Trong động phủ, Tiểu Thần ngồi ngay ngắn xếp bằng, khoanh chân yên lặng. Tay trái áp lên chiếc nồi, tay phải bắt quyết vận dụng Tiêu Diêu Công tu luyện. Thời gian như thể trôi nhanh hơn, cho đến gần sáng, xung quanh cơ thể Tiểu Thần đã bắt đầu xuất hiện từng đợt vụ khí* mờ ảo liên tục xoay tròn quanh thân hắn.
(*Vụ khí: Tương tự như sương mù)
Chờ đến lúc đoàn vụ khí khuấy động thành một dòng xoáy hình phễu, lấy tâm điểm từ đỉnh đầu Tiểu Thần hướng lên trên, đột nhiên dòng khí lưu hóa thành từng sợi quang mang như tơ tằm, ngay lập tức Tiểu Thần hít mạnh, chúng nhao nhao chui tọt vào mũi hắn. Không gian lại trở về trạng thái yên lặng vốn có như ban đầu.
Vẫn ngồi nhập định, nhắm mắt qua độ tàn hết nén nhang, Tiểu Thần mới chậm rãi mở mắt cúi xuống đánh giá khắp thân hình, hài lòng lẩm bẩm.
– Rốt cuộc đã đạt đến Đoạt Nguyên Lục Tầng, chỉ cần thêm một đoạn thời gian nữa, đến thất tầng ta liền có thể tập luyện Yếu Quyết công kích của Tiêu Diêu Công!
Thở ra ngụm trọc khí đục ngầu, Tiểu Thần vươn vai thu dọn đám tro bụi từ bên trong chiếc nồi, đổ gọn qua một bên. Đám bụi này qua hai đêm không biết đã tiêu tốn hết bao nhiêu Nguyên thạch của hắn, mà giờ đây đã chất thành đống nhỏ. Bất quá sau khi quan sát nhận ra sự kỳ quái còn sót lại, Tiểu Thần lại không hề có ý định quăng bỏ những thứ này, bởi đơn giản hắn nghĩ Nguyên thạch mặc dù đã bị hắn thu hết tinh hoa bên trong, nhưng thứ còn sót lại này cũng không thể coi thường được. Chưa kể đến chuyện, rõ ràng hắn còn lờ mờ thấy được trong đám tro còn ẩn ẩn một loại năng lượng khó hiểu, cảm giác rất trầm trọng nặng nề.
Một đêm vô sự qua nhanh, suốt đêm chỉ tu luyện không hề chợp mắt, nhưng tinh khí thần của Tiểu Thần vẫn không hề có dấu hiệu mệt mỏi, ngược lại hắn cảm nhận ra bản thân sau khi đạt tới lục tầng dường như có sự thay đổi rất nhiều về thể chất lẫn nguyên khí trong cơ thể.
Bản thân còn đang ngờ vực thì bên ngoài đã có tiếng người gọi vọng vào.
– Tiểu Thần sư đệ đã dậy chưa? Sư huynh đến đưa ngươi tới Truyền Pháp Điện.
Thanh âm vừa dứt, cửa động phủ đã ầm ầm mở ra, kèm theo là nụ cười của Tiểu Thần.
– Chào buổi sáng Triệu sư huynh! Đệ cũng đang tính toán đi tìm huynh để hỏi thăm vài vấn đề.
Nhìn thiếu niên nước ra, thanh niên gầy gộc Triệu Thanh đang tính hồ hởi nói lời khách sao, thì bỗng giật mình kinh hô.
– Cái gì! Sư đệ, cảnh giới của đệ tăng lên…!
– Ha ha! Khiến sư huynh chê cười, đệ ở ngũ tầng đã khá lâu, đêm qua may mắn một hơi đạt tới lục tầng!
Hàm hồ nói một câu, Tiểu Thần ha hả nói lảng sang chuyện khác, dưới cái nhìn đầy ngỡ ngàng của Triệu Thanh.
– Đúng rồi, sư huynh! Không phải huynh bảo dẫn ta đến Truyền Pháp Điện? Chuyện này… Đệ tưởng rằng đó là công việc của đệ tử khác…
Tinh thần vẫn chưa kịp phục hồi, Triệu Thanh còn đang há mồm, mãi vài giây sau mới ổn định lại tâm tình, cười khổ đáp.
– Không có gì, đệ tử mới nào cũng phải qua Truyền Pháp Điện thôi. Thực chất có sư huynh chuyên làm nhiệm vụ hướng dẫn, có điều để ta nói đệ nghe, tốt nhất nên tự mình đi tới đó… Sư đệ hiểu mà, dù sao mình là người mới…!
Gật đầu tựa hồ hiểu rõ lời của Triệu Thanh, Tiểu Thần chắp tay.
– Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở…!
– Được rồi, đi thôi… – Triệu Thanh cười cười khoát tay.
– -o0o—
Nữa canh giờ sau, hai người Tiểu Thần cùng Triệu Thanh đứng trước một tòa nhà mái ngói uốn cong, xung quanh là hồ nước mọc đầy hồng liên đang nở rộ. Lối đi vào chỉ duy nhất chiếc cầu đá nối liền.
Lúc này Triệu Thanh mới lên tiếng.
– Đây là Truyền Pháp Điện, đệ vào đi, ta ở đây chờ đệ…
Không nhiều lời hơn, Tiểu Thần biết vì sao Triệu Thanh lại nhiệt tình với mình như vậy, nhưng mà hắn cũng không cảm thấy có gì bất ổn, thủy chung đây chính là cách người bình thường muốn giao hảo với nhau. Người khác thật tình đối đãi ngươi ra sao, thì ngươi lấy tình khoản đãi lại kẻ đó. Mặc cho đó có là do nguyên nhân gì đi nữa, thì cũng không thể chối cãi được.
Chắp tay cáo từ, đoạn Tiểu Thần nhanh chóng bước lên cầu đá đi vào Truyền Pháp Điện.
Đằng sau Triệu Thanh một mình thở dài tự nhũ.
– Hy vọng Tiểu Thần sư đệ hiểu rõ! Hầy… Cả môn phái giờ không ai dám cùng ta làm nhiệm vụ đó… Thật đúng là một đám nhát gan…!
Sau khi đi qua thạch kiều, Tiểu Thần tạm thời dừng lại trước cửa tòa Truyền Pháp Điện, đưa ánh mắt ngó nghiêng đánh giá khắp nơi. Thật ra mà nói, nơi này ngoại trừ được xây dựng theo lối kiến trúc có đôi chút xa xưa, còn lại cũng không có gì quá nguy nga nổi bật, ngoại trừ không gian có chút yên tĩnh thì chẳng khác gì một ngôi nhà bình thường có thể thấy ở bất cứ đâu.
Đưa chân bước vào, bên trong bài trí cũng đơn giản, phía xa trên cao treo một bức tranh nam tử mặt hướng lên nhìn vầng thái dương, một tay để sau lưng, một tay đưa ra phía trước ngực. Xung quanh là nhiều hàng kệ được làm từ hồng mộc*, lác đác vài chậu cây kỳ lạ xanh tươi, tựa hồ đang còn tỏa ra từng đợt hương thơm dìu dịu làm thư thái những người có mặt ở đây.
(*Hồng mộc: một loại gỗ có màu đỏ)
Hiện tại có chừng sáu bảy đệ tử phục trang không khác gì Tiểu Thần đang lui tới, xem xét các vật phẩm hay là vài bức họa khắc trên từng phiến đá dựng sát tường, cũng chẳng có ai quan tâm người mới như hắn vừa bước vào. Chỉ mặc nhiên chú tâm vào việc của bản thân, dường như sợ phân tâm làm tổn hao thời gian quý báu.
Tiểu Thần cũng không tiếp tục chú ý đến những đệ tử đó nữa, hắn nhanh chóng đảo ánh mắt xác định thoáng qua, liền đi đến bên cạnh một thanh niên đang khoanh tay đứng ở góc nhà, vội vàng lấy lệnh bài thân phận đưa ra cùng lên tiếng.
– Sư đệ Tiểu Thần, nhận lệnh tới ra mắt Truyền Pháp sư huynh…!
Tựa hồ cũng đã đoán được người vừa đến, thanh niên nhẹ gật đầu có chút hài lòng lên tiếng.
– Hóa ra là Tiểu Thần sư đệ, ta cũng đã nhận được mệnh lệnh, cũng đang tính tới gặp sư đệ, ha ha! Tốt lắm, nếu đệ đã tới vậy càng đỡ mất công! Theo ta đến đây…!
Nói đoạn, thanh niên xoay người đi qua một góc khác, ở đó có thể thấy được từng hàng kệ gỗ bày la liệt các loại sách, trúc giản. Có đến hơn mấy chục tầng, đủ các loại hình thái kỳ lạ khác nhau, tựu chung chính là những thứ dùng để ghi chép.
Sau đó, hắn nhanh chóng lấy ra một chiếc lệnh bài khác áp vào phía trên lệnh bài thân phận của Tiểu Thần, bỗng nhiên hai tấm lệnh bài sáng rực lên trong chớp mắt, cùng lúc hắn lên tiếng.
– Được rồi! Đệ tử mới có thể chọn lấy một môn Pháp Quyết ở đây, ngoài ra phải đọc và nhớ rõ Môn quy của Hạo Dương Phái chúng ta ở đằng kia.
Vừa nói, vị truyền pháp sư huynh đưa tay chỉ đến một phiến đá dựng đứng phía dưới bức tranh nam tử nhìn trời, đồng thời trả lại lệnh bài thân phận cho Tiểu Thần.
Nhận lấy đồ vật của mình, Tiểu Thần hiểu ý không vội nhắc đến chuyện lựa chọn Pháp Quyết, mà nhấc chân bước tới phiến đá Môn quy.
Phía sau lưng Tiểu Thần, vị truyền pháp sư huynh nhíu nhíu đôi mày không rõ đang nghĩ điều gì, nhất thời đứng yên để mặc Tiểu Thần tự mình đi tới đó.
Đứng cạnh phiến đá, Tiểu Thần lặng lẽ quan sát. Thật ra mà nói phiến đá cũng không có quá nhiều quy định gì khác biệt, hay là khắt khe, thủy chung cũng không ngoài những yếu tố nhân lễ nghĩa trí tín mà bất cứ danh môn đại phái nào đó thường hay nhắc đến.
Ngược lại bức tranh vị trung niên nam tử ngước nhìn mặt trời làm Tiểu Thần hứng thú hơn rất nhiều. Nếu chỉ liếc nhìn cũng không dễ dàng nhận ra được điểm kỳ lạ, nhưng khi chăm chú có thể ẩn hiện thấy bóng dáng cùng đôi mắt vị nam tử đó dường như đang sống lại, điều này khiến Tiểu Thần giật mình không thôi.
Tâm trí còn đang khá mơ hồ ngẫm nghĩ thì thanh âm vị sư huynh đằng sau vang lên.
– Sư đệ thấy được gì sao?
Nhẹ nhàng xoay lại, đối diện với gã, Tiểu Thần đáp lời.
– Sư đệ chỉ là thấy bức họa này rất đặc biệt, ngoài ra cũng không nhận biết được gì, không biết vị trong tranh này là…?
– Đây chính là khai sơn tổ sư của Hạo Dương Phái chúng ta! Nghe đâu ngài đã đạt tới cảnh giới cao nhất, phi thăng rời khỏi Nhân giới từ rất lâu về trước…
Dừng lời nói lại giây lát, hắn ta nhìn Tiểu Thần đoạn tiếp tục.
– Được rồi! Quên giới thiệu cho đệ biết, ta gọi là Bạch Thiên Hành, sau này đệ gọi ta một tiếng Bạch sư huynh là được. Hiện tại sư đệ có thể tùy ý lựa chọn một môn Pháp Quyết ở đây, sau này muốn tiếp tục lựa chọn phải đổi bằng điểm cống hiến. Sau khi chọn xong lại qua kia tìm ta.
Nói đoạn, Bạch Thiên Hành quay lưng đi thẳng, đến bên chiếc ghế dựa quen thuộc ngã mình ngồi lên đó, nhắm mắt tựa hồ không còn quan tâm đến điều gì xung quanh.
Gật đầu tỏ vẻ đã biết, Tiểu Thần không nhanh không chậm bước đến bên cạnh mấy kệ gỗ, từ từ đảo mắt quan sát qua một lượt, sau một hồi phân định, thì đa số đều là các Pháp Quyết cấp thấp.
Đưa tay chọn lấy một quyển trúc cũ kỹ, Tiểu Thần lật ra. Dòng đầu tiên có cái tên khá kiêu gọi bằng Liệt Hỏa Phần Sơn, giới thiệu ban đầu có nói bộ Pháp Quyết này tương đối dễ học, chỉ cần có Thiên Tư hỏa hệ liền có thể tu luyện pháp môn, sau khi đạt tới Đoạt Nguyên nhị tầng là đã đủ tiêu chuẩn tập luyện yếu quyết công kích bên trong.
Bất quá ánh mắt hắn liếc nhanh qua vài dòng thì đã bỏ trở về chỗ cũ. Lại đưa tay vớ lấy một quyển sách cạnh đó, sau giây lát Tiểu Thần như mất dần hứng thú, tiếp tục chầm chậm lướt qua trên dưới mười mấy bộ Pháp Quyết khác nhau. Cuối cùng cũng không có thứ gì mà bản thân cảm thấy có ích với mình cho lắm.
Thực sự hắn cũng không quá quan trọng tới chuyện Pháp môn tu luyện, không phải tầm mắt hắn cao hơn đầu, hay là có ý xem thường những thứ này, mà bởi vì Tiêu Diêu Công của hắn đã vô cùng thích hợp với bản thân, cái Tiểu Thần muốn chính là Yếu Quyết có tính chất công kích, do đây chính là điểm yếu nhất của hắn. Cho tới lúc này, thủ đoạn tấn công của Tiểu Thần ngoài mấy hạt đạn sắt thì tất cả chỉ là con số không tròn trĩnh. Đoán Thể Quyết chủ yếu chính là trên phương diện hỗ trợ thân thể, bổ trợ tăng thêm lực sát thương của đòn đánh, còn lại hầu như không chút gì giống với một môn võ công hay thuật pháp có tính thiết thực. Ít ra cho đến lúc này Tiểu Thần cho là vậy.
Đang lúc chán nản, dự định hay là quay về, sau này kiếm được điểm cống hiến lại dùng điểm đổi lấy Pháp Quyết lợi hại hơn, chứ hàng miễn phí dễ gì có đồ ngon. Bất chợt khi xoay người, vô tình ánh mắt Tiểu Thần liếc sang góc dưới cùng, ở tầng thấp nhất chỗ mà ai cũng có khả năng bỏ qua, xuất hiện một cuộn da dê đã úa sang màu nâu đậm, cảm giác rách nát như tấm giẻ lau.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Tiểu Thần không nhịn được tò mò cúi xuống cầm lên. Tự cười cười bản thân, hắn lật ra xem thử.
Cũng không khác gì so với những Pháp Quyết ban nãy Tiểu Thần đã đọc, có chăng thì loại Pháp Quyết này còn thê thảm hơn rất nhiều, thoáng nhìn cũng nhận ra được, mảnh da này từng bị xé toạc làm hai phần, do một đoạn chữ viết cuối cùng trên đó bị mất đi vài nét không rõ ràng.
Tên của bộ Pháp Quyết này chỉ có hai chữ đơn giản, Luân Tinh! Được đề ngay ngắn ở phần đầu tiên.
Sau khi đọc sơ qua vài dòng, rốt cuộc Tiểu Thần đã biết được đây không phải là loại Pháp Quyết tu luyện thông dụng, mà là một loại chuyên tu sát trận đối địch.
Có điều ngay khi ánh mắt chú ý đến câu nói bên trong có cổ quái, làm hắn dâng lên sự hứng thú rất nhiều.
Theo như cách giới thiệu, thì người tu luyện Pháp Quyết này bắt buộc phải có Nguyên lực ở trạng thái cực kỳ tinh thuần, nhưng ngược lại phải cần sự cân đối đến mức độ nhất định, không được chênh lệch hay thiên về bất cứ Nguyên Tố nào cả. Nói cách khác, chính là để dành cho mấy kẻ Thiên Tư cực thấp, mới có thể may ra học được chút ít, do bản thân những kẻ đó không có gì nổi trội.
Điều này chính là sự mâu thuẫn của môn Pháp Quyết kỳ lạ kia, nếu ngươi có Thiên Tư thấp gần như bằng không, chỉ miễn cưỡng có thể tu luyện, không có sự vượt trội của Nguyên Tố trong cơ thể, vậy ngươi lấy cái gì để có thể tu luyện ra Nguyên lực tinh thuần? Tu luyện đến khi chết già cũng không vượt qua Đoạt Nguyên nhất tầng cảnh giới thì việc gì phải đau khổ, còn không phải ở nhà lấy vợ sinh con, an hưởng cuộc sống bình thường cho khỏe?
Bất quá, đối với Tiểu Thần lại khác, sau khi đọc qua, hắn mới lầm bầm trong lòng.
– Nguyên lực tinh thuần? Ta có chiếc nồi đất kia, Nguyên lực hấp thu cũng được xem là tinh thuần nhỉ? Còn cân đối không thiên về loại nào trong ngũ hành? Không phải lão già từng nói rằng Nguyên lực của ta là thuộc dạng như vậy sao?
Trầm ngâm một lúc lâu, Tiểu Thần tiếp tục lật ra toàn bộ mảnh da.
Cuối cùng sau thời gian cạn chung trà, Tiểu Thần đã sơ bộ hiểu được đây là thứ mình đang cần. Gật đầu hài lòng, hắn đi thẳng tới chỗ Bạch Thiên Hành.
– Bạch sư huynh! Đệ chọn Pháp Quyết này!
Đôi mắt đang nhắm, Bạch Thiên Hành nhẹ hé ra, rồi đứng lên nhận lấy mảnh da trên tay Tiểu Thần đưa qua. Thần tình hơi ngạc nhiên xem xét, gã lên tiếng.
– Ta nghĩ sư đệ nên suy nghĩ lại! Cái môn Pháp Quyết này không đáng một xu! Ta nhìn đệ chưa đến hai mươi, đã là Đoạt Nguyên lục tầng, tức là Thiên Tư cũng thuộc dạng khá…!
– Không dấu sư huynh, thực ra đệ dự định làm nhiệm vụ, kiếm đủ số điểm cống hiến mới quay lại đây đổi một loại Pháp Quyết tốt hơn. Còn về vấn đề này, sư đệ có hứng thú với nghiên cứu Trận Pháp nên muốn tham khảo thôi!
Nhìn gương mặt ngây thơ đang chớp chớp nhìn mình, Bạch Thiên Hành lắc đầu nói.
– Thôi tùy đệ, vậy cũng tốt… Dù sao cố gắng kiếm đủ điểm cũng hay hơn… Được, đệ chờ ta chút…
Vừa nói, Bạch Thiên Hành vừa lật tay lấy ra khối lệnh bài ban đầu lúc Tiểu Thần mới đến, đồng thời khẽ lầm rầm mấy câu chú ngữ khó hiểu. Đột nhiên lệnh bài bất ngờ sáng lên, liền lập tức trở lại trạng thái yên lặng ban đầu, ngay sau đó hắn ta mới giao lại mảnh da cho Tiểu Thần.