Đồ lắc mạnh.
Yến Cuồng Đồ vui mừng quá đỗi, nói:
– Hiền đệ, chú rốt cuộc hiểu rõ? Người không phong lưu uổng thiếu niên, không làm mấy ‘shot’ không bõ tiền, giác ngộ rất tốt!
– Không, không phải… Em…
Đại Nhiệt đã lên tới cấp 15, vẫn còn kinh ngạc đến lắp bắp mãi chưa thành câu.
Yến Cuồng Đồ kỳ quái nhìn hắn:
– Vậy chú làm sao? Hay là kích thích quá độ, điên rồi?
– Điên cái đầu gối! Em, em đã lấy được Thú Vương Đan.
Yến Cuồng Đồ ngẩn ra, mặt đồng cảm, vỗ vỗ bả vai hắn:
– Hiền đệ, đừng cố thẩm du tinh thần như thế, nhân sinh thay đổi rất nhanh, vui cái lại buồn là rất bình thương, giống như nước tiểu lúc cao lúc thấp vậy thôi.
Đại Nhiệt dựng ngón giữa lên, từ trong hành trang lấy ra một viên đan dược đen xì.
[Thú Vương Đan], linh đan Thú Vương tinh luyện trăm năm, có tác dụng thông mạch, người ăn được có thể tăng thêm trăm năm công lực.
Yến Cuồng Đồ lập tức ngây dại, nhìn viên đan kia, nửa ngày mới kịp phản ứng:
– Chú, chú…
Đại Nhiệt mỉm cười, dùng động tác tung kẹo rất tiêu chuẩn bỏ tọt Thú Vương Đan vào miệng, nhai rôm rốp. Lần này đến phiên Yến Cuồng Đồ phát điên, một phát bắt được cánh tay Đại Nhiệt:
– Hiền đệ, cảm giác thế nào?
– Mùi vị thật khá!
Đại Nhiệt liếm mép phun ra một câu rắm thối.
Yến Cuồng Đồ nghiêm túc nhìn hắn, dường như lần đầu tiên nhận thức, thật lâu sau, thở dài:
– Hiền đệ đúng là người trời, tu nhân tích đức nên gặp được kỳ ngộ, giống như thuyền đi được ngược dòng, làm cho người ta hâm mộ.
Đại Nhiệt bắt lấy tay hắn, kích động nói:
– Nhìn rất chuẩn, rốt cục có người hiểu được ca.
– Lượn, tiện nghi còn khoe mẽ!
Đại Nhiệt cười ha hả, cùng lúc toàn thân bao phủ trong một lớp sáng vàng nhàn nhạt. Lớp ánh sáng này vừa tan hết, nhìn lại cấp bậc, quả nhiên một bước lên mây, đã đến cấp 50.
Thống khoái! Không thể tưởng được một phát lên voi, hả lòng hả dạ!
Đại Nhiệt bắt đầu suy nghĩ đến lai lịch Thú Vương Đan này: khả năng duy nhất là do thi độc mà hắn đánh trúng Thú Vương trước khi chết.
Tây Du Nhất Mộng có một quy tắc, dưới tình huống không chung tổ đội, điểm exp từ quái bị giết sẽ tính theo % thương tổn của mỗi người chơi gây ra cho con quái đó để phân phối, đánh nhiều được nhiều, đánh ít được ít. Mà vật phẩm quái tuôn ra có hai phương thức, một là trực tiếp rơi xuống, phần lớn thuộc loại trang bị; một là do hệ thống phân phát tới hành trang của người chơi, cũng là những vật phẩm đặc biệt.
Lần này Thú Vương vào thôn, trước trúng thi độc từ Đại Nhiệt, sau đó tiến vào cạm bẫy, bị binh khí tẩm độc dưới đáy hố đâm bị thương. Bằng điểm phòng ngự cùng sinh mệnh biến thái của Thú Vương, đám người Long Tiên Hương căn bản không đủ gãi ngứa, chỉ có tác dụng kiềm chế, cho nên có thể nói, nó là bị độc từ từ mà chết. Mà những chất độc kia đều bôi trên binh khí vô chủ, bởi vậy hệ thống không tính số sát thương độc cho ai cả, cho nên Đại Nhiệt với thi độc có thể coi là một mình hưởng % đánh quái, hay đơn giản hơn, hệ thống nhận định Thú Vương là Đại Nhiệt xử lý, Thú Vương Đan dĩ nhiên phân đến hành trang của hắn.
Có lẽ còn có người hỏi, nếu không có thi độc của Đại Nhiệt, Thú Vương Đan sẽ phân phối như thế nào? Nếu như vậy, hệ thống cũng sẽ đưa Thú Vương Đan cho người gây ra sát thương ‘muỗi đốt’ nhiều nhất tại hiện trường, vì dù sao đám người Long Tiên Hương công kích yếu nhưng cũng đại khái mỗi lần 100 điểm sát thương.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Đại Nhiệt hơ hơ cười ngây ngô, tựa như vừa chạy ra từ bệnh viện tâm thần.
Đáng tiếc, không thể chạy về khu hoang dã kia kiếm thêm chiến lợi phẩm. Nguyên nhân còn phải hỏi sao? Hai đại bang hội dốc hết tâm huyết, hy sinh trăm ngàn huynh đệ lại thành ra giá áo cho người khác, tới đó không phải tự tìm đòn sao? Bất quá, bọn hắn cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất có thể đạt được một tấm Thú Vương Thiết Bài có thể thuần hoá thú kỵ. Có điều một tấm thiết bài, hai đại bang hội, he he, chia khó đây.
Yến Cuồng Đồ đột nhiên lôi kéo Đại Nhiệt bước đi.
– Anh, anh định làm gì? Em là người thuần khiết nhá.
Đại Nhiệt giật mình hỏi.
– Đệch, đương nhiên là đến cửa hàng mua trang bị, chú định lên núi đánh Hầu Tử bằng ‘tiểu đệ đệ’ thật à?
Á đù, thiếu chút nữa quên cửa ải này.
– Nhưng em không có tiền.
– Anh có!
– Thẻ thông hành của em cũng không còn.
– Anh có!
Có bạn hữu như thế, đời người còn muốn gì hơn!
Đại Nhiệt lần đầu tiên sinh ra ra một loại cảm xúc mới trong trò chơi, tên là cảm động!