Thần Thoại

Chương 38: Phường thị (2)


Thanh âm Tiểu Thần nhỏ dần, hiện tại lúc này hắn đang toan tính giải quyết luôn một lần cho xong những thứ còn lại trong thủ trạc. Tranh thủ chuẩn bị số lượng Nguyên thạch để tiếp tục sử dụng chiếc nồi đất tu luyện. Bởi lẽ số Nguyên thạch hiện giờ của hắn, sau vài ngày xa xỉ đem ra dùng cũng đã không còn lại bao nhiêu.

Ban đầu Tiểu Thần dự định sau khi hỗ trợ Triệu Thanh hoàn thành nhiệm vụ, về tới môn phái liền đem đến Bách Bảo Lâu gặp vị Nguyên Thùy Vân, Nguyên sư thúc mập mạp kia bán đứt luôn cho rãnh nợ. Bất quá từ lúc gã đưa cho Tiểu Thần ngọc bài truyền âm, không rõ nguyên nhân gì khiến Tiểu Thần nảy lên sự nghi ngờ khó hiểu, không phải Tiểu Thần tin quỷ, ngược lại hắn tin vào trực giác của bản thân hơn, cảm giác dường như luôn có đôi mắt thường xuyên nhìn vào hắn, do đó thời gian sắp tới Tiểu Thần hoàn toàn không muốn dễ dàng tiếp xúc với Nguyên Thùy Vân nữa, tốt nhất là tránh xa một chút thì hơn. Lại càng không muốn lộ ra quá nhiều bí mật.

– Sư huynh! Đệ muốn hỏi một chuyện, không biết chỗ này có nơi nào giống như Bách Bảo Lâu?

Đưa ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Thần, Triệu Thanh kinh nghi dò hỏi.

– Sư đệ muốn mua đồ gì sao? Ở đây đúng là có vài nơi như vậy, có điều giá cả cao đến dọa người, tốt nhất chờ quay về bản phái thì hay hơn, ít nhiều cũng được giảm giá vài phần so với bên ngoài!

– Cũng không hẳn chỉ là mua sắm, đệ đây có ít đồ thừa thải, thử xem có bán được hay không mà thôi. Huynh cũng biết rồi đó, số rượu ban nãy cũng ngốn đi không ít Nguyên thạch, mà đệ thì… Ha ha…

– Ai da, ta quên mất chuyện này, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, quay về ta sẽ nghĩ cách đưa lại đệ phân nữa số Nguyên thạch!

Triệu Thanh vừa nghe lời Tiểu Thần nói ra bất giác giật mình, gương mặt hiện lên chút ý tứ xấu hỗ, lại dường như hiểu rõ được toan tính của tên sâu rượu trước mắt.

Khoác khác tay, Tiểu Thần lắc đầu, cười sảng khoái.

– Huynh đừng hiểu nhầm ý đệ, vài vò rượu có là gì! Chuyện Nguyên thạch huynh không cần bận tâm nhắc đến. Lại nói, không phải số rượu còn dư đang trong túi đệ đây sao?

– Thôi được rồi, bất quá ta nói trước, mua thì được, còn bán thì không phải thứ gì cũng có thể, không nên hý lộng mấy chỗ đó, đằng sau chúng toàn là người có thế lực rất lớn.

Nhún vai, Triệu Thanh bĩu môi lên tiếng, lời nói mang theo hàm ý nhắc nhở Tiểu Thần, đoạn không chần chờ đánh giá xung quanh một vòng mới nhấc chân bước về hướng khác.

Gãi đầu cười hắc hắc, Tiểu Thần cứ vậy đi theo. Sau hồi lâu, vòng vèo qua mấy chỗ ngoặc, cả hai chuẩn bị rời khỏi con đường nhỏ tiến ra quan lộ, cũng chính là trung tâm Thiên Phạt Thành. Dừng lại ngắm nghía trong thoáng chốc, tay Triệu Thanh chỉ đến tòa lầu các cách đó không xa.

– Đó là Thanh Vân Trai*, một trong những phường thị danh tiếng nhất ở đây, nghe đâu cũng chính là sản nghiệp của Trần Gia! Chỗ này mặc dù nhìn có hơi nhỏ, nhưng thủy chung giá cả cũng tốt nhất, lại có tiếng chưa hề lừa lọc bất kể ông già bà lão nào!

(*Trai: lầu, nhà – từ thường dùng trong những nơi như trường học, lớp dạy)

– Trần Gia? Rất ghê gớm sao? – Tiểu Thần lên tiếng hỏi.

– Đâu chỉ là ghê gớm, mặc dù gọi là Thanh Vân Trai, nhưng ở đó không khác gì một phường thị, chuyên mua bán mọi thứ, thậm chí tin tức gì cũng có thể mua được. Riêng Trần Gia thì không rõ cho lắm, nhưng mà có lần đệ tử Huyết Ma Môn gây sự, bị người Thanh Vân Trai đánh cho bò lê bò càng, rốt cuộc kéo ra mấy vị sư thúc bá của tên đệ tử đó. Đệ đoán được điều gì xảy ra tiếp theo không?

– Xin sư huynh chỉ giáo! – Tiểu Thần chắp tay, khiêm tốn lắng tai, đoạn mở miệng.

Cười ha hả, Triệu Thanh tựa hồ rất khoái trá, chẳng mấy khi nghe được việc những môn phái khác phải chịu khổ, bởi vậy mỗi lần nhắc tới chuyện này, Triệu Thanh thực tình rất thích thú.

– Ba tên Tinh Đấu giai của Huyết Ma Môn bị người Trần Gia tát sưng mặt. Sau chuyện đó, nghe nói lão tổ của bọn hắn không những không tìm tới đòi lại công đạo cho đệ tử, ngược lại còn răn dạy bọn chúng một trận lên bờ xuống ruộng! Hắc hắc…!

Hít một ngụm hơi, Tiểu Thần kinh hoàng, không dám tin vào những lời vừa rồi. Một trong bốn đại phái Việt Châu cam tâm nuốt cơn tức thật là chuyện hoang đường. Có điều Tiểu Thần không hề nghi ngờ lời kể của Triệu Thanh. Chỉ là hắn cảm thấy nếu như đây là chuyện thật sự, thì Thanh Vân Trai, Trần Gia kia quả thực quá khủng bố rồi.

Ngay khi ổn định lại tâm tình, mặc kệ Trần Gia là quái vật dạng gì thì hôm nay Tiểu Thần chính là khách hàng, cũng không phải đến tìm phiền toái, mà là đường đường chính chính tới làm giao dịch.

Đảo mắt quan sát qua lại trong giây lát, Tiểu Thần nhẹ thở ra, đoạn cười với Triệu Thanh.

– Chúng ta vào đó thôi!

– Khụ… Ta chờ đệ ở đây được rồi!

Triệu Thanh ngần ngừ một lúc, rốt cuộc cũng không đi theo Tiểu Thần tiến vào Thanh Vân Trai, nguyên nhân hắn đang nghĩ tới không ngoài việc, mối quan hệ có tốt đẹp lâu dài hay không thì điều tiên quyết chính là, nên hạn chế biết về bí mật của đối phương. Điều này không thể không nói, Triệu Thanh chính xác là một mẫu người rất hiểu chuyện. Nhưng mà, trước khi Tiểu Thần nhấc chân, hắn không quên lên tiếng dặn dò.

– Có một chuyện ta muốn nhắc đệ, cho dù chúng ta cải trang thành tán tu, nhưng rất khó qua mặt đám Thanh Vân Trai, chuyện này không phải ta phô trương, nhưng chỉ cần có đủ Nguyên thạch, đệ hoàn toàn có thể mua bất cứ tin tức gì ở đó. Cũng tức là bọn chúng rất có thể nhận ra chúng ta là ai?

– Đa tạ sư huynh nhắc nhở! – Tiểu Thần thầm ghi nhớ vấn đề Triệu Thanh vừa nói, đoạn chắp tay mở miệng.

Bất quá sau khi đi được vài bước, đột nhiên Tiểu Thần dường như thông suốt vấn đề, đôi mắt nhíu chặt. Hai chân dừng lại thoáng chốc, bỗng nhiên chuyển hướng lẫn vào trong đám đông người người tấp nập trên đường.

Cảm thấy hành động của Tiểu Thần khá kỳ lạ, nhưng Triệu Thanh vẫn dửng dưng tự giễu nhủ thầm.

– Tiểu Thần sư đệ thực quái đản! Cảm giác như hắn không phải như biểu hiện bề ngoài!

Ngay khi Triệu Thanh còn đang thẩn thờ nhìn trời, có lẽ đang tự cầu chúc cho bản thân, lần nhiệm vụ này đừng có gì bất ngờ xảy ra. Thì ở một góc khuất nơi Tiểu Thần vừa biến mất giữa dòng người nườm nượp, đột ngột đi ra một vị hán tử mặt mày râu ria xồm xoàm, trên mặt còn in hằn hai vết thẹo to như ngón tay cái, kéo dài đến tận cổ, đang ưỡn ngực bước vào Thanh Vân Trai.

Nơi đây kỳ thực cũng không quá to lớn, từ cửa chính đi vào hai bên là mấy hàng kệ trưng bày đủ thứ, từ pháp khí cho đến đan dược, thậm chí không thiếu những quyển trục chất thành hàng.

Có điều kỳ lạ là mặc dù rất nhiều thứ như vậy bày bán, lại không không hề thấy có sự lộn xộn, hay tùy tiện chút nào. Ngược lại cảm nhận của kẻ nào mới đến nhất định sẽ bị những thứ bản thân mình đang muốn mua đập ngay vào ánh mắt.

Nếu ngươi muốn binh khí, bước vào sẽ chỉ thấy toàn binh khí chất đầy trước mắt, đồng dạng kẻ đứng kế bên muốn mua đan dược, vậy thì cái gì hắn ta cũng không thấy, chỉ duy nhất các loại đan dược trong ánh mắt mà thôi.

Hôm nay Thanh Vân Trai vẫn như thường ngày, chưởng quầy đang vân vê chòm râu, trên tay là quyển sách cũ kỹ, tựa hồ đang rất say sưa không để ý gì đến việc xung quanh.

Đột nhiên từ cửa chính, thân ảnh trung niên mặt mày râu ria dữ tợn bước vào. Bóng dáng che bớt ánh sáng bên ngoài, khiến chưởng quầy hơi nheo mắt, khép vội quyển sách trên tay, đoạn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ra.

– Khách quan, xin mời! Ngài cần gì Thanh Vân Trai sẽ đáp ứng! – Vị chưởng quầy nhanh nhảu cất tiếng chào đón.

Trung niên cười lớn, giọng cười đầy sảng khoái, thanh âm ồm ồm.

– Ta hiện tại đúng là cần một ít đồ, nhưng trước hết không biết quý Trai có nhận thu mua vật phẩm hay không?

– Ha ha, vị khách quan này đến đúng nơi rồi, ở đây chúng ta thu mua tất cả bất kể thứ gì, pháp khí, phù lục, thiên tài địa bảo, tin tức, thậm chí đồ vật không thể đưa ra ánh sáng… chỉ cần có giá đều sẽ mua! Ha ha…

Chưởng quầy ha hả trả lời thoải mái, không có chút gì sợ hãi khi nhắc tới mấy chữ đồ vật ám muội.

Nghe như thế, trung niên râu ria cũng không chần chờ, đột nhiên lôi từ trong ngực áo ra một thứ đồ kỳ lạ, hình thù như chiếc lá hai màu, chỉ to bằng lòng bàn tay. Không hề có chút úy kị, ném lên trên mặt bàn trước mắt vị chưởng quầy kia.

Ánh mắt lão chưởng quầy sau khi liếc qua, nhảy lên chút, không khách khí cầm lấy chiếc lá lên ngắm nghía hồi lâu, đoạn lên tiếng.

– Hạ phẩm pháp khí, nếu khách quan bán, bổn Trai mua vào với giá bốn trăm Nguyên thạch, bất quá đây là Pháp khí phi hành cho nên thêm vào năm mươi Nguyên thạch, vị chi là bốn trăm năm mươi Nguyên thạch! Khách quan thấy như thế nào?

– Cũng không khác bao nhiêu! Tốt, trước hết mời lão xem tiếp món này.

Trung niên râu ria khẽ gật đầu, có chút cắn răng lôi tiếp trong ngực là một chiếc quạt xếp màu huyết hồng, cẩn thận đưa ra.

Lần này không phải như vừa rồi, chưởng quầy sau khi nhận lấy chiếc quạt từ trên tay trung niên lập tức giật mình, sau khi thử kiểm tra qua vài lần, mới nhẹ giọng.

– Trung phẩm Pháp khí! Cái này… Cái này, thứ lỗi chức trách của ta không làm chủ được, xin khách quan chờ giây lát, ta cho mời tiểu thư đến mới quyết định giá cả!

Vừa nói, lão chưởng quầy liền lấy ra một tấm giấy vàng, miệng lẩm bẩm vài câu nói, bỗng dưng tấm giấy rực cháy liền tiêu thất trong không khí.

– Xin cứ tự nhiên, ta không gấp!

Trung niên thản nhiên nói, có điều hiện tại trong lòng hắn lúc này đây có chút ý tứ rục rịch không yên.

Cái tên râu ria dữ tợn kia không ai khác chính là Tiểu Thần dịch dung mà ra. Phương pháp dịch dung của lục thúc Vô Diện dạy cho hắn từ khi còn nhỏ ở Khứ Trần Đảo, ban đầu chính bản thân Tiểu Thần cũng chỉ xem đây là một loại phương pháp bình thường, chủ yếu chỉ để che mắt phàm nhân, thuận tiện cho việc tránh khỏi chú ý của triều đình. Nhưng sau thời điểm bị hai tên đệ tử Diệp gia chặn giết trên đường từ Thanh Thạch Thành trở về, một tên trong số đó, lúc cuối cùng tựa như rất bất ngờ về phương pháp này mà nảy sinh lòng tham, từ giây phút ấy Tiểu Thần đã biết phương pháp tưởng chừng không đáng một xu, kỳ thực không đơn giản chút nào. Cộng thêm hiện tại hắn đã là Đoạt Nguyên lục cấp, càng không dám xem thường thủ đoạn kỳ lạ của lục thúc truyền thụ.

Thời gian độ chừng chưa tàn hết phân nữa nén nhang, phía sau lưng chưởng quầy bỗng dưng có tiếng cót két, bức tường thủy chung đang cố định đột ngột chuyển động tách ra thành lối đi, rõ ràng có cơ quan ẩn dấu bên trong.

Lòng Tiểu Thần máy động, ngoài mặt vẫn tươi cười rôm rả nói chuyện với chưởng quầy, nhưng tinh thần đã căng như dây đàn. Tự nhủ Thanh Vân Trai vẫn nên là loại ngay thẳng chút, nếu không thực lần này chính là chơi ngu lấy tiếng rồi.

– Tiểu Thúy ra mắt Tiền bà bá, ra mắt đại huynh!

Thanh âm trong trẻo, gương mặt thanh thoát động lòng, mái tóc xõa tự nhiên, chỉ cài nhẹ một đóa mẫu đơn hồng nhạt, càng tôn thêm nét quý phái của những tiểu thư con nhà quyền thế.

Giọng nói vang lên, nữ nhân vừa đến nhẹ nghiêng người, đồng thời đi tới bên cạnh chưởng quầy.

Tiểu Thần khá kinh ngạc, không nghĩ tới chuyện người phía sau có quyền hơn chưởng quầy này lại chỉ là một cô gái dường như chưa tới hai mươi. Bất quá, tâm tình của Tiểu Thần không vì vậy mà buông lỏng, chỉ ôm quyền đáp lễ, đoạn lên tiếng.

– Xin quý Trai xem thử…!

– Vị đại huynh này dường như rất vội? Tốt, Tiểu Thúy không làm mất thời gian của huynh!

Vừa nói xong, lão chưởng quầy liền cung kính lui ra, nhường chỗ cho nữ tử gọi là Tiểu Thúy.

Cầm chiếc quạt trên tay, mắt phượng của Tiểu Thúy bất chợt lóe lên, sau giây lát liền nói.

– Trung phẩm Pháp khí, bổn Trai dùng bốn ngàn năm trăm Nguyên thạch mua lại, đại huynh cảm thấy giá tiền này có hài lòng?

– Thành giao!

Không chần chờ lâu hơn, giá tiền này đã vượt khỏi suy nghĩ của Tiểu Thần, lập tức hắn đồng ý.

Nụ cười của Tiểu Thúy như ánh ban mai, thủy chung vẫn treo trên miệng từ đâu tới cuối. Không nhanh không chậm sau khi nói với lão chưởng quầy mấy câu, liền lật tay đưa ra một chiếc túi, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Tiểu Thần.

– Hai món Pháp khí tổng cộng bốn ngàn chín trăm năm mươi Nguyên thạch, ở đây chẵn năm ngàn Nguyên thạch, hy vọng sau này đại huynh có đồ cần bán xin nhớ đến bổn Trai.

Nhanh chóng thu lại chiếc túi, Tiểu Thần gật đầu, đoạn chắp tay.

– Đa tạ tiểu thư, ta đây còn có việc cần làm! Sau này nếu có việc nhất định quay lại đây! Cáo từ!

– Huynh không kiểm tra lại?

Lời nói chưa dứt, Tiểu Thần đã quay lưng đi thẳng, chỉ còn lại âm thanh của hắn vọng về.

– Ta tin Thanh Vân Trai!

Đợi sau khi bóng dáng Tiểu Thần vừa khuất, lão chưởng quầy mới lên tiếng.

– Tiểu thư! Hai món đồ này đều là đồ ám muội, chúng ta không phải nói nên hạn chế lại sao?

– Ha ha! Tiền bá bá! Chúng ta là làm ăn, đâu thể từ chối khách nhân vào đây. Thêm nữa, ta nghĩ lần này nhất định kiếm được một vố lớn rồi!

– Tiểu thư có chủ ý gì sao?

– Bá bá quên chuyện tình xảy ra mấy tháng trước sao? Chiếc quạt này chính là Pháp khí thành danh của Quỷ Tài công tử Huyết Ma Môn, nhất định có liên quan tới trung niên kia! Bá nghĩ, nếu bán tin tức này cho Huyết Ma Môn thì nên thu về bao nhiêu Nguyên Thạch mới đủ… Chưa kể tới chuyện Diệp gia cũng đang điều tra sự tình hai môn hạ mất tích!

– Ách! Tiểu thư…

Tiểu Thần không hề hay biết, chuyện này đã bắt đầu gây nên sóng gió sắp tới. Nhưng nếu có biết hắn cũng chẳng thèm quan tâm, bởi vì bây giờ hắn đã trở lại hình dáng cũ, lửng thừng quay lại chỗ Triệu Thanh đang đứng chờ.

Và cũng không ai hay biết, chỉ bởi vì một món lợi trước mắt, Thanh Vân Trai về sau rước lấy một tên tai tinh làm kẻ thù, khiến gà bay chó chạy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận