Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 12: Sơn mạch Nam Viễn


Nhạc Phượng Hy bây giờ mới nhớ đến vị huyết y nữ tử còn đang bị nàng điểm huyệt. Nàng lãnh đạm tiến gần giải huyệt nói cho ả.


” A… ta nói được rồi… ngươi… ngươi đã làm gì ta?”_ huyết y nữ tử vẫn đứng bất động lo sợ nhìn cái vị bí ẩn kia… hắn là ai sao lại có thể khống chế nàng, lúc nãy còn không thể nói chuyện được cứ tưởng sẽ bị câm luôn chứ!!! Bây giờ hắn muốn làm gì nàng?


” Lúc nãy chỉ là muốn yên tĩnh chút thôi… bây giờ… sao nào??? Muốn đấu tiếp hay kết thúc tại đây?”_ Nhạc Phượng Hy xoay xoay cổ tay khởi động.


” Ngươi… ngươi dám đụng đến ta thì sẽ không yên với Chung gia ta đâu!!!”_ Ả tức giận mà đe dọa chỉ mong hắn e ngại gia tộc nàng mà cúi đầu xin tha thứ.


” Chung Nguyệt Trinh tiểu thư!? Sao người lại ở đây?”_ Giọng của Lâm Như Tuyết vang lên. Lập tức dòng người nhường đường cho sự xuất hiện của vị tiểu thư nổi tiếng là mỹ nhân tài sắc vẹn toàn của Lâm gia tộc.


Lâm Như Tuyết xuất hiện dưới dạng một nữ tử bạch y thuần khiết, nhẹ nhàng thoát tục, theo sau là đám tùy tùng, hai nha hoàn và… Tiêu Vận. Dạo đây, Tiêu Vận luôn lạnh nhạt với nàng nên nhân cơ hội muốn mua đồ chuẩn bị tiệc sinh thần của nàng mà rủ hắn đi theo để tiện bồi đắp tình cảm, mặc dù có đính ước với Hạo ca nhưng nàng không ngại có quan hệ với biểu ca a… Đang đi trên đường thì thấy phía trước nhân tụ tập đông đúc, nàng hiếu kỳ nên mới tiến vào xem, không ngờ thấy Chung Nguyệt Trinh – tiểu thư Chung gia – đang gây rối ở đây với một vị bí ẩn trùm người kín mít. Chung gia nổi tiếng về buôn bán vải vóc, chất lượng vải vô cùng tốt, mẫu đẹp và rất đắt. Lâm gia và Chung gia vốn là hợp tác lâu dài, hơn nữa cong có quan hệ thân thiết… bây giờ tiểu thư Chung gia đang gặp rắc rối nàng phải giúp đỡ sẵn tiện lấy thêm hình tượng tốt đẹp với Chung gia và biểu ca.


” Lâm tiểu thư, ngươi mau đến đây giúp ta!!! Hắn dám gây sự với ta…”_ Chung Nguyệt Trinh thấy có người quen nên hấp tấp nói lớn.


Nhạc Phượng Hy thấy đám người Lâm Như Tuyết thì cười lạnh. Không ngờ là có duyên thật… đi đâu cũng chạm mặt nhau!!!  


Lâm Như Tuyết quan sát tình hình… có vẻ nhân bí ẩn kia cũng không phải dạng vừa… có ý gây sự với Chung gia ắt phải là một cường giả ẩn danh không phụ thuộc vào quyền lực… nàng muốn tạo một hình tượng thuần khiết, biết hòa giải để lấy lòng cả hai bên.


” Chắc có hiểu lầm nào đó thôi… hai người nên tìm một tửu lâu gần đây để nói chuyện với nhau… Chung tiểu thư ở đây có nhiều người như vậy không tốt a…”


Nhạc Phượng Hy mặc kệ Lâm Như Tuyết đang làm bạch liên hoa, khuyên nhủ này nọ… cái nàng quan tâm là… quan sát lên móng tay của Lâm Như Tuyết, nó đang biến trắng… ắt hẳn là độc của nàng đang tiến triển rất tốt và không hề bị phát hiện ra, dự tính thì đúng vào sinh thần của ả mới phát tác ra ngoài a… Hôm nay tâm trạng nàng cũng tốt nên không muốn gây chuyện thêm với họ. Nàng giải huyệt cho Chung Nguyệt Trinh rồi kề vào tai ả thầm đe dọa.


” Ta đã hạ độc ngươi, chỉ cần ngươi im lặng không nói chuyện trong vòng 8 canh giờ thì độc sẽ tự giải, nếu ngươi phát ra tiếng thì da thịt sẽ bị thối rữa nhất là khuôn mặt của ngươi… độc này do ta tự chế nên không có ai có thể giải cho ngươi đâu~”


Thấy sắc mặt ả đang biến đổi, tay run rẩy bụm chặt miệng mình lại để không phải phát ra âm thanh, nàng hài lòng quay sang nhìn đám người Như Tuyết rồi rảo bước đi.


Sau đó bước chân nàng bỗng dưng dừng lại, đầu hơi ngước lên trên lầu cao rồi kéo sụp mũ áo choàng xuống rời đi.


Tiêu Vận từ đầu đến giờ vẫn im lặng quan sát, không hiểu sao hắn thấy quen với nhân bí ẩn đó, nhất là khi nhân quay đi, nhìn bóng dáng sau lưng rất giống Nhạc Phượng Hy… không lẽ là nàng?


… nhưng nàng không biết tu luyện lại càng không biết đấu kiếm mà người này lại có thể dùng roi chiến đấu và còn biết y thuật. Tiêu Vận cứ nhìn nhân ảnh đó đến khi khuất hẳn mà trong lòng đem nhiều nghi vấn.


Trên lầu cao của quán trà gần đây…


” Các ngươi đi theo dõi người đó”_ Bạch Khinh Lục ra lệnh hai cận vệ theo dõi Nhạc Phượng Hy.


” Vâng…”_ sau đó hai người nhanh chóng biến mất


“Này… hai ngươi thấy tên đó ra sao?”_ Bạch Khinh Lục quay sang hỏi hai vị bằng hữu đang nhâm nhi uống trà.


” Bí ẩn cùng thú vị”_ Đông Phương Triệt điềm đạm nhận xét.


“….”_ Hoàng Việt Minh vẫn im lặng uống trà


” Ta thấy ngươi là quan sát hắn nhiều nhất mà giờ không có nhận xét gì sao? Ngươi là thái tử đấy! Không có định kiến nào sao?… thiên a… sao ta lại là bằng hữu của ngươi chứ?”_ Bạch Khinh Lục nhào đến than vãn Hoàng Việt Minh


Mặc kệ lời than vãn của Bạch mỗ, Hoàng Việt Minh lạnh lùng nói: ” Nay ta sẽ ở phủ của ngươi”


Hoàng Việt Minh là thái tử của đại lục Minh Lãm… hắn thường vi hành ra ngoài ngao du với hai bằng hữu là đại thiếu gia Đông Phương Triệt của Đông Phương gia và tam thiếu gia Bạch Khinh Lục của Bạch gia… nay tình cờ thưởng trà thì bắt gặp một nhân ảnh nhỏ nhắn nhưng cuồng ngạo đang chống đối với Chung Nguyệt Trinh.


Đó là một nữ nhân!


Hắn cũng không rõ tại sao lại có thể chắc chắn như vậy.


Chỉ là khi tình cờ chạm mắt với nàng ta, hắn lại dễ dàng bị hấp dẫn vào trong đó, tay cầm tách trà bất giác xiết chặt.


Hắn muốn nàng!


Đến khi hắn giật mình tỉnh táo lại thì đã thấy nàng đã thu hồi ánh mắt nhanh chân rời đi…


Tại sao hắn lại phát sinh cái cảm giác muốn độc chiếm nàng ta chứ?!


Trong đầu hắn bây giờ vẫn hiển hiện rõ hình ảnh nàng chỉ dùng roi để đánh mà không hề dùng linh khí, nàng nhanh nhẹn nhưng cũng rất tinh nghịch đùa giỡn đối thủ, khi nàng chữa trị cho thai phụ thì lại như một người khác điềm đạm, bình tĩnh, kiên cường, nghiêm túc… đâu mới là con người thật của nàng? Hắn cứ dán mắt mình lên người nàng, nàng làm hắn hứng thú… rồi chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi…


Tại sơn mạch Nam Viễn….


Nhạc Phượng Hy tiến sau vào sơn mạch. Như nàng biết thì cận thành Nam Viễn có một sơn mạch lớn nên được gọi là sơn mạch Nam Viễn. Sơn mạch này nổi tiếng với sự nguy hiểm cao, đường rừng núi hiểm trở, nơi này có nguồn linh khí ở ngoài và bên trong là chướng khí dày đặc, đặc biệt càng vào sâu thì chướng khí càng dày gây cho người dễ bị lạc, nhiễm độc và kiệt sức. Tuy nhiên đây là nơi tập trung nhiều loại thảo dược và nhiều linh thú cùng ma thú… chỉ có cường giả hay các dong binh đoàn mới dám liều lĩnh tiến vào sơn mạch này…


Nhạc Phượng Hy hiện đang muốn thám hiểm a… nàng nhận xét nơi đây rất thích hợp để nâng cao thực lực, hơn nữa nàng cũng muốn kiếm một thú khế ước cho mình nha~ Suốt chặng đường nàng đã càn quét không biết bao nhiêu ma thú, thu được rất nhiều ma tinh hạch, nàng nhớ trong sách có nói tinh hạch có thể hỗ trợ trong việc luyện đan vì thế nàng không ngại thu hết tinh hạch ma thú… dần dần về sau các ma thú cứ thấy bóng nàng liền rủ nhau trốn hết. Thật kỳ lạ là nàng chưa bao giờ gặp được linh thú nhất là đại linh thú cấp 8, không lẽ một sơn mạch rộng lớn thế này mà chỉ có vài con linh thú cấp thấp thế này thôi sao?


Nhạc Phượng Hy vừa đi vừa suy nghĩ liền không biết rằng bản thân đang bước qua một kết giới rất dễ dàng, kết giới này không cho phép bất kỳ sinh vật nào bước qua trừ phi bị cường giả phá hủy mà muốn phá hủy cũng không dễ dàng gì, thế nhưng Nhạc Phượng Hy lại được phép bước qua mà không bị tổn hại gì. Đến khi nàng phát hiện phong cảnh bị thay đổi nàng mới định thần lại được… bỗng có tiếng gầm vang lên, dường như có cuộc ẩu đả, nàng tiến gần thì thấy có một con xà tinh cấp 7 to lớn màu chàm đang chiến đâu với… một cục bông nhỏ bé… nàng quan sát mãi nhưng vẫn không nhận ra cục bông đó là loại thú gì, mặc dù nó nhỏ bé nhưng lại chiến đấu rất hùng hồn làm cho xà tinh chật vật mấy phen. Nhìn cách nó chiến đấu làm nàng thấy hứng thú với nó… nàng quyết định sẽ thu phục nó!!!


Nhạc Phượng Hy bay ra dùng đạo băng phóng ra đâm thẳng xà tinh. Con xà tinh bị đánh lén mà giận dữ nhe nanh ra vồ đến nàng. Nhạc Phương Hy nhảy lên người xà tinh sau đó lấy một thanh kiếm nhật chém ngang đứt đầu xà tinh. Nhưng nàng lại để sơ hở làm xà tinh trước khi chết kịp thời phóng ra gai độc đến kết liễu nàng… cục bông liền bay tới đẩy nàng sang một bên. Nhạc Phượng Hy sau khi bình tĩnh lại thì thấy trên ngực mình là cục bông đang dụi dụi nàng, nàng bế nó lên hỏi


” Ngươi là gì vậy?”


” Yiu… yiu…”


“????”


” …yiu… yiu…”


Thấy mặt nàng còn ngơ ngác, nó nhảy lên rồi cắn một cái lên cổ Nhạc Phượng Hy, nàng nhói lên một cái rồi bỗng nhiên có một trận khế ước màu bạch ngân hiện lên… hiển nhiên con vật này muốn ký khế ước với nàng… nàng thoải mái đồng ý… chỉ là nàng không biết đây là một khế ước chú đặc biệt chỉ có thần thú viễn cổ mới có thể thành lập.


Đầu nàng như muốn nổ tung do phải dung hợp linh khí của nàng và tiểu bông gòn… không xong rồi!!! nàng đột phá Đại Linh Sư và còn không ngừng tăng cấp thêm. Nàng không kịp điều hòa khí tức hội tụ đan điền, từng kinh mạch nàng như bị phá đứt, nàng ngất đi và trước khi mất ý thức nàng chỉ nghe được lời nói “Ta là Bạch Lân” sau đó nàng thiếp đi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận