Ở Đông Cung do Chiêu Phong quản, nhưng Chiêu Phong không có ở đây thì người có tiếng nói nhất vẫn là Đàm Nhu.
Tần Nhã biết Chiêu Phong đêm nay sẽ không về, cố tình muốn ở lại liền hỏi Đàm Nhu.
” Ta có thể ngủ lại không?”
Đàm Nhu không biết phải nói như nào, chuyện này nàng làm sao mà quyết được, bất lực nàng đành lướt mắt sang nhìn Mã Bằng cầu cứu.
Mã Bằng thấy Đàm Nhu nhìn mình thì lại từ từ buông đũa xuống.
” Quận chúa, điện hạ vẫn chưa về, chuyện này nếu không có điện hạ thì làm sao mà quyết được.
“
Tần Nhã nghe xong thì lại không nói gì, Tuệ Liên lúc này buông đũa xuống.
” Ta ăn no rồi, mọi người ăn đi ta đi đây có chuyện chút.
“
Nói xong nàng đứng dậy chạy đi, Tuệ Liên chợt nhớ ra mỗi ngày đến giờ này thì nàng sẽ đi tìm Khanh Bình để học hoạ.
Nàng vội chạy đến phòng của Khanh Bình thì vẫn thấy cửa khóa.
Thì ra đệ ấy vẫn chưa về, hôm nay là ngày gì mà cả Chiêu Phong và Khanh Bình đều về muộn như vậy?
Bên này Mã Bằng cũng thắc mắc.
Điện hạ và Khanh Bình đến giờ vẫn chưa về.
Tần Nhã thì không động đũa tý nào, trời đã tối rồi, nàng ta bỗng nhiên đứng dậy.
” Ta về đây, không ở lại nữa.
“
Đàm Nhu cũng không phản ứng, Mã Bằng đứng lên nói.
” Để thần đưa người về.
“
” Không cần đâu, cha ta đã cử người đến đón rồi.
“
Tần Nhã lại quay ra nói với Đàm Nhu.
” Ngày mai ta lại đến chơi.
“
Đàm Nhu cũng chỉ gật đầu.
Sau khi Tần Nhã đi khuất, Đàm Nhu mới thở dài đứng dậy.
” Thôi dọn đi, muội ăn no rồi.
“
Mã Bằng thấy thế cũng dọn cùng, cả hai đang dọn dẹp thì Tuệ Liên lại mặt mày ỉu xìu đi đến.
Mã Bằng lại nhìn thấy rồi lại quay ra nhìn Đàm Nhu hai khuôn mặt này đều như nhau, Mã Bằng nói.
” Hôm nay là ngày gì mà ai cũng mặt mày ỉu xìu thế này?”
Tuệ Liên nói.
” Rốt cuộc thì bao giờ họ mới về.
“
Đàm Nhu thì lại vờ như không quan tâm, nhưng nàng vẫn chú ý lắng nghe.
Mã Bằng nói.
“Cái đó ta không biết, có thể là cùng ăn tối với hoàng thượng hay dự yến tiệc có thể sẽ về muộn hoặc là sẽ không về.
“
Mã Bằng lại nói tiếp.
” Sao vậy? học vẽ sao, nếu như học vẽ thì ta cũng có thể dạy muội được mà cần gì Khanh Bình.
“
Tuệ Liên gật đầu cười, Đàm Nhu suy nghĩ một hồi nàng cảm thấy chuyện không đơn giản như thế, tại sao không về mà lại chẳng có ai đến báo lại, hơn nữa đi từ sáng sớm, thượng triều đã sớm kết thúc từ sáng nhưng đến bây giờ trời đã tối rồi mà lại chẳng nghe tí gì liên quan đến chàng.
Đông cung ở trong cung nếu mở yến tiệc lúc đêm tối thì việc thái tử trở về ngay trong đêm đều rất dễ dàng và bình thường, nhưng một tiếng báo lại của hạ nhân cũng không có, Chiêu Phong không phải là người thích ẩn mình không chu toàn như vậy.
Đàm Nhu lại hỏi lại.
” Làm thế nào để có thể vào cung vậy?”
Mã Bằng ngơ một hồi rồi hỏi lại.
” Muội muốn hồi cung sao, cái đó ta cũng không biết nữa, nếu là con của các quan lại thì sẽ có một hai ngày gì đó được tự do hồi cung, nhưng đêm tối như vậy làm gì có ai được vào, hơn nữa muội là khách của Đông Cung cho nên muốn hồi cung diện kiến hoàng thượng phải dâng tấu sớ hoặc là phải được chính hoàng thượng cho gọi.
“
Đàm Nhu lại nói tiếp.
” Huynh không thấy lạ sao? Thái tử chưa thành hôn, nhưng ở trong nhà có khách việc hồi cung không về thì chắc hẳn phải cho người báo lại.
“.