Thẩm Thanh Mộng - Thê Chủ Vạn An

Chương 2


Lỗ c.h.ó này dẫn ra con phố lớn. Trong lồng ngực ta dâng lên cơn đau dữ dội, nhưng khi chui ra khỏi lỗ, ta bất chấp tất cả mà chạy thục mạng.

Sau khi thoát ra, ta bắt đầu lang thang và trở thành một kẻ ăn xin.

Quần áo trên người rách nát, khuôn mặt lem luốc.

Ngày qua ngày, ta bị những kẻ khác ức hiếp. Vì ta câm, lại nhỏ tuổi, nên bọn chúng càng trút giận lên ta nhiều hơn.

Ta chẳng biết đã trải qua bao nhiêu ngày tháng mơ hồ như thế, từ mùa đông lạnh giá đến khi xuân về, rồi từ xuân sang hạ, và từ cuối hạ lại bước vào một mùa đông khác.

Xuân đi thu đến, thân thể ta dần suy sụp.

Đến khi không còn tìm được thức ăn, ta ngã quỵ trên đất, chờ chec.

Lúc đó, một nhóm ăn mày kéo theo một bé gái xuất hiện ở đầu ngõ.

Bé gái ấy mặc một bộ y phục đỏ rực, trông chừng bốn, năm tuổi.

Bọn ăn mày giữ chặt lấy vai nàng, trên gương mặt bé gái đầy nước mắt.

“Buông ta ra! Ta muốn về nhà!”

Nàng vùng vẫy một cách yếu ớt, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Ta chậm rãi bò dậy. Bọn ăn mày này thường làm những chuyện thất đức như buôn bán người, bé gái này chắc chắn cũng rơi vào hoàn cảnh đó.

Ta đã mệnh khổ, chec đi cũng không sao.

Nhưng không thể để một tiểu thư nhà giàu như con bé cũng rơi vào cảnh lưu lạc như ta.

Thà rằng dùng mạng của ta để cứu nàng, như vậy ít ra ta cũng chec có ý nghĩa.

Vì thế, nhân lúc bọn chúng không để ý, ta nhặt một hòn đá lớn và ném mạnh vào một trong số bọn chúng.

M.á.u bắn lên mặt ta.

Ta đẩy bé gái ra, rồi ôm chặt lấy chân của hai tên còn lại.

“Chạy đi…!”

Ta mở miệng, nhưng chỉ phát ra những âm thanh khàn đặc, như tiếng cào vào cửa gỗ.

Bé gái ngẩn người ra một lúc, dường như hiểu được khẩu hình của ta, rồi quay đầu bỏ chạy khỏi ngõ.

“K.h.ố.n k.i.ế.p! Chuyện gì đây!”

Tên ăn mày bị ta ném trúng đầu quay phắt lại, đá mạnh vào người ta.

Cơn đau khủng khiếp làm cho đầu óc ta tỉnh táo hơn, nhưng ta vẫn bám chặt lấy bọn chúng, không chịu buông tay.

Vô số cú đấm, cú đá liên tiếp rơi xuống người ta.

Ta cảm nhận rõ ràng nội tạng mình đang cuộn lên, vị tanh của m.á.u tràn ngập trong miệng.

Ta thấy tên ăn mày chạy đuổi theo bé gái.

Đúng lúc hắn sắp bắt kịp con bé, đột nhiên ở đầu ngõ xuất hiện một nhóm người trông như thị vệ.

Họ vung đao lên, c.h.é.m đ.ứ.t cánh tay của tên ăn mày.

M.á.u tuôn xối xả, tên ăn mày gào thét thảm thiết.

Ta thấy bé gái vừa khóc vừa chạy về phía ta.

Phía sau nàng là một phụ nhân khoác chiếc váy dài đỏ rực.

Bà từ trong ánh sáng bước đến, rồi ôm chặt lấy ta.

Khi ta tỉnh dậy, bên giường tỏa ra mùi hương nhè nhẹ của trầm hương.

Tấm chăn mềm mại bao bọc lấy ta, vết bẩn trên người cũng đã được rửa sạch từ lâu.

Nhưng mỗi khi cử động, cả cơ thể đau đớn đến tận xương tủy.

Ta quan sát xung quanh, cảm thấy nơi này có chút quen thuộc.

Cho đến khi có người đẩy cửa bước vào, ta ngẩng đầu lên nhìn.

Ta thấy cô bé mà mình đã gặp trước đó, cô bé đang nắm tay một phụ nhân, cả hai đều mặc một thân y phục đỏ rực.

Chính sắc đỏ ấy, về sau, đã mạnh mẽ xông vào cuộc đời ta, kéo ta ra khỏi vũng lầy tối tăm.

Cô bé nhảy nhót đến trước mặt ta, vui vẻ nói:

“Tỷ tỷ ơi, cảm ơn tỷ đã cứu muội!”

Ánh mắt lờ đờ của ta rời khỏi người cô bé, chuyển sang người phụ nữ xinh đẹp đứng phía sau.

Chỉ cần nhìn một lần, ta đã nhận ra bà là ai.

Chính là vị nữ Tướng quân nổi danh khắp kinh thành.

Bạch Nguyệt Quang của phụ thân ta.

Mạnh Vũ.

Dù là nữ tướng, bà vẫn có dung nhan tuyệt mỹ, dáng người thanh thoát, bước đi oai phong mạnh mẽ.

Ta chợt nhớ đến những lời mẫu thân từng nói, sợ hãi co rúm người lại, lùi về phía cuối giường.

“Con tên là gì?”

Mạnh Vũ cúi đầu nhìn ta, tự mình lẩm bẩm:

“Sao lại thấy quen thuộc như vậy? A Dao, con ra ngoài bảo người mang cơm đến cho tỷ tỷ đi.”

A Dao – không, thực ra là Thẩm Dao – vui vẻ đáp lời, rồi quay người chạy ra ngoài.

Thì ra…

Ta đã lang thang bên ngoài gần năm năm rồi.

Đến cả đứa con mới của phụ thân cũng đã lớn thế này.

Chỉ vài năm nữa thôi, ta cũng đã đến tuổi cài trâm rồi.

Đang mải suy nghĩ miên man, Mạnh Vũ nắm lấy tay ta.

Cả người ta run lên, khẽ khàng bật ra từng tiếng với giọng nói khàn đặc:

“Con… con… cảm ơn…”

Thấy Mạnh Vũ không nhận ra ta, vì ích kỷ, ta không muốn báo danh.

Bởi ta sợ rằng nếu bà biết được thân phận của ta, bà sẽ đuổi ta ra ngoài.

Thế nên, ta chỉ có thể không ngừng lặp lại lời cảm ơn.

“Ôi, đứa trẻ này.” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận