Đêm muộn hôm đó vị ca ca bí ẩn đã đến tìm Tử Lâm nhưng so với mọi hôm, lần này huynh ấy đến sớm hơn một chút.
Tử Lâm vô cùng vui mừng.
Lâu lắm rồi cậu mới được gặp vị ca ca kia.
“Tâm trạng hôm nay của huynh không ổn lắm.
Huynh sao thế?”
“Đệ nhìn ra sao?” Hắn rất ngạc nhiên.
Hắn cứ nghĩ bản thân luôn đeo mặt nạ thì chắc che giấu cảm xúc phải tốt lắm.
“Chúng ta quen biết lâu như vậy chẳng lẽ đệ còn không nhìn ra huynh có tâm sự sao.
Hơn nữa, lần này hình như còn liên quan đến đệ.”
“Sao lại liên quan đến đệ được?”
“Vậy cái dáng vẻ nhìn đệ muốn nói gì đó lại thôi của huynh thì nên giải thích thế nào đây? Huynh có điều gì muốn nói với đệ mà phải do dự như thế?”
Hắn nhìn Tử Lâm không khỏi kinh ngạc.
Hắn không nghĩ cậu nhóc mới mười lăm tuổi này lại tinh tế như thế.
Quả đúng là hắn có chuyện muốn nói với Tử Lâm nhưng nghĩ mãi chẳng biết nên nói thế nào.
Bây giờ Tử Lâm nhìn ra rồi hắn lại càng lúng túng không biết phải nói gì.
Tử Lâm nhìn người đó một chút rồi bất chợt nói:
“Đệ nghe nói Tinh Húc ca đã trở về.
Lần này chắc đệ tới thăm huynh ấy được đúng không?”
Dường như được khai thông thế bế tắc, hắn lập tức gật đầu, nói:
“Đúng vậy.
Tâm trạng thái tử không được tốt.
Chuyện đi vừa rồi đã xảy ra khá nhiều chuyện.
Đệ đến sẽ khiến điện hạ giải toả tâm lý rất nhiều.”
“Huynh quả nhiên là đang muốn nhờ đệ chuyện này.
Có phải ca ca của đệ đã gặp phải chuyện gì khó giải quyết lắm đúng không?”
Hắn còn đang định nói tiếp thì bỗng sững lại.
Hắn nhìn chăm chăm Tử Lâm, kinh ngạc hỏi với vẻ ấp úng:
“Tử Lâm, đệ… Có phải đệ…?”
Tử Lâm nắm lấy tay người kia, mỉm cười nói:
“Không phải huynh khen đệ thông minh hay sao.
Bây giờ đệ mới đoán ra được thân phận của huynh thì đã là khá chậm rồi.
Kim Yến ca ca, giờ thì huynh có thể thoải mái nói chuyện rõ ràng với đệ được chưa?”
Chiếc mặt nạ dần được tháo xuống.
Gương mặt Kim Yến vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn Tử Lâm.
Hắn bắt đầu không biết nên mở miệng xưng hô thế nào.
Trước kia có thể lợi dụng việc Tử Lâm không nhận ra hắn để xưng huynh gọi đệ, nhưng bây giờ bị phát hiện ra rồi, hắn chỉ là ảnh vệ còn Tử Lâm lại là hoàng tử, làm sao có thể gọi như trước được.
“Lục hoàng…”
“Nếu huynh định theo quy củ mà gọi đệ thì không cần nói thêm gì nữa.
Đệ không muốn nghe.”
Kim Yến ngẩn người trong chốc lát.
Hắn bỗng bật cười lắc đầu vì sự ngu ngốc của bản thân.
Tử Lâm của hắn vốn không phải đứa trẻ yếu đuối dễ bị bắt nạt.
“Đệ phát hiện ra ta từ lúc nào?”
“Thời gian đầu gặp huynh đệ vốn đã ngờ ngợ dường như đã gặp qua huynh ở đâu nhưng lại không thể nhớ ra.
Cũng do bình thường khi Húc ca đến thăm đệ, huynh thường ở bên ngoài cổng, ít khi bước vào.
Chúng ta giáp mặt nhau quá ít nếu không đệ đã có thể nhận ra huynh sớm hơn.
Cho đến cái ngày cuối cùng chúng ta gặp nhau trước khi huynh rời đi cùng ca ca của đệ, đệ đã bắt đầu nghi ngờ rằng khả năng huynh và ca ca của đệ có quan hệ rất mật thiết.
Trong suốt một tháng qua đệ đã từ những lần chúng ta chia tay trước đó đối chiếu với những lần Húc ca rời cung một thời gian mà đoán ra huynh.”
“Thật dễ như vậy sao? Không phải lúc nào thái tử đi ra ngoài ta cũng đi theo đâu.”
“Đúng thế.
Khoảng nửa năm trở về trước mấy lần Húc ca ca ra ngoài đều bí mật để huynh ở lại bảo vệ ta nên ta mới không phát hiện ra huynh.
Mãi đến gần đây huynh ấy thường xuyên đưa huynh theo đệ mới có thể đoán ra được.”
Kim Yến nghĩ lại thời gian đó hắn cũng khá lo lắng sợ rằng Tử Lâm sẽ nhận ra mình nhưng hắn không nghĩ là cậu nhóc lại phát hiện ra nhanh vậy, bởi vì bình thường hắn và Tử Lâm tiếp xúc không nhiều.
Một cậu nhóc thông minh như vậy thật tiếc là phải gắn bó với cái giường trong thời gian dài.
“Vậy rốt cuộc là ca ca của đệ có chuyện gì?”
“À, ta không biết nên nói thế nào nhưng ta nghĩ có lẽ không nên giấu đệ…”
Thế là Kim Yến bắt đầu kể hết những gì mà hắn biết cho Tử Lâm nghe.
Hắn không hiểu tường tận chuyện gì đã xảy ra.
Tất cả những gì hắn biết là thái tử cho rằng Sử Hồng đã lừa dối mình, dù Sử Hồng đã giải thích nhưng người vẫn không tin rồi tự mình đau khổ.
Sau đó thì vô tinh gây tổn thương cho Sử Hồng khiến mối quan hệ của cả hai càng thêm tệ hại.
Niềm hi vọng duy nhất lúc này của hắn chính là Tử Lâm.
Đệ ấy có mối quan hệ rất tốt với cả hai người kia.
“Đệ hiểu mọi chuyện rồi.
Ca ca đúng là biết gây chuyện thật.
Chuyện này đệ sẽ cố hết sức thử xem.”
“Cảm ơn đệ nhiều lắm.”
“Đừng cảm ơn vội.
Đệ còn không chắc có giúp được hay không.”
“Đệ chịu ra mặt là được rồi.
Ta còn phải cảm ơn đệ vì sau khi biết thân phận thật của ta mà vẫn đối xử với ta như trước đây.”
Tử Lâm đột nhiên nhào tới ôm chầm lấy Kim Yến trước sự sửng sốt xen lẫn ngượng ngùng của hắn.
“Kim Yến ca ca, huynh không biết sự xuất hiện của huynh vào mỗi đêm có ý nghĩa như thế nào với đệ đâu.
Đệ chưa bao giờ quan tâm đến thân phận của huynh.
Đệ chỉ sợ huynh sẽ không đến thăm đệ nữa.”
Kim Yến cảm thấy rất xúc động.
Hắn còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt Tử Lâm là cách đây ba năm.
Bình thường chủ tử rất ít khi để người ngoài gặp mặt đệ đệ ruột của mình.
Như hắn đây theo chủ tử đã năm năm, là một ảnh vệ luôn kề cận bên cạnh người mà mãi đến hai năm sau đó mới có thể chính thức gặp mặt Tử Lâm.
Ấn tượng đầu tiên của hắn khi nhìn thấy Tử Lâm đó là một cậu nhóc gầy gò, yếu đuối nhưng có một tâm hồn trong sáng và trái tim mạnh mẽ.
Mặc dù làm bạn với chiếc giường một thời gian dài nhưng chưa bao giờ cậu nhóc hết hi vọng về một cuộc sống khoẻ mạnh và lúc nào cũng tìm cho mình những niềm vui.
Hắn cũng muốn góp một phần tạo nên niềm vui cho cậu bé ấy.
Lần đó chủ tử có việc phải rời khỏi hoàng cung một thời gian.
Trước khi đi người đã sai hắn ở bên trông chừng Tử Lâm nhưng không được cho thằng bé biết.
Thời gian đầu bí mật ở bên bảo vệ thì hắn phát hiện ra nhiều đêm cậu bé ngủ không được ngon giấc, cho nên hắn mới nghĩ đến chuyện giả làm một vị ca ca bí mật đem niềm vui và sự ấm áp cho Tử Lâm vào mỗi đêm.
Sau này khi Tử Lâm đã ngủ ngon được bình thường hắn vẫn tiếp tục việc này vì Tử Lâm muốn như thế.
Hắn thường nhân lúc chủ tử ngủ say mới lặng lẽ rời đi nên người chưa từng phát hiện ra hắn rời đi bí mật trong đêm.
Nhưng về lâu dài hắn nghĩ có lẽ nên thú nhận với người một lần mặc cho kết quả sau đó thế nào.
Bởi ít ra Tử Lâm vẫn rất cần hắn.
…***…
Để Sử Hồng không thể chạy trốn, Tinh Húc gia tăng số người canh chừng xung quanh nơi Sử Hồng đang ở.
Y đi đâu cũng có người theo kè kè bên cạnh cho đến khi hắn thượng triều trở về.
Sử Hồng dĩ nhiên vô cùng khó chịu với kiểu giam lỏng này.
Hắn đã từng phản đối bằng cách tuyệt thực thì Tinh Húc lại dùng tính mạng của Cảnh Điền để ép hắn ăn uống điều độ.
Sử Hồng vì Cảnh Điền cắn răng tiếp tục chịu đựng những ngày tháng chán nản và dày vò này.
Tinh Húc biết rõ mình làm thế này chỉ khiến Sử Hồng thêm ghé hắn nhưng ngoài trừ lợi dụng Cảnh Điền ra hắn không biết làm cách nào để ép y chịu chăm sóc cho bản thân mình.
Cứ mỗi lần nhìn thấy mặt hắn Sử Hồng đều tỏ vẻ xa lạ.
Hắn nói gì cũng không thèm quan tâm, không thèm để ý.
Chỉ khi nhắc đến Cảnh Điền, y mới chịu phản ứng lại mà mỗi lần như vậy đều là nhìn hắn với ánh mắt tức giận và căm thù.
Trong lòng hắn đau đớn như bị trăm con dao đâm vào.
“Tử Lâm?” Hắn kinh ngạc vô cùng khi thấy Tử Lâm đột ngột xuất hiện bên ngoài cổng.
“Đệ… Làm sao đệ lại đến đây? Sức khoẻ của đệ thế nào hả? Sao lại tự tiện đi xa như vậy?” Tinh Húc hốt hoảng cẩn thận đưa người vào nhà, rồi lại lo lắng kiểm tra xem thằng bé có bị thương tích gì không.
“Đệ không sao.
Đệ nghe huynh về mấy ngày rồi mà không đến thăm đệ nên đệ đến đây xem sao.”
“A, ta… Ta xin lỗi.
Mấy ngày vừa rồi ta bận quá.”
Kể từ lúc trở về hắn bị chuyện của Sử Hồng làm cho đầu óc bấn loạn, chẳng làm được việc gì nên hồn.
Hắn không dám đến thăm Tử Lâm vì không muốn thằng bé nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của hắn.
Chẳng ngờ nó lại tự mình đến đây.
“Không sao.
Đệ cũng đoán là huynh bận nên mới tự mình đến để cho huynh một bất ngờ.”
“Ta không cần cái bất ngờ này của đệ.
Đệ phải biết coi trọng sức khoẻ của bản thân chứ.
Đệ đi đến đây thế này lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Ca ca, cả tháng nay huynh không có ở đây đệ đã khoẻ lên rất nhiều rồi.
Huynh đã quên bản thân đã dùng thọ nguyên của mình để đổi lấy sức khoẻ cho đệ hay sao? Đệ sao có thể phụ lòng của ca ca chứ.
Tinh Húc sững sốt đứng đờ người.
Phải rồi, hắn đã quên mất chuyện này.
Chú thuật mà hắn đưa vào người Tử Lâm có khả năng nâng cao một phần sức khoẻ.
Ánh mắt hắn nhìn Tử Lâm lúc này đã mập lên nhiều, cơ thể có da có thịt hơn mà kích động đến chảy nước mắt.
Cuối cùng cũng có ngày hắn nhìn thấy thằng bé khoẻ mạnh như vậy.
“Khoẻ thì tốt rồi nhưng lần sau đừng làm thế này.
Tốt nhất vẫn nên cho người báo với ta một tiếng để ta không lo lắng, biết không?”
“Đệ biết rồi.
Ca ca, có phải dạo gần đây huynh ăn uống không tốt không? Sao trông huynh lại gầy đi như vậy?”
“Ta gầy đi sao? Chắc là đệ nhầm đấy.
Ta thấy mình vẫn bình thường mà.
Y phục mặc vẫn rất vừa vặn, không có cảm giác bị lỏng hay không thoải mái.”
“Vậy sao? Vậy chắc là đệ nhầm rồi.”
Tử Lâm kín đáo liếc mắt nhìn Kim Yến đang đứng phía sau ca ca mình, nhẹ nhàng cười một cái.
Kim Yến hơi giật mình, cúi đầu chào lại.
“Lâu lắm rồi cũng không thấy Hồng ca ca ghé qua chỗ đệ.
Huynh ấy có đến thăm huynh không?”
Tinh Húc giật mình còn đang suy nghĩ nên trả lời làm sao thì đã thấy Tử Lâm đột nhiên giơ tay vẫy vẫy mà reo lên:
“Hồng ca ca! Đệ ở đây.”
Tinh Húc giật mình hoảng hồn quay đầu nhìn lại.
Làm sao Sử Hồng có thể chạy ra ngoài này được, nhưng lúc hắn quay lại thì thấy không có ai.
Các thị vệ cũng khó hiểu quay qua nhìn nhau.
Tử Lâm còn rất ngây thơ nghiêng đầu nói:
“A, đệ gọi trêu huynh thôi mà.
Sao vậy? Hồng ca ca thực sự đang ở đây à?”
Tinh Húc không thể nói được câu phản biện nào.
Hắn thực sự nghi ngờ thằng bé biết trước chuyện Sử Hồng đang ở đây mà đến.
T/g: Kim Yến và Tử Lâm.
Đến tui còn chẳng biết hai người này sau này sẽ thế nào.
Thân phận quá cách biệt..