Thần Tử Hoang Cổ

Chương 12: Cổ Quốc hoàng nữ xin thuốc, hay là thèm muốn thân thể ta?


Hỏa Châu là một trong ba ngàn đạo châu của Hoang Thiên Tiên Vực. 

Phạm vi diện tích của nó không lớn bằng Hoàng Châu của Quân gia, thậm chí chỉ bằng một phần trăm Hoàng Châu. 

Nhưng mặc dù chỉ bằng một phần trăm Hoàng Châu, nhưng Hỏa Châu vẫn là một đạo châu diện tích rộng lớn. 

Ở Hỏa Châu cũng không có các thế lực lớn mạnh mà rối ren nào. 

Thống lĩnh toàn bộ Hỏa Châu là Chu Tước Cổ Quốc. 

Chu Tước Cổ Quốc là một thế lực Cổ Quốc có truyền thừa lâu đời, cho dù không bằng Hoang Cổ thế gia, nhưng nội tình cũng thâm hậu, có uy danh hiển hách. 

Trừ Chu Tước Cổ Quốc ra thì còn có Thanh Long Cổ Quốc, Bạch Hổ Cổ Quốc, Huyền Vũ Cổ Quốc. 

Tứ đại Cổ Quốc được gọi là Tứ Tượng Cổ Quốc. 

Giờ phút này, trong hoàng cung Chu Tước Cổ Quốc, ở một đại điện kim bích huy hoàng. 

Một nam tử trung niên mặc trường bào Chu Tước màu xích kim (Vàng ròng) đang nằm trên giường, ấn đường biến thành màu đen, hơi thở suy yếu, dường như đã nhiễm bệnh nặng, mạng như tàn hỏa. 

Ông ta chính là quốc chủ của Chu Tước Cổ Quốc. 

Bên cạnh giường có một nữ tử mỹ lệ đang đứng. 

Nàng mặc vũ y màu đỏ, dáng người lả lướt, hai chân thon dài, da thịt tuyết như trắng. 

Mái tóc dài màu đỏ như ngọn lửa cháy bập bùng. 

Một đôi mắt đẹp hiện ra màu đỏ thẫm mỹ lệ, mũi ngọc cao thẳng, môi đỏ tươi đẹp, hàm răng trắng trong. 

Đặc biệt là giữa mày nàng có một điểm chu sa, kết hợp với ngọc dung càng có vẻ đẹp như đào lý, vũ mị tuyệt luân. 

Nàng chính là hoàng nữ của Chu Tước Cổ Quốc, Bái Ngọc Nhi. 

“Phụ hoàng, Ngọc Nhi nhất định sẽ tìm được Bất Tử Dược để giải cứu ngài.” Bái Ngọc Nhi cắn chặt môi thơm mà nói. 

“Ngọc Nhi, làm khó cho con, Bất Tử Dược không cưỡng cầu được…” Chu Tước quốc chủ khẽ lắc đầu, ngữ khí suy yếu đến cực điểm, đồng thời cũng mang theo tuyệt vọng. 

Bất Tử Dược là tồn tại hi hữu đến mức nào. 

Cả những đạo thống vô thượng, thế lực bất hủ đó cũng không có bao nhiêu tồn kho. 

Họ càng không tốt bụng mà giao cho Chu Tước Cổ Quốc. 

Nội tình của Chu Tước Cổ Quốc tuy mạnh, cũng có được không ít thánh dược đỉnh cấp, nhưng Bất Tử Dược lại không có lấy một cây. 

Dù sao thì đưa mắt ra ngoại giới, một gốc cây Bất Tử Dược xuất thế cũng có thể tạo nên huyết vũ tinh phong, tranh đoạt còn không kịp thì sao có thể bán cho người khác? 

“Phụ hoàng yên tâm, dựa vào bản lĩnh của Ngọc Nhi, nhất định có thể tìm được Bất Tử Dược!” Bái Ngọc Nhi kiên định, hóa đau thương thành sức mạnh. 

Nàng là ai? 

Hoàng nữ của Chu Tước Cổ Quốc, giữa mày có Chu Tước Thần Hỏa, thiên phú siêu phàm. 

Càng đừng nói đến dung mạo, nàng cũng xếp ở hàng đầu ở Hoang Thiên Tiên Vực. 

Không ít thiên kiêu tuổi trẻ của các thế lực đều là li3m cẩu(1) của Bái Ngọc Nhi. 

(1) Li3m cẩu “舔狗” : là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh 

Bởi vậy cũng khiến Bái Ngọc Nhi hình thành tính cách mang chút tự phụ và cao ngạo như bề trên. 

Nàng tin chắc mình nhất định có năng lực giải cứu phụ hoàng, giải cứu toàn bộ Chu Tước Cổ Quốc. 

“Thiên kiêu tuổi trẻ của những thế lực đó đều là một đám phế vật, khi cần bọn họ thì căn bản không lấy ra được Bất Tử Dược.” 

“Còn vị hôn phu Tiêu Trần kia của ta, thân là Đại hoàng tử của Thanh Long Cổ Quốc mà cũng không thể lấy ra một gốc cây Bất Tử Dược.” 

Bái Ngọc Nhi đi ra hoàng cung, mặt ngọc nặng nề. 

Mấy năm sau khi phụ hoàng nàng xảy ra chuyện, quốc lực của Chu Tước Cổ Quốc ngày càng sa sút. 

Sau đó Thanh Long Cổ Quốc tiến đến liên hôn. 

Khi đó, Thanh Long Cổ Quốc hứa hẹn sẽ cho Chu Tước Cổ Quốc một gốc cây Bất Tử Dược. 

Bái Ngọc Nhi và Đại hoàng tử Tiêu Trần của Thanh Long Cổ Quốc quen biết nhau từ nhỏ, tuy luôn duy trì khoảng cách, nhưng cũng xem như thanh mai trúc mã, quan hệ không kém. 

Sau khi cân nhắc một thời gian, Bái Ngọc Nhi mới chấp nhận. 

Kết quả qua lâu như vậy, hôn ước đã sớm định ra, nhưng Bất Tử Dược vẫn không thấy bóng dáng. 

Mà hiện tại quốc lực của Chu Tước Cổ Quốc suy nhược, cũng không có năng lực đòi hỏi Thanh Long Cổ Quốc. 

Bởi vậy, chỉ có thể dựa vào bản thân Bái Ngọc Nhi đi tìm Bất Tử Dược. 

“Nên làm sao bây giờ, phụ hoàng không thể ngã xuống…” Bái Ngọc Nhi không khỏi có chút nôn nóng trong lòng. 

“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất khuê mật kia của ta, Quân Linh Lung?” Bái Ngọc Nhi bỗng nghĩ đến. 

Nàng từng ngẫu nhiên gặp được Quân Linh Lung trong một bí cảnh, ở chung cũng coi như không tồi. 

Tuy sau đó không có liên hệ, nhưng lấy tính cách của Quân Linh Lung thì nhất định sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ. 

Còn nữa, chắc chắn Quân gia cũng có được Bất Tử Dược. 

Nghĩ đến đây, hô hấp của Bái Ngọc Nhi trở nên dồn dập, vội vàng lấy ra một ngọc giản, truyền tin tức đi. 

Phía bên kia, trong thiên điện Thiên Đế Cung của Quân gia, Quân Linh Lung cũng thu được tin. 

“Chu Tước quốc chủ mắc bệnh nặng trong người, cần Bất Tử Dược để trị liệu?” Quân Linh Lung biết được tin này thì nhíu đôi mày liễu lại. 

Nói thật, nếu không phải Bái Ngọc Nhi đưa tin đến thì thiếu chút nữa nàng đã quên vị “Khuê mật” này. 

Tuy Bái Ngọc Nhi là hoàng nữ của Cổ Quốc, thân phận tôn quý. 

Nhưng Quân Linh Lung cũng là thiên chi kiêu nữ của Hoang Cổ thế gia. 

Đừng nhìn hiện tại nàng là nha hoàn của Quân Tiêu Dao, nhưng đi ra ngoại giới, nàng vẫn là quý nữ Quân gia được tứ phương truy phủng. 

“Mở miệng một cái là một gốc cây Bất Tử Dược, h@m muốn cũng không nhỏ, nhưng tốt xấu gì ta cũng từng quen biết với nàng.” Quân Linh Lung hơi nhíu mày. 

Nhưng vấn đề là nàng không có Bất Tử Dược. 

Lúc này, một truyền âm thần hồn rơi vào trong đầu Quân Linh Lung. 

“Linh Lung, pha trà.” 

Quân Linh Lung vội vàng đứng dậy, là Quân Tiêu Dao đang kêu nàng đi pha trà. 

Trong một ao nước nóng hổi, tiên khí dạt dào, Quân Tiêu Dao tr@n trụi nửa người trên, thân thể hiện ra lưu quang như được tiên ngọc điêu khắc thành. 

Quân Tiêu Dao đã tròn tám tuổi, dáng người hơi trưởng thành. 

Phía bên kia, Quân Linh Lung tiến vào, bưng một ly trà ngộ đạo cho Quân Tiêu Dao. 

Nhìn Quân Tiêu Dao dần dần nẩy nở, trở nên càng ngày càng thần tú tuấn dật, Quân Linh Lung có ảo giác như dưỡng thành shota. 

“Làm sao vậy, có việc gì à?” Quân Tiêu Dao nhấp một hớp nước trà, lạnh nhạt hỏi. 

“Không có.” Lông mi Quân Linh Lung khẽ run lên. 

“Nói đi, giấu được ta hay sao?” Quân Tiêu Dao lắc đầu cười. 

Quân Linh Lung hơi cắn môi, nhưng vẫn nói ra chuyện của Bái Ngọc Nhi. 

“Thì ra là thế, Bất Tử Dược à, thật ra ta cũng có không ít.” Quân Tiêu Dao nhún vai. 

Khi ở Thái Nhạc Cổ Bia, hắn có được tam cây Bất Tử Dược, sau đó Thập Bát Tổ lại lục tục cho hắn năm cây Bất Tử Dược. 

Những năm gần đây, Quân Tiêu Dao chỉ luyện hóa ba cây mà thôi, còn lại năm cây. 

“Nếu là khuê mật của ngươi thì cũng không phải không thể cho một cây, bảo nàng lại đây đi.” Quân Tiêu Dao xua xua tay và nói. 

“Chỉ vậy mà đã cho?” Quân Linh Lung cũng hơi sửng sốt. 

Quả nhiên nàng không hiểu thế giới của nhà giàu! 

Nhưng Quân Linh Lung vẫn khẽ gật đầu, đáp lại tin tức cho Bái Ngọc Nhi. 

Khóe miệng Quân Tiêu Dao lộ ra một ý cười lạnh nhạt. 

Tất nhiên không phải hắn muốn làm người hiền lành, mà là có suy nghĩ và tính toán của mình. 

Ánh sáng chính đạo này vẫn nên để những trụ cột chính đạo đó đảm đương đi. 

Nhân thiết thánh mẫu gì đó không thích hợp với hắn. 

Mà nói thật, tuy Quân Tiêu Dao không xem một gốc cây Bất Tử Dược ra gì, nhưng cũng không rộng lượng đến mức có thể tùy tiện tặng người. 

“Sau lưng những Tự Liệt đó của Quân gia không chỉ có các mạch ủng hộ, thậm chí còn có thế lực đạo thống phụ thuộc.” 

“Cho dù là Quân Trượng Kiếm thì cũng có được thế lực phụ thuộc như Cổ Kiếm Tông.” 

Loại thế lực phụ thuộc này không phải thần phục Quân gia, mà là thần phục cá nhân. 

“Tuy những năm gần đây quốc lực của Chu Tước Cổ Quốc suy yếu, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thật ra có thể mua chuộc lại đây, nói không chừng còn có thể tiện thể thu luôn ba Cổ Quốc khác làm thế lực phụ thuộc.” 

Quân Tiêu Dao đánh bàn tính trong lòng. 

Dù sao hắn cũng là Linh Hào Tự Liệt, nếu sau lưng không có một thế lực phụ thuộc thì không khỏi có chút khó coi. 

Thể diện nên có, vẫn phải có. 

Còn về Bái Ngọc Nhi kia, muốn không công có được một gốc cây Bất Tử Dược à, sao có thể? 

Quân Tiêu Dao cũng không phải làm từ thiện, hắn sẽ không làm chuyện vô ích đối với mình. 

Mà Bái Ngọc Nhi nhận được câu trả lời của Quân Linh Lung cũng mừng rỡ dị thường. 

Cảm giác này giống như lâu hạn gặp mưa rào. 

Chỉ là lời Quân Linh Lung truyền tới khiến Bái Ngọc Nhi lâm vào suy tư. 

Bởi vì người muốn cho nàng Bất Tử Dược cũng không phải bản nhân Quân Linh Lung. 

“Một vị thiên chi kiêu tử của Quân gia hứa cho ta một gốc cây Bất Tử Dược, chẳng lẽ là coi trọng ta?” Bái Ngọc Nhi không khỏi nghĩ như vậy. 

Nàng vẫn rất tự tin về dung mạo của mình, nàng chính là đệ nhất mỹ nhân của Chu Tước Cổ Quốc. 

Cũng coi như rất có mỹ danh trong toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực. 

Trong tư duy của nàng, người sẵn lòng cho nàng một cây Bất Tử Dược nhất định là thèm muốn thân thể nàng. 

“Quả nhiên, cho dù là thiên kiêu của Quân gia cũng khó có ngoại lệ.” Trong lòng Bái Ngọc Nhi bỗng sinh ra chút thất vọng. 

Có vẻ thiên kiêu của Quân gia cũng không siêu phàm thoát tục như trong tưởng tượng. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận