Thần Vô Chi Nguyệt

Chương 4: Kỵ sĩ áo đen


Thân thể to lớn của Hỏa Long Vương ngã xuống, cùng bốn phía sương mù nổi lên dần dần biến mất trong không khí.

Lần này rơi xuống bốn vật phẩm: Cây cung Ba Cơ Lực Á Lôi, sách Dạ Thần, bao tay trói buộc cùng vảy rồng. Trừ bỏ cây cung, những đồ vật khác đều rất bình thường. Chu Luật vốn định đưa cung cho kỵ sĩ áo đen để cảm ơn, không ngờ đối phương vừa thấy Long Vương ngã xuống, ngay cả nghỉ ngơi cũng không quay người hướng ra ngoài động băng, giống như nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.

“Chờ một chút.”

Thiên Lý tính cách thẳng thắn mở miệng trước tiên. Kỵ sĩ áo đen dừng bước xoay người lại.

“Vừa rồi thật sự cảm ơn rất nhiều, người anh em.”

“Không cần, tôi cũng vừa vặn đi ngang qua thôi.”

Vị kỵ sĩ này nhìn thật sự lạ mắt. Vẻ ngoài mộc mạc, tên chưa bao giờ nghe qua, cũng không có gia nhập công hội nào. Nhưng có thể đứng vững trước sự công kích của Hỏa Long Vương, đủ để chứng minh trang bị của hắn thuộc loại thượng đẳng.

Tóm lại, không phải là một người đơn giản.

“Rất cảm ơn.” Chu Luật ở trên bàn phím gõ, “Nếu không phải anh đúng lúc xuất hiện, chỉ sợ chúng tôi đành phải trở về tay không.”

“Không có gì.” Kỵ sĩ áo đen bước tới gần cậu, bỗng nhiên giống như phát hiện cái gì ngữ điệu thay đổi, có chút kinh ngạc nói, “Ế…… cậu không phải là ‘Luật’ đó sao?”

“Luật đó?”

Kỵ sĩ cười nói: “Đệ nhất thần quan của server chúng ta. Trăm nghe không bằng một thấy. Sao vậy, hôm nay Cách Lãng Địch Á lập đội đi săn rồng à?”

Chu Luật nhìn thoáng qua vẫn bất động như cũ Hồ Ly, không có ý định trả lời kỵ sĩ. Nếu có thể, cậu không hề muốn tiếp tục đề tài liên quan đến Cách Lãng Địch Á.

“Mấy cái bảng xếp hạng, mọi người coi như vui đùa là được rồi.”

“A……” Kỵ sĩ cười đến ôn hòa, “Nếu thật sự là vui đùa, lão đại nhà cậu đã không vẫn coi cậu như bảo vật.”

“Mấy thứ trên diễn đàn chưa chắc đã là sự thật.”

“Nhưng mà thực lực Cách Lãng Địch Á tăng tiến rõ ràng đấy thôi.”

“……”

Đề tài luôn bị lặp đi lặp lại kéo tới vấn đề công hội.

Chu Luật giận rồi.

Kỵ sĩ này, rốt cuộc là không biết bên kia Hồ Ly chính là hội trưởng của Cách Lãng Địch Á, hay là biết rõ mà cố tình đâm vào chỗ đau của cậu ta?

Mặc kệ thế nào, không cần thiết phải tiếp tục tán gẫu nữa.

“Trở về thành.”

Có người chen vào nói. Đúng là Hồ Ly.

Tên này……

“Cậu vừa rồi xảy ra chuyện gì hả?” Chu Luật xoay người, lạnh lùng hỏi.

“Ngại quá, tớ đi nghe điện thoại.”

Hồ Ly nhẹ nhàng nói ra một câu trả lời cực kỳ không có trách nhiệm.

“Nghe điện thoại?” Chu Luật cười lạnh, “Cậu có biết tình hình vừa rồi là thế nào không?”

“Biết. Có điều cũng chẳng vấn đề gì.” Hồ Ly không quan tâm ngáp một cái, “Dù sao có cậu ở đây mà.”

“……”

Khung cảnh lập tức biến thành một mảnh yên lặng. Ngay cả kỵ sĩ áo đen cũng có thể loáng thoáng cảm giác được điềm báo của cơn bão.

Thiên Lý rất rõ ràng, Luật ghét nhất làm việc với người không có trách nhiệm. Điều này Hồ Ly cũng rõ ràng, nhưng cậu ta lại cố ý làm như thế.

Tại sao?

“Hồ Ly, tôi cho cậu biết.” Chu Luật lạnh lùng nói, “Chơi trò chơi, thua thì thua, có cái gì mà tiếp thu không được? Lần sau đường đường chính chính đoạt lại thành của Ánh Sáng là được! Đừng ở chỗ này giận dỗi như đứa trẻ!”

Ở trước mặt nhiều người như thế bị giáo huấn, Hồ Ly rõ ràng thay đổi sắc mặt: “Luật, cậu câm miệng.”

“Nghĩ muốn chọc tôi tức giận cùng cậu? Cậu đạt thành mục đích rồi đấy, nhưng lần sau đừng làm phiền bọn Thiên Lý, quá ấu trĩ rồi đấy.”

Chu Luật một khi nổi giận, đối với bất cứ kẻ nào cũng không hề mở miệng lưu tình.

“Đủ rồi!” Hồ Ly cực kỳ bất mãn, “Cậu có biết mấy ngày nay lòng tớ có bao nhiêu phiền không hả?”

“Phiền? Cậu phiền thì bọn này phải thuận theo cậu càn quấy? Chẳng lẽ quyết định đó không phải tự cậu đồng ý sao? Phiền cậu nhớ rõ thân phận của mình, có trách nhiệm đối với các anh em được không vậy?”

“Tớ biết…… sự việc kia, cậu thật sự có trách tớ.” Hồ Ly cười khổ.

“Tớ cũng chẳng hẹp hòi đến vậy đâu……” Chu Luật ở trước máy tính, khóe môi cũng cong lên một tia chua xót, “Hồ Ly, tớ chỉ muốn nói cho cậu biết, sau này khi tớ không ở bên cậu nữa, hết thảy đều phải dựa vào bản thân cậu đối mặt, có hiểu không?”

Từ lúc vừa bước vào đại học, người bạn này vẫn luôn cùng mình như hình với bóng. Lười nhác như Hồ Ly, đã quen mọi việc đều dựa vào Chu Luật. Mà người có tâm tư kín đáo như Chu Luật, cũng đã quen bất giác thay đối phương chuẩn bị tốt mọi thứ, rồi mới thưởng thức vẻ mặt vui vẻ của người bạn thân. Bốn năm đại học, hai năm sau tốt nghiệp, vẫn đều là như thế.

Nhưng mà, nếu còn tiếp tục như vậy…… sau này nên làm sao?

“Sau này khi tớ không ở bên cậu nữa, hết thảy đều phải dựa vào bản thân cậu đối mặt.”

── những lời này, không chỉ nói với hội trưởng Hồ Ly của Cách Lãng Địch Á, mà còn nói với người bạn được chính mình chiếu cố… nhiều năm.

Cậu rốt cuộc có hiểu hay không?

Hồ Ly buồn bực hồi lâu, không nói một tiếng quay đầu bước đi. Mấy người hội viên cũng nhanh chóng rời khỏi. Cuối cùng, chỉ còn lại thần quan tóc trắng cùng kỵ sĩ áo đen.

“Cậu thật sự rời khỏi Cách Lãng Địch Á?” Kỵ sĩ hỏi.

“Ừhm.”

Chu Luật phần lớn tâm tư cũng không đặt ở câu hỏi của đối phương.

“Đáng mong đợi đây.”

Kỵ sĩ nhìn ra Chu Luật không muốn nói chuyện, vậy nên thức thời xoay người cáo biệt.

Đây là lần đầu tiên khắc khẩu với Hồ Ly sau sáu năm trời. Chu Luật mặc dù không cho rằng tình bạn của hai người sẽ vì chuyện này mà chấm dứt, nhưng vẫn có chút lo lắng cho tình hình của Hồ Ly.

Dù sao…… lúc này đây người chủ động muốn rời khỏi Hồ Ly, đích thật chính là mình.

.

“Anh Luật! !”

Rạng sáng trong điện thoại, giọng nói cao vút của cô em gái đập vào lỗ tai đau nhói.

“Quả Quả…… nhỏ giọng một chút có được không vậy?” Luật xoa bóp huyệt thái dương, “Mấy giờ rồi, sao còn chưa đi ngủ?”

“Anh cùng Hồ Ly cãi nhau à?”

“…… xem như vậy.”

“A a…… Là thật sao!” Cô bé thở dài một tiếng, “Em còn tưởng rằng Thiên Lý lừa mình!”

“Có gì mà lừa với chả không lừa…… đây cũng chẳng phải là chuyện lớn kinh thiên động địa.”

“Sao lại không phải chuyện lớn? Anh em phản bội nhau mà! !” Quả Quả chỉ kém không có nhảy dựng lên.

Không có biết phải là do quá nhạy cảm, Chu Luật có cảm giác Quả Quả tựa hồ thực hưng phấn.

Có chút đau đầu.

“Hỏi xong chưa? Anh muốn đi ngủ.” Chu Luật giả vờ ngáp một cái, “Em cũng đi ngủ sớm đi.”

“Chờ một chút! Anh, hôm nay trong lúc nguy cấp, có phải đột nhiên xuất hiện một kỵ sĩ giúp các anh đúng không?”

“Em biết rồi còn phải hỏi làm gì?”

“Có đẹp trai không? Đẹp trai không?”

“Nhân vật loài người trong game…… không phải đều như thế không khác biệt lắm sao?”

“Khí chất phải khác nhau chứ!”

Chu Luật cùng cô bé nói chuyện giằng co hồi lâu, cuối cùng cho ra kết luận…… đứa nhỏ này thật sự càng ngày càng thích hóng chuyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận