Edit+beta: LQNN203
Nước là được đun sôi trong quá trình nấu cơm.
Sau khi đun sôi, nước nóng được cho vào phích nước nóng treo trên tường bếp.
Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu đứng ở cửa bếp không nhúc nhích. Đường Miểu nhìn anh, vẫn mỉm cười, sau đó đặt bát đũa trong tay xuống, đứng dậy đi lấy phích nước nóng cho anh.
Trước khi cô lấy, Hạ Khiếu đã nói.
“Không cần đâu.”
Động tác đứng dậy của Đường Miểu bị lời nói của anh chặn lại, cô đứng ở đó, thân hình cúi xuống vẫn hướng về phích nước nóng. Khi Hạ Khiếu nói, cô đã quay đầu lại nhìn Hạ Khiếu.
Cô quay đầu lại nhìn Hạ Khiếu, Hạ Khiếu cũng nhìn cô. Anh nói như sợ cô nghe không rõ.
“Không cần.”
“Không còn lạnh nữa.”
Hạ Khiếu thậm chí còn giải thích tại sao mình không dùng nước nóng.
Trong lúc anh đang giải thích, thân hình Đường Miểu đã dời khỏi hướng phích nước nóng, cô đứng thẳng trước bàn ăn như vậy nhìn Hạ Khiếu. Sau khi cô đứng thẳng dậy, Hạ Khiếu xác định cô hiểu ý anh, không nói thêm gì nữa, quay người rời khỏi bếp.
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông biến mất khỏi cửa bếp.
Sau khi anh rời đi, ánh đèn trường học vốn bị bóng dáng anh che khuất cũng yếu ớt chiếu vào. Từ nơi Đường Miểu ở, ánh sáng chỉ có thể chạm tới chân cô. Đường Miểu đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn thế giới ngoài cửa bếp.
Có lẽ Hạ Khiếu không từ chối việc chuẩn bị bữa tối vì anh phải ăn.
Mà việc gội đầu cũng không cần thiết bằng ngày ba bữa nên anh có quyền tự chủ và có thể từ chối nước nóng cô chuẩn bị.
Hạ Khiếu không chấp nhận.
Cô không biết phải mô tả hành vi của mình như thế nào. Nhưng dù hành vi như thế nào, Hạ Khiếu cũng sẽ không chấp nhận.
Đường Miểu đứng trước bàn ăn, trong đầu cô những sợi chỉ đủ màu sắc có độ dày khác nhau lại trở nên phức tạp, rối rắm. Những sợi dây vướng víu cọ xát vào nhau và tách ra, thậm chí còn tạo ra hơi nóng, làm tắc nghẽn lồng ngực của cô.
Trong lồng ngực Đường Miểu tựa như có một cuộn dây gai được nung nóng, sợi dây bị cắt xả, cô không biết nên cởi ra hay lấy ra như thế nào.
Hạ Khiếu rời đi không lâu, trong khuôn viên yên tĩnh liền nghe thấy tiếng cửa ký túc xá đóng mở, tiếng vòi bồn rửa rót nước vào thứ gì đó, trong một không gian rộng lớn và yên tĩnh như vậy, âm thanh xuyên qua tường và xuyên qua khoảng trống cửa bếp vào, Đường Miểu đứng trước bàn ăn ngơ ngác một lúc, cuối cùng mới ngồi xuống, ăn xong bữa tối.
…
Hạ Khiếu cứ như vậy ở lại trường.
Về phần anh, giáo viên mới của trường, sự tò mò, sợ hãi của học sinh ngay từ đầu đã dần nguôi ngoai khi anh ở lại trường ngày càng lâu hơn.
Nhưng cái gọi là bằng phẳng ấy chỉ có thể so sánh với ấn tượng mà anh mang lại khi mới đến. Đối với các học sinh, nhìn chung Hạ Khiếu là một giáo viên rất mới lạ.
Điều này xuất phát từ ngoại hình, khí chất và tính cách của Hạ Khiếu.
Ngoại hình và khí chất của Hạ Khiếu là thứ không thể bỏ qua ngay cả ở một thành phố đông dân chứ đừng nói đến một vùng núi dân cư thưa thớt.
Mọi người nhìn anh như thể đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật ngay trước mắt. Lúc đầu chỉ dám lén lút nhìn lén, nhưng bây giờ lại nhìn một cách công khai.
Về cơ bản, đối với Hạ Khiếu, chúng cũng chỉ có thể đi xa đến mức theo dõi anh một cách trắng trợn.
Hạ Khiếu vẫn khác với giáo viên bên ngoài là Đường Miểu.
Tính cách của Đường Miểu quá tốt. Ngay cả sau khi họ gặp nhau lần đầu, mọi người không thể không đến gần cô, ở cô có một loại ấm áp thân thiện, giống như ánh nắng giữa trưa mùa đông, mang đến cho mọi người ánh sáng và hơi ấm.
Nhưng Hạ Khiếu chính là mặt trăng về đêm. Anh rất đẹp, ánh sáng của anh đủ sáng, nhưng ánh sáng anh phát ra, kèm theo bóng tối, không có hơi ấm hay sức sống, khiến người ta sợ hãi khi chạm vào.
Mặc dù cô giáo Đường đã nói với chúng khi thầy Hạ mới đến, thực ra thầy Hà rất tốt bụng. Tuy bề ngoài có chút nghiêm túc nhưng thực chất lại rất dịu dàng.
Ngay cả sau khi dạy máy móc vào ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba và ngày thứ tư… Thầy Hạ đang dần thay đổi phong cách, thỉnh thoảng sẽ trao đổi với chúng về những chuyện trên núi trong lớp.
Nhưng dù có nhiệt tình đến đâu, anh vẫn có một lớp vỏ khiến người khác ngại đến gần, nên ai cũng thân với cô giáo Đường hơn là với thầy Hạ.
Sau khi mối quan hệ giữa bọn trẻ và Hạ Khiếu có chút tiến triển và chững lại, mối quan hệ giữa Đường Miểu và Hạ Khiếu cũng vẫn ở tình trạng bế tắc như ngày thứ hai sau khi anh đến.
Đường Miểu vẫn cố gắng chuẩn bị ba bữa một ngày, hy vọng dinh dưỡng của Hạ Khiếu có thể theo kịp. Cũng sẽ đun nước nóng cho anh, hy vọng anh không bị cảm lạnh khi gội đầu. Ngược lại, Hạ Khiếu ăn ba bữa một ngày như thường lệ, nhưng hiếm khi sử dụng nước nóng, ngay cả khi tắm, anh cũng chỉ xả lại bằng nước lạnh.
Tuy nhiên, mặc dù Hạ Khiếu mỗi ngày đều gội đầu và tắm bằng nước lạnh nhưng cái lạnh mà Đường Miểu lo lắng chưa bao giờ xảy ra.
Hạ Khiếu không khác gì lúc mới đến. Anh giống như một viên sỏi rơi vào đống cát, dần dần, theo thời gian trôi qua, anh bắt đầu hòa vào đống cát, nhưng đồng thời anh vẫn rất khác biệt với đống cát.
Cuộc sống học đường kéo dài như thế suốt một tuần.
Hạ Khiếu đến trường vào ngày chủ nhật. Ngày anh đến trường, Đường Miểu và anh đã dành rất nhiều thời gian để sắp xếp cuộc sống ở trường. Sau đó là năm ngày học liên tục.
Hạ Khiếu là giáo viên mới, không rành lắm về việc giảng dạy và soạn bài nhưng cũng không khó lắm. Anh dần dần thích nghi nhờ nỗ lực của bản thân và nhờ hiệu trưởng cũng như các giáo viên khác cho lời khuyên, dần dần cũng khá hơn.
Lớp âm nhạc của Đường Miểu không có nhiều chương trình học. Thỉnh thoảng, sau giờ học, cô lại đứng bên lan can cửa phòng học nhạc và lắng nghe âm thanh của các giáo viên khác đang giảng dạy trong khu giảng dạy.
Về sau dần dần chỉ có thể nghe được giọng nói của Hạ Khiếu.
Đường Miểu vịn vào lan can, yên lặng nghe Hạ Khiếu giảng bài, cảm thấy kiến thức của mình đã phong phú lên rất nhiều.
Anh có một giọng nói hay, khi nghe anh giảng bài vẫn rất thú vị. Có lúc Đường Miểu nghe, bất tri bất giác nghe tận khi tan học.
Khi chuông hết giờ vang lên, Hạ Khiếu không bao giờ dạy quá giờ học mà trực tiếp nói “tan học”. Lớp trưởng hô “đứng dậy” và bọn trẻ nói “tạm biệt thầy”, sau đó Hạ Khiếu trả lời theo thói quen, thu dọn đồ dùng dạy học trên bàn, mở cửa và rời khỏi lớp học.
Giọng nói của anh kết thúc bằng âm thanh sách giáo khoa đập vào bàn khi anh đang dọn dẹp. Sau khi cửa lớp mở ra, cả khu giảng dạy tràn ngập âm thanh vui tươi của trẻ em tan học.
Hôm nay đã khác truớc, hôm nay là thứ Sáu, ngày mai là cuối tuần, sau giờ học các em có vẻ năng động và vui vẻ hơn mọi ngày. Đường Miểu đang nghe ở đó, rất nhanh liền nghe thấy tiếng học sinh bước loẹt quẹt lên cầu thang.
Khi người đầu tiên bước lên cầu thang xông vào, Đường Miểu quay đầu lại mỉm cười, học sinh nhìn thấy cô cũng cười đáp lại, cũng cười hô to.
“Em chào cô Đường ạ!”
Sau khi học sinh gọi xong, Đường Miểu mỉm cười đứng thẳng lên nói: “Vào phòng học đi.”
…
Đây là buổi học cuối cùng của Đường Miểu trong tuần này.
Lớp học có sự tham gia của các em học sinh lớp 4. Khi người thứ nhất lao tới cửa phòng học nhạc thì người thứ hai và thứ ba cũng theo sau. Đường Miểu đứng thẳng đi vào phòng học nhạc, lũ trẻ cũng cười hì hì chen lấn xô đẩy nhau.
Một lúc sau, tất cả học sinh trong lớp đều đến.
Học sinh lớp 4 lớn tuổi hơn học sinh lớp 3. Mười tuổi cơ bản đã đủ lớn để giúp đỡ bố mẹ làm việc.
Đường Miểu dành nhiều thời gian nhất cho học sinh lớp 4 và lớp 5. Bởi vì học sinh hai lớp này lớn tuổi hơn học sinh lớp một đến lớp ba, việc học cũng không nặng nề như học sinh lớp sáu. Quan trọng hơn, có nhiều trẻ em ở hai lớp này sống ở làng nơi có trường học hơn.
Đường Miểu không dành thời gian cuối tuần ở trường. Hầu hết thời gian, cô sẽ bị bọn trẻ kéo ra ngoài, bọn trẻ sẽ chặt củi, chăn dê, cắt cỏ lợn, hái nấm hoặc măng, cô sẽ đi theo chúng, chơi đùa và hái một số thứ ăn được hoặc là nấm.
Lớp học của Đường Miểu chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.
Sau khi học sinh đã đông đủ, còn mấy phút nữa mới bắt đầu vào lớp, các học sinh vây quanh Đường Miểu và trò chuyện với cô.
“Cô ơi, mấy ngày trước trời mưa, sau núi thác nước đấy ạ, ngày mai cô có muốn đi xem không ạ?”
Đường Miểu ngồi ở trước ghế đàn piano, vây quanh là một đám trẻ con, một cậu bé vịn đàn nói với Đường Miểu như vậy.
Đường Miểu học ở trường này được nửa năm, chưa hề nhìn thấy thác nước mà cậu bé nhắc đến. Nhưng cô biết nơi đó.
Mới mấy tuần trước, bọn họ thu thập nấm đã đi vào nơi sâu nhất trong núi, nơi đó có một vách đá ẩm ướt, lúc đó Đường Miểu thấy tảng đá có hình dáng kỳ lạ và khá hùng vĩ nên đứng đó nhìn ngây ngốc một lúc. Những đứa trẻ đi cùng cô nói với cô rằng nơi này thực chất là một thác nước.
Tuy nhiên, do lượng mưa vào mùa đông và mùa xuân ít nên thác nước rơi vào tình trạng “chết”, khi hè đến, mưa nhiều hơn, nước mưa trên các tảng đá tích tụ và đổ xuống theo vách đá tạo thành thác rất đẹp.
Đường Miểu lúc đó tỏ ra rất hứng thú với việc này, tuần này trời mưa to, bọn trẻ đi học không thường xuyên vào núi, nhưng bố mẹ chúng lại đi, nên mỗi ngày tan học chúng đều hỏi thăm.
Hôm qua và sáng nay, vùng núi lại mưa lớn liên tục nên thác nước lại sống động, bọn trẻ muốn dẫn Đường Miểu đi xem.
Cậu bé nói xong lời này, Đường Miểu mới nhớ tới nơi đó, cô mỉm cười nhìn cậu bé, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, cười nói: “Thật sao?”
“Thật đấy ạ.” Cậu bé gật đầu chắc nịch: “Tối nay trời vẫn mưa. Sáng mai chúng ta đi đi cô, chắc vẫn có thể nhìn thấy được.”
Dự báo tối nay thực sự sẽ có nhiều mưa hơn. Và nếu có mưa, thác nước sẽ vẫn tồn tại. Nhưng đồng thời, ở trên núi sau cơn mưa cũng không mấy thuận tiện. Vì thế sau khi cậu bé nói xong, một cậu bé khác lại nói.
“Nhưng sau khi trời mưa, đường núi sẽ khó đi, trơn trượt và có thể bị ngã. Hoặc có thể đợi đến mùa hè, lượng mưa luôn dồi dào, dù trời có nắng vài ngày thì thác nước sẽ không cạn, khi đó vẫn có thể đi tới đó, an toàn hơn.”
“Dù sao cô cũng sẽ không đi phải không ạ?”
Sau khi nói xong lời đề nghị trên, cậu bé nhìn Đường Miểu rồi hỏi cô vấn đề này.
Hỏi xong, Đường Miểu nhìn cậu bé, bị Đường Miểu nhìn, cậu bé ngượng ngùng mím môi, Đường Miểu cười nhìn cậu bé rồi nói: “Đúng là sẽ không đi.”
Đường Miểu nói xong, cậu bé ngước mắt lên nhìn cô.
“Nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy nó sớm một chút.” Đường Miểu cười nói.
“Đường đi tới đó cô đều quen rồi, dù trời có mưa cũng không sao.” Đường Miểu nói: “Đừng lo lắng.”
Nghe Đường Miểu nói như vậy, cậu bé ban đầu cũng vui vẻ nói: “Vậy sáng mai chúng ta tới đó đi ạ.”
“Được.” Đường Miểu gật đầu.
Trong lúc Đường Miểu gật đầu, cậu bé cũng lập tức tập hợp đồng đội lại.
“Còn ai muốn đi nữa không?”
Sau khi cậu bé hỏi câu hỏi này, một số người trong lớp đã giơ tay.
“Mình. Ngày mai mình phải đi cắt cỏ heo.”
“Mình phải đi hái nấm.”
“Mình đi hái măng.”
“…”
Một lúc sau, mọi người bàn tán và quyết định hành trình cho sáng mai. Đếm như vậy, không chỉ có Đường Miểu và cậu bé kia, còn có bốn năm học sinh đi cùng.
Những em này coi như là bạn cũ, tuần trước Đường Miểu đã đi cùng bọn chúng. Sau khi ổn định như vậy, cậu bé hẹn thời gian và địa điểm.
Sáu giờ sáng, địa điểm là trường học. Lúc này mọi người liền lấy đồ đạc cùng nhau đến trường học tìm Đường Miểu, sau đó từ cửa sau của trường xuất phát đi về phía sau núi.
Trong khi mọi người đang lên kế hoạch, một cô bé ở bên cạnh cũng tham gia sự kiện này đột nhiên nói một câu.
“Thầy Hạ cũng sống ở trường. Chúng ta có nên rũ thầy đi cùng không?”
Cô bé nói xong, các học sinh đang nói chuyện với nhau đều dừng lại, mọi người đầu tiên nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn Đường Miểu.
Mấy đứa trẻ nhìn về phía cô. Đường Miểu nhìn bọn chúng, nghe cô bé nói xong cô có chút trầm tư.
Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, mọi người đều đang nhìn cô, Đường Miểu chớp chớp mắt, định thần lại.
Sau khi định thần lại, Đường Miểu nhìn bọn trẻ, cười nói.
“Các em có thể đi hỏi thầy.”