Tây Du Nhất Mộng

Quyển 2 - Chương 6: Khai khiếu


Liên tiếp năm ngày, Đại Nhiệt cùng Yến Cuồng Đồ đều online vừa hết 12 giờ giới hạn (trò chơi giới hạn thời gian online tối đa của mỗi người là 12 tiếng để đảm bảo tinh thần và sức khỏe cho người chơi). Bọn hắn gần như đều đồng thời, đồng thời online, đồng thời giết Tiểu Yêu, càng ngày càng thuần thục mau lẹ. Yến Cuồng Đồ đã kiếm được 987 điểm ngộ tính, mà Đại Nhiệt, ngượng ngùng, vẫn là 1 điểm.

– Yến đại ca, anh lên Tiểu Hoa Quả Sơn giết khỉ rồi chứ?
Vừa giết Tiểu Yêu, Đại Nhiệt vừa bắt chuyện.

Yến Cuồng Đồ thực tự hào nói:
– Đó là đương nhiên.

– Thật sự? Từ lúc nào?
Đại Nhiệt vội hỏi. Đối với Tiểu Hoa Quả Sơn, hắn vừa tò mò vừa buồn bực.

Yến Cuồng Đồ nói:
– Anh lĩnh một nhiệm vụ phải lên Tiểu Hoa Quả Sơn giết quái.

– Lẽ nào cũng là giết Mã Hầu Kiện Tướng?

Yến Cuồng Đồ nói:
– Không phải, là giết 20 con Thông Bối Viên Hầu.

Đại Nhiệt nghi hoặc hỏi:
– Một mình anh đi lên?

Yến Cuồng Đồ cười nói:
– Khi đó anh vừa 40 cấp, còn chưa có bổn sự tự mình xông vào Tiểu Hoa Quả Sơn. Anh là học chiêu của chú đi theo đội ngũ Thiên Hạ Hội, cũng quen Thiên Hạ Nhất Thủ vào lần đó. Người này khí phách hào hùng, làm người rất khá, đáng tiếc lại là một game thủ chuyên nghiệp, không thích hợp làm bằng hữu.

Ở trong trò chơi, game thủ chuyên nghiệp cùng game thủ nghiệp dư có khác biệt rất lớn, mỗi bên có một cách nhìn cùng truy cầu khác nhau, rất khó đi cùng một chỗ.

Đại Nhiệt lại hỏi:
– Lần đó có xử lý Mã Hầu Kiện Tướng không?

Nhắc tới Mã Hầu Kiện Tướng Đại Nhiệt liền bốc hỏa! Chính vì con khỉ này mà hồn phách của hắn bị đoạt mất, càng bốc hỏa hơn là ngay cả cái bóng của nó Đại Nhiệt cũng chưa từng thấy qua, thật sự rất uất ức, rất đáng làm vai phụ.

– Giết, nghe nói rơi ra rất nhiều trang bị. Đáng tiếc lúc đó anh đã làm xong nhiệm vụ nên đi rồi, không có mặt.

– Giết là tốt rồi! Hừ, bất kể như thế nào, cuối cùng cũng xả được cơn tức, con Mã Hầu Kiện Tướng này uổng danh thuộc hạ đắc lực của Đại Thánh gia, còn không phải chết nhăn răng sao! Gia gia đây tuy rằng không có hồn phách nhưng vẫn còn sống rất tốt.
Đại Nhiệt rất AQ nói. (1)

Người chơi một khi đã ra khỏi Tân Thủ Thôn thì như nước sông đã chảy đi, không thể quay trở về nơi đó. Cho nên dù Đại Nhiệt về sau luyện thành vô thượng đại đạo cũng không cách nào trở lại Hoa Quả Thôn trả thù. (Thỉnh kinh xong sẽ sinh hoạt tại các thành thị)

– Ơ! Kia không phải Hồ Ly sao?

Đại Nhiệt rất ngạc nhiên kêu một tiếng.

Đúng là cô gái mang mặt nạ hồ ly đang ở trước đó chừng 100 mét, đang giết một con Tiêm Nhĩ Hồ (hồ ly tai nhọn). Nàng giết Tiểu Yêu cũng rất mau, sử dụng skill chiến đấu của Đường Tăng là [Kim Thiền Trượng Thuật], thanh thiền trượng bằng đồng thau múa may trong gió kêu vun vút. Trọng yếu hơn, mãnh hổ mà nàng cưỡi cũng là một trợ thủ tuyệt hảo, giương nanh múa vuốt tạo thành sát thương cho Tiểu Yêu không kém gì chủ nhân.

Thú kỵ chính là có ưu đãi như vậy, trừ ngoại hình phong cách cùng tốc độ nhanh còn có thể hiệp trợ chủ nhân chiến đấu. Mà trên thú kỵ là hai loại tồn tại còn lợi hại hơn — thần thú kỵ cùng ma thú kỵ, phân biệt cho hai đường Tiên Phật sử dụng, có ngoại hình và uy lực làm cho người ta yêu thích đến tận xương.

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, hai bên quả thật rất có duyên. Nói thật, đối với cao thủ ‘cao cao thủ’ giấu đầu rúc đuôi của Long thị này, Đại Nhiệt có ấn tượng không tốt lắm, thậm chí có điểm oán, bởi nếu nàng đến ngay từ phút đầu Thiên Hạ Hội cùng Long thị liên minh, nói không chừng hắn đã theo lên núi sớm, nói không chừng hắn đã tranh được Mã Hầu Kiện Tướng, nói không chừng hắn đã lấy được Đào Phù hoàn thành nhiệm vụ rồi! Mặc dù có ba lần “nói không chừng”, nhưng con người mà, chỉ cần có một phần ức hy vọng cũng có thể mở rộng ra vô hạn.

Đại Nhiệt liền múa quyền xông lên trước tiếp đón con Tiêm Nhĩ Hồ xui xẻo, miệng thì kêu to:
– Hồ Ly, ca tới giúp cô!

Phặc! Hắn giúp chỗ nào, rõ ràng là cướp.

– Tránh ra!
Hồ Ly quát lên.

Đại Nhiệt không hề định làm theo, càng ra chiêu nặng hơn.

Con Tiêm Nhĩ Hồ làm sao có thể chống lại cả ba phương công kích, nhanh chóng ngã xuống. Còn ngộ tính, không ngờ là Đại Nhiệt chiếm được.

Đại Nhiệt cười ha ha nói:
– Cảm tạ Hồ Ly tiểu thư hỗ trợ, rốt cục tôi có thể kiếm điểm ngộ tính thứ hai, tiến bộ thật nhiều nha!

Hồ Ly giận tái mặt, nàng đã gặp qua nhiều người nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như vậy. Nàng cười khẩy nói:
– Anh chọn class Trư Bát Giới tai to mặt lớn thật chuẩn đấy nhỉ, mặt vừa to vừa dày.

Đại Nhiệt lập tức khom lưng gồng mình làm động tác khoe hình thể, rất khiêm tốn nói:
– Tai to mặt dày chỉ là hình tượng bên ngoài của ca, kỳ thật ca là một nam nhân đủ để đi làm vai chính!

Hồ Ly sửng sốt, dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn hắn!!!!

Đại Nhiệt bị nàng nhìn chằm chằm đến có chút sợ hãi, cười nói:
– Đừng trách tôi không đề tỉnh cô, cô cứ nhìn chăm chú tôi như thế sẽ dễ nảy sinh tình cảm với tôi lắm đấy.

Hồ Ly lại nở nụ cười, không thể phủ nhận, tiếng cười của nàng giòn tan trong vắt nghe thật thoải mái.

Lần này đến phiên Đại Nhiệt mờ mịt: lẽ nào ‘cao thủ’ này đầu óc có chút bất bình thường?

Hồ Ly hừ một tiếng, quay đầu rời đi, tìm một con Tiểu Yêu khác.

Đại Nhiệt vội theo sau, nói:
– Nơi này non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, rất thích hợp để tình tự, Hồ Ly tiểu thư có thể cho tại hạ một cái mặt mũi, ngồi lại cùng ngâm diễn cảm ba trăm bài thơ Đường được không?

Yến Cuồng Đồ đằng sau cười sặc sụa:
– Này hiền đệ, skill nói chuyện của chú cao hơn anh rồi đấy!
Hắn nhìn hai người đấu khẩu còn tưởng rằng Đại Nhiệt nhìn trúng nữ nhân thần bí này.

– Tôi cảnh cáo anh, đừng có tiếp tục đi theo tôi!
Hồ Ly sầm mặt nói.

– Nếu tôi không nghe? Phải chịu trừng phạt gì sao? Chẳng lẽ là Mãn Thanh thập đại khổ hình hoặc là ngũ mã phanh thây?
Đại Nhiệt như cũ cợt nhả.

Hồ Ly bỗng nhiên đứng lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
– Anh muốn cái gì?

Đại Nhiệt ra vẻ chăm chú suy nghĩ rồi rất nghiêm túc nói:
– Đánh là được rồi, đừng xâm hại ca!

Yến Cuồng Đồ cười đến quặn ruột, mặt nửa cười nửa nhăn nhó, thở không ra hơi. Hồ Ly kia lại tỉnh bơ, dường như sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy, đổi giọng, cười nói:
– Vậy anh nói chúng ta nên ngâm cái gì trước đây? À, trước giường ánh trăng rọi thì sao?

Đại Nhiệt cùng Yến Cuồng Đồ đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn vốn tưởng rằng bị trêu chọc như thế, cô gái này nhất định sẽ phát điên, không thể tưởng được năng lực chống cự cao đến bất ngờ, chay mặn đều tiếp — cao thủ, quả nhiên là cao thủ!

Lúc này phía trước lại xuất hiện một con trư yêu (yêu quái dạng heo) đang lắc đầu vẫy đuôi, Hồ Ly lập tức mở màn công kích. Đại Nhiệt cũng lập tức động thủ cướp, hắn không tin cao thủ này không biết bốc hỏa! Không đến 30 giây, trư yêu biến thành tử trư (heo chết), mà ngộ tính lại vẫn là Đại Nhiệt chiếm được, ông trời không có mắt a!

– Ài, chẳng thể trách hôm nay mình may mắn như vậy, hóa ra nhờ gặp được mỹ nữ, muốn ngăn may mắn đến cũng không được.
Đại Nhiệt lắc đầu lắc cổ ra vẻ.

Hồ Ly lại như không nghe thấy, tiếp tục đi tới.

Đại Nhiệt không có biện pháp, sức nhẫn nại của cao thủ quả nhiên hơn người, xem ra phải dùng tuyệt chiêu.

Vận khí không tệ, bọn hắn mới đi thêm mười bước, mặt trên một tảng đá lại xuất hiện một con miêu yêu (yêu quái dạng mèo). Đại Nhiệt nhìn sang Hồ Ly, Hồ Ly lại không có ý định động thủ, tỉnh bơ đứng tại chỗ. Nàng không đánh, Đại Nhiệt cũng không đánh. Có điều bọn hắn đã tiến vào trong phạm vi công kích, con miêu yêu kia bèn không để ý chết sống nhào lên.

Nó vừa tấn công, con mãnh hổ của Hồ Ly cũng lập tức phản kích. Con thú kỵ này rất lợi hợi, một mình đánh miêu yêu không thành vấn đề, chỉ là hơi chậm.

A đù! Lại còn có chiêu này!

Đại Nhiệt không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, vội vàng gia nhập chiến đoàn, mà Hồ Ly vẫn không có động thủ.

Con quái rất nhanh ngã xuống, nhưng lần này nữ thần may mắn không có tiếp tục chiếu cố Đại Nhiệt.

Bị một con súc sinh cướp quái, Đại Nhiệt mặt mũi quét rác, chẳng qua ngoài miệng vẫn cứng giọng nói mỉa:
– Xem mày mỗi ngày đều bị nữ nhân cưỡi thật là đáng thương, cho mày quà gặp mặt đó.

Yến Cuồng Đồ ôm bụng cười to.

Đạt được điểm ngộ tính này (thú kỵ đánh thì chủ nhân được điểm), Hồ Ly đột nhiên ngồi xếp bằng xuống, hai mắt nhắm nghiền, không nói một tiếng nào. Đại Nhiệt cùng Yến Cuồng Đồ tròn mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.

Bất thình lình phong vân biến sắc, một dải mây đen khổng lồ cuồn cuộn mà đến, tụ tập tại khoảng không phía trên đầu Hồ Ly. Dải mây không ngừng quay cuồng biến hóa, thỉnh thoảng lại lóe ra chớp giật, nửa nén hương sau, trong mây đen bắn xuống một luồng sáng trắng chói lòa đường kính to như thùng nước, đem Hồ Ly bao lại.

– Khai khiếu! Đệch! Cô ấy muốn khai khiếu!
Lúc này Yến Cuồng Đồ kêu lên.

—–oo0oo—–

Chú thích:
– (1) AQ: cùng tên nhân vật chính truyện AQ chính truyện của Lỗ Tấn, viết về một người nhu nhược lại thích tự nghĩ ra những lý do bản thân thấy hợp lý để an ủi chính mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận