Vị Thái tử “lạnh lùng kiêu ngạo” trong truyền thuyết lại rơi nước mắt lần nữa. Hắn nói, chưa từng nghĩ rằng mình có thể có một ngày hạnh phúc như vậy.
Lo lắng cho sức khỏe của Hoàng thượng, chúng ta mời lão thần y Trần lão bá vào cung chẩn bệnh.
Không ngờ, Trần lão bá thực sự là cao nhân ẩn thế, một lần chữa trị liền dứt căn bệnh dai dẳng của Hoàng thượng.
Hoàng thượng hài lòng, còn tham gia đầy tháng của cháu gái với tâm trạng vui vẻ khôn xiết.
Trình Văn Cẩn cuối cùng cũng ở lại kinh thành, vì nàng nói nàng là người nhà mẹ đẻ của ta. Sau này nếu Phó Nghiễn Từ đối xử không tốt với ta, nàng nhất định sẽ dâng sớ tố cáo hắn.
Tuy nhiên, nàng không phục chức cũ, mà quyết định dùng danh nghĩa của mình, một lần nữa tham gia khoa cử—nàng, Trình Văn Cẩn, là con gái của trung liệt Tướng quân, cũng là một nữ nhân có thể đứng thẳng giữa trời đất.
À, Cố An cũng đỗ đạt. Trình Văn Cẩn định thuyết phục hắn ở lại kinh thành cùng làm quan.
Nhưng Phó Nghiễn Từ lại đích thân ra mặt, hỏi Cố An chẳng lẽ không lo lắng cho thân mẫu nơi quê nhà?
Cố An nói đó chính là điều hắn đang băn khoăn, đa tạ Thái tử đã nghĩ thay hắn.
Vì vậy, hắn quyết định trở về quê nhà làm quan, tiện bề phụng dưỡng mẫu thân.
Mãi sau, ta mới nhận ra: “…Phó Nghiễn Từ, chàng đúng là kẻ nhỏ nhen!”
Nhưng không lâu sau, Phó Nghiễn Từ lại ban đặc ân cho Cố An, cho phép hắn đưa mẫu thân lên kinh thành sống cùng.
Đúng là một vị Thái tử bướng bỉnh nhưng đáng yêu.
Thôi, không nhắc đến hắn nữa, để tránh tối về lại thấy hắn khóc lóc với ta.
Ta thấy Trình Văn Cẩn đối xử với Cố An rất nhiệt tình, cứ ngỡ nàng thích hắn.
Nhưng nàng nói, nàng cũng giống ta, chỉ xem Cố An như đệ đệ.
Ta cố ý trêu nàng: “Vậy Văn Cẩn nhà ta thích kiểu người thế nào đây?”
Trình Văn Cẩn nhìn ta thật sâu, sau đó lại quay đi: “Thê tử mới bỏ theo người khác, không cho ta buồn thêm chút sao?”
Đúng là cái miệng khéo đùa!
Nhưng mà, thật không biết ai sẽ là người may mắn được Văn Cẩn nhà ta để mắt đến nhỉ?
Hết.