Mùa thu ngắn ngủi qua đi, đông lạnh đã về tới, sân trong phủ được lấp đầy bởi một lớp tuyết trắng, dưới ánh mặt trời lấp lánh dễ chịu.
Năm nay, hoa mai cũng nở rộ cực kỳ đẹp, mỗi cành hoa đều có màu đỏ thẫm bắt mắt… Đỏ thẫm?
Hắn lại tới nữa, mang theo cơ thể bị thương tới.
Ta cho rằng hắn đã thông minh hơn một chút, biết dùng khổ nhục kế để ta thả lỏng cảnh giác, vì thế ta cẩn thận đi qua chuẩn bị phối hợp với màn diễn này.
Trên nền tuyết trắng là cả người nhuốm máu của hắn, mùi máu tươi rất nồng, hình như đã trải qua trận đấu kịch liệt nào đó mà y phục bị rách tả tơi, mái tóc dài rơi xuống đầu vai, ý thức dần lâm vào hôn mê.
Mấu chốt chính là mặt hắn nằm xuống đất, ta sợ hắn sẽ bị nghẹt thở mà chết.
“Này, đã chết chưa?” Ta xoay người hắn lại, kéo về bên mình.
Hắn lắp ba lắp bắp nói cái gì đó không rõ ta bèn ghé sát lại gần nghe, được lắm được lắm, lúc này mà hắn còn nói đừng chạm vào hắn?
Sao ta có thể nghe hắn được chứ?
Sau đó, sau khi hắn tỉnh dậy, bởi vì cơ thể chưa được bình phục nên không thể xuống đất đi lại, vì thế bắt đầu ngồi trên đầu giường giận dỗi.
Cứ thế ba ngày liền, thấy ta tới là quay mặt vào trong vách tường bên cạnh giường.
“Ngươi xem đây là diện bích tư* à?” Ta đưa chén thuốc tới trước mặt hắn.
*Diện bích tư: 面壁; J: menpeki; là »quay mặt nhìn tường«.
Danh từ chỉ Bồ-đề Ðạt-ma ngồi thiền đối tường chín năm tại chùa Thiếu Lâm. Vì vậy mà danh từ Diện bích trở thành đồng nghĩa với Toạ thiền. Trong tông Tào Ðộng tại Nhật, các thiền sinh thường xoay mặt vào tường ngồi thiền trong khi các vị thuộc tông Lâm Tế lại xoay mặt vào khu chính giữa của thiền đường. Trong nhiều bức tranh trình bày Bồ-đề Ðạt-ma, người ta thường vẽ Ngài xoay mặt vào một bức tường đá toạ thiền.
«Diện bích« không chỉ là yếu tố, điều kiện bên ngoài của việc tu tập thiền định – trong một ý nghĩa thâm sâu khác thì nó mô tả tâm trạng của một hành giả tham thiền. Vị này một mặt muốn tiến bước trên con đường tu tập để đạt giác ngộ, mặt khác lại bị đoạt hết những phương pháp hỗ trợ, những khái niệm về đường đi và mục đích trong khi tu thiền và vì vậy phải đứng trước một tình trạng »tiến thoái lưỡng nan«, không thể tiến lên một bước như đứng trước một bức tường vĩ đại. Tâm trạng này và sự tuyệt vọng phát sinh từ đây có thể là một yếu tố để thiền sinh xả bỏ tất cả những ý nghĩ, nguyện vọng, khái niệm và mục đích, hoát nhiên nhảy một bước phá vỡ bức tường nhị nguyên – phá vỡ ở đây có nghĩa là sự trực nhận rằng, bức tường này xưa nay chưa hề có.
“Ai cần ngươi lo! Đừng có mà dùng bàn tay dơ bẩn kia để đụng vào ta!”
“Vậy sao ngươi bị thương lại chạy vào trong phủ của ta?”
Mặc dù Mã ma ma luôn dặn dò ta phải cẩn thận người này vì người này là thích khách mà.
Nhưng từ trong căn phòng này ta có thể lấy ra cái nỏ ở bất cứ nơi nào, thì ta cần gì phải sợ hắn?
“Ta muốn giết ngươi, cái tên nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của, đồ tiểu nhân!” Hắn quật cường mắng, tiếp tục quay mặt vào tường.
“Ngươi vẫn còn nhớ chuyện ngày đó à? Ta đã nói là hiểu lầm rồi mà.” Ta cười cười, thổi thuốc rồi đưa cho hắn: “Không nóng nữa, uống đi.”
“Tình trạng của ta giống như những cô nương đó, ngươi còn dám nói đây là hiểu lầm?”
Được rồi, việc này thì ta không thể phủ nhận được.
“Không sai, là do ta làm, ta xem trọng ngươi được chưa? Mau uống hết bát thuốc này cho ta!”
“Quả nhiên là ngươi!”
Chưa chờ hắn tiếp tục nói ta đã trực tiếp ra tay bẻ cằm giống như ba ngày trước rót thuốc cho hắn uống hết.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mỗi lần hắn thấy ta tới là quay mặt vào tường.
Muốn tránh đi nhưng tránh không được.
Cho hắn uống thuốc xong, hắn lại trừng mắt để lộ sát ý ra nhìn ta.
Có điều lần này hắn đã khôi phục được chút ít sức lực, đẩy ta một cái.
Chén đập lên nền nhà, vỡ tan tành, có mảnh vỡ cứa vào da tay ta, rất nhanh đã có máu chảy ra.
Ta nâng tay lên, nhìn từng giọt máu đang chảy tí tách, ánh mắt của hắn cũng bị cảnh này hấp dẫn, rồi xoay đầu mắng ta một câu, đáng đời.
Được, lòng tốt của ta sẽ không được báo đáp, xem như ta đã hiểu rõ.
Ta lấy nước rửa vết máu, khẽ cắn môi rồi tùy ý băng bó lại.
Nhưng càng nghĩ càng giận, ta có ý tốt cứu hắn mà hắn còn dám đẩy ta đi?
Vì thế ta đã đẩy lại!
Nhìn thấy hắn ta bị ngã xuống giường, gương mặt tuấn tú tức giận tới mức đỏ bừng, đương nhiên là rất rất rất giận nha.
“Ngươi muốn làm gì với ta?”
“Ngươi nói xem ta muốn làm cái gì?”
“Quả nhiên ngươi cứu ta là vì cơ thể của ta! Ngươi là cái đồ đoạn tụ khốn nạn!”
Chó mà nóng lên là sẽ nhảy tường, người nóng nảy sẽ phát huy hết sức lực tiềm tàng.
Không biết hắn lấy đâu ra sức xoay người!
Chuyện bỗng dưng diễn biến một cách rất kỳ dị, bàn tay của hắn cầm lấy cổ tay ta rồi đưa lên đầu, bàn tay khác chống bên cạnh người ta.
Ta nhỏ giọng nói: “Ta có thể kêu lên phi lễ không?”
“Rốt cuộc là ai phi lễ ai hả?” Con ngươi đen trầm của hắn cụp xuống, bên tai đỏ ửng.
Ta nhẹ nhàng đề nghị: “Nếu ngươi cảm thấy mệt thì để ta ở trên rồi làm ngươi một lần.”
“Ngươi đừng có mà tưởng bở!” Hắn làm bộ rút tay về rồi bóp lên cổ ta.
“Hay là hai chúng ta bình tĩnh lại đi?”
Hắn lại đi rồi, sau ngày vết thương trở nên tốt hơn.
Ăn không uống không nhiều ngày như thế, nói đi là đi, ngay cả lời chào cũng không thèm nói.
Haizzz, cuối cùng vẫn là nuôi con sói mắt trắng.
Nhưng có điều con sói mắt trắng này lại lại giống như con nít.
Lần này hắn chỉ đi một ngày sau đó đã trở về, ngày trở về mưa rơi không ngừng, vẻ mặt hắn âm trầm, cả người toàn là máu chẳng qua máu đó không phải là của hắn mà là của người khác.
Sau khi trở về hắn cũng không thèm nói câu nào, trực tiếp đi lên giường ngủ.
Ta vốn định gọi hắn dậy ăn cơm nhưng lúc đi vào thấy đôi mắt mệt mỏi, y phục cũng không cởi, ghé lên giường ngủ luôn của hắn.
Trong tay của hắn vẫn còn nắm chặt thanh kiếm.
Còn nói với ta một câu đừng tới gần hắn.
Ta đi ra ngoài, ngày hôm sau, hắn đã sửa soạn sạch sẽ, giờ đang rửa kiếm ở sau sân.
Máu hòa tan vào nước chảy xuôi xuống nền tuyết mùa đông, cực kỳ chói mắt.
Hắn nói hôm trước hắn đi giết đứa nhi tử ăn chơi trác táng của Ngự sử đại nhân thì bị bằng hữu bán đứng, cho nên mới ngã quỵ ở trong phủ của ta, hiện tại cuối cùng cũng đã báo được thù.
Hắn dựa vào thanh kiếm để kiếm tiền, giết ta không thành nên không nhận được nên chỉ có thể đi kiếm ở bên ngoài.
Tiếp theo vẫn là tới đây để giết ta.
Ta nói: “Ta có tiền, hay là ngươi suy xét ở cùng ta đi, dù sao ngươi cũng coi như là người của ta mà có đúng không?”
Trên mặt của hắn là sự xấu hổ và giận dữ, đỏ bừng, chỉa vào ta nghẹn họng, đến cuối chỉ biến mặt mình thành quả cà chua mà thôi.
Cuối cùng mới nói ra được một câu: “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết ở trong tay ta.”
Ta nhướng mày cười một chút: “Ngươi chưa từng thành công được lần nào mà còn ở đây nói năng hùng hồn? Có phải ngươi tưởng làm sát thủ dễ như ăn hay không?”
Những lời này hình như đã chọc giận hắn, không rửa kiếm nữa, bắt đầu chỉ vào ta mắng.
“Lão tử giết vô số người, sau khi gặp ngươi mới bị xui xẻo như vậy thôi!”
Ta cười ha hả lấy nỏ ra từ sau hòn đá giả nói: “Có thể nói chuyện phiếm một cách bình thường được không hả?”
Hắn nhìn mũi tên gắn trên nỏ, đồng ý.
“Ta giết tên phản đồ kia nhưng nhiệm vụ giết nhi tử ăn chơi trác táng của Ngự sử đại nhân vẫn chưa kết thúc, ta vẫn phải làm tiếp.”
“Ồ như vậy thì ngươi còn tới chỗ ta làm gì?”
“Tìm cơ hội thuận tiện đánh chết ngươi.” Hắn lạnh lùng nói.
Chứ không phải tới nơi này của ta để ăn uống à?
Có điều nhi tử của Ngự sử ăn chơi trác táng ta cũng có nghe, nhưng nể mặt của Ngự sử nên phụ hoàng mới nhẫn nhịn.
Giết đi cũng tốt, vì dân trừ hại là chuyện nên làm.
“Tim của nhi tử ăn chơi trác táng của Ngự sử có vấn đề, không thể bị dọa sợ nếu không là sẽ bị hù chết.” Ta khoanh tay trước ngực nói với hắn.
“Ngươi nói chuyện này với ta làm gì?”
“Để ngươi tăng thêm công trạng cuối năm.”