Mã Bằng đi theo sau đã hành lễ với Chiêu Phong, Tuệ Liên cũng vậy mà hành lễ theo.
Khanh Bình đi theo sau liền lướt mắt qua nhìn nàng, Khanh Bình để ý thấy hôm nay trên đầu nàng cài thêm một cây trâm mới.
Một cây trâm ngọc trắng, Chiêu Phong nhanh chân đi theo Đàm Nhu, Khanh Bình cũng đi theo điện hạ, chàng thiếu niên này vội lấy ra từ trong túi áo ra một gói bánh đưa cho Tuệ Liên.
Tiếng thì thầm nhỏ vang đến tai Tuệ Liên.
” Tuệ Liên tỷ, đệ cho tỷ này.
“
Tuệ Liên vội cầm lấy, nàng vui vẻ chia cho Mã Bằng một ít.
” Là bánh Khanh Bình cho muội đó.
“
Tần Nhã vẫn theo sau Chiêu Phong, bóng Đàm Nhu càng xa càng khuất dần.
Nàng đi về phòng tự nhốt mình trong đó, nàng thiết nghĩ nếu cứ như vậy thì thật sự nàng sẽ tuột mất Chiêu Phong.
Chiêu Phong đã kiên trì như thế nào nàng hiểu rõ, Tần Nhã rất mạnh bạo nói không chừng Chiêu Phong sẽ quay ra thích nàng ta mất.
Tiếng Tần Nhã gọi Chiêu Phong ở bên ngoài Đàm Nhu giật mình, nàng lại chui vào buồng ngủ nàng đắp chăn kín người chỉ thò đầu ra, nàng nhìn về phía cửa.
Tiếng gõ cửa của Chiêu Phong vang lên, nàng chỉ nhìn về phía đó mà không dám làm gì, tiếng gõ cửa vẫn vang như thế không chịu dừng.
Tiếng Tần Nhã lại lần nữa vang vào trong phòng nàng.
” Huynh muốn gặp Đàm công tử sao?”
Chiêu Phong chỉ gật đầu, chàng muốn gõ lần nữa nhưng rồi chàng lại quay ra nói với Tần Nhã rằng.
” Tần Nhã, muội về trước đi.
“
Tần Nhã lại hỏi.
” Tại sao vậy, huynh cũng xong việc rồi mà muội cố tình đến chơi với huynh đó.
“
Chiêu Phong nhìn cánh cửa không chút động đậy, lúc này chàng chỉ muốn gặp Đàm Nhu.
Nhưng rồi chàng lại thở dài, Chiêu Phong nói.
” Muội về đi, ta có chút chuyện muốn bàn với Đàm Nhu, hôm khác muội hẵng đến chơi.
“
Tần Nhã lại ngậm ngùi đi về.
” Vậy, muội xin phép lui đi, để hôm khác muội đến vậy.
“
Tần Nha đi khuất rồi Chiêu Phong lại muốn gõ cửa, vừa giơ tay lên thì Đàm Nhu đã mở cửa ra.
Thấy trước mặt mình là tay chàng, nàng liền nói.
” Chàng muốn đánh ta?”
Chiêu Phong vội bỏ tay xuống, chàng giải thích.
” Đâu! đâu có, ta không có ý đó.
“
Đàm Nhu đứng nhìn Chiêu Phong, nàng vẫn còn đứng ở sau bậc cửa phòng, nàng quyết không bước ra dù là một chút, Chiêu Phong muốn vào cũng chẳng được.
” Huynh muốn vào làm gì?”
Chiêu Phong lại năn nỉ.
” Cho ta vào một lát thôi mà.
“
Đàm Nhu vẫn quyết giữ cửa, nàng không can tâm, nàng vẫn giang tay ra chắn cửa.
Chiêu Phong lại an tĩnh đưa hai tay ra sau, chàng dùng dáng vẻ của một thái tử nói chuyện với nàng.
” Nàng không cho ta vào đúng không? Vậy ta sẽ nói chuyện với nàng ở ngoài này.
“
Đàm Nhu vẫn mong ngóng nghe, nàng nhìn chằm chằm Chiêu Phong vừa nghe xem chàng định nói gì.
” Nàng có thật là muốn ta nói ra ở đây?”
Thấy nàng chả nói gì Chiêu Phong lại cười thầm.
Nàng không nói chứ gì.
” Tiểu cô! “
Đàm Nhu đã bịt miệng chàng lại thật là nhanh, nàng nhỏ nhẹ với Chiêu Phong.
” Chàng lừa ta.
“
Chiêu Phong cười, chàng nắm lấy tay Đàm Nhu lại gần nói nhỏ với nàng.
” Vào trong rồi nói.
“
Từ xa xa Tuệ Liên thấy Chiêu Phong đẩy Đàm Nhu vào phòng dồn dập như vậy liền hốt hoảng chạy đến.
Khanh Bình ý thức được liền chạy lại ôm lấy cả người nàng nhấc bổng lên rồi chạy đi.
Nay chỉ còn Mã Bằng bơ vơ ở đó, huynh ấy muốn đi đâu còn không rõ, ở lại bảo vệ điện hạ hay để điện hạ riêng tư huynh ấy còn phân vân.
Chốc lát, Mã Bằng lại chạy đi mất tăm.
Đàm Nhu cùng với Chiêu Phong ở trong phòng liền cãi nhau.
” Chàng muốn gì đây? “
” Ta không muốn gì hết.
“
” Thì ra chàng đã cùng với Tần Nhã thân nhau như vậy rồi.
“
” Không có, nàng nghe đâu ra chuyện này vậy?”
Đàm Nhu không hiểu sao mình lại thốt ra được câu vừa nãy, nàng bỗng nhiên thẹn quá liền cố ý đánh Chiêu Phong cho bớt ngượng.
Nàng đấm mạnh vào bầu ngực bên phải, Chiêu Phong cũng không phản ứng, nàng lại đánh thêm nữa Chiêu Phong lại không phản ứng, đánh xong cái thứ ba thì Chiêu Phong nắm lấy tay nàng, kéo người nàng vào lòng mình.
Thân hình nhỏ nhắn này nằm gọn trong vòng tay chàng, làm cho Chiêu Phong có chút ngại.
Đàm Nhu không phản kháng mà ngẩng mặt lên nhìn chàng, thấy mặt chàng ửng hồng, hai tai đỏ hết lên nàng liền cười.
” Huynh ngại sao, tai huynh đỏ hết lên rồi kìa.
“.