Thần Y Độc Phi

Chương 49: sơn móng tay


Diễu thị suy nghĩ, nói với năm nha hoàn thô sử: “Nếu ban tên cho các ngươi, vậy lấy một chữ đằng sau trong. tên cũ của các ngươi đi.”

Năm nha đầu cùng nói lời cảm tạ.

Mặt khác ba nha đầu thân cận, Diêu thị muốn tự cho. Phượng Vũ Hành quyết định, đồng thời nàng nói với Phượng Vũ Hành: “Đây là quy củ, phàm là nha đầu thân cận đều là nhất đẳng, lẽ ra còn có hai bậc nữa, là hầu hạ chút nước trà linh tỉnh, nhưng A Hành không thích nhiều người, để lại từng này cũng đủ rồi.”

Phượng Vũ Hành gật đầu, đối chuyện này nàng thật sự không biết nhiều lắm, may mà bên cạnh còn có Diêu thị.Nhìn ba nha đầu mới tuyển này, nàng cũng không có hứng tú đặt tên cho người ta, liền hỏi các nàng: “Các ngươi vốn gọi là gì?”

Mấy nha đầu theo thứ tự đáp: “Nô tỳ vốn tên là Thiên Lan, nô tỳ là Linh Nhi, nô tỳ là Hàm Ngọc.”

“Cũng không tệ lắm.” Nàng hài lòng với mấy cái tên này, “Không cần sửa lại, cứ gọi vậy đi.” 

Ai biết ba nha đầu này vừa nghe, bùm một tiếng liền quỳ xuống: “Cầu tiểu thư khai ân lưu lại nô tỳ! Cầu tiểu thư khai ân lưu lại nô tỳ!”

Phượng Vũ Hành không hiểu, “Khi nào ta nói đuổi các ngươi?”

Diêu thị giải thích cho nàng: “Nô tài nhận chủ, ban tên đối với các nàng là quan trọng nhất, đặc biệt là nhất đẳng thân cận, ban tên có ý nghĩa quá khứ đối với các nàng đều đã kết thúc, từ nay về sau chỉ là nô tài của chủ tử mới.”

Phượng Vũ Hành lúc này mới hiểu, hóa ra để người †a sửa tên là tôn trọng người ta, nàng hoàn toàn còn nghĩ ngược lại, tên là cha mẹ đặt, không thể tùy tiện sửa.

Nghĩ sơ một chút, thấy có chủ ý: “Vậy thế này đi, ngươi cùng chọn một chữ trong tên các ngươi, ta ban chữ “Thanh” đằng trước, được không?”

Mấy nha đầu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, theo thứ tự nói: “Nô tỳ Thanh Lan tạ chủ tử ban tên, nô tỳ Thanh Linh tạ chủ tử ban tên, nô tỳ Thanh Ngọc tạ chủ tử ban tên.”

“Tốt.” Phượng Vũ Hành nhìn một lượt nha đầu mới tới trong phòng, lại cầm khế ước bán thân trong tay, mà Phượng phủ thân yêu cuối cùng cũng cho nàng cảm giác có chút lòng thành. “Về sau các ngươi là hạ nhân của chúng ta bên này, qua hai ngày nữa chúng ta sẽ đến tiểu viện cách vách. Tòa trạch tử mặc dù không lớn, nhưng trước mắt nhân công vẫn thiếu một chút. Ta trời sinh thích yên tĩnh, các ngươi sẽ vất vả một chút, về phần tiền tiêu hàng tháng, ngoài việc công trung trả cho các ngươi, mỗi tháng ta sẽ đưa thêm cho các ngươi một phần.”

Tám nha đầu vừa nghe lời này đều vui bẻ, nhất tề ứng tạ.

Phượng Vũ Hành khoát tay chặn lại, ánh mắt nhìn ba người Lý ma ma và Mãn Hỉ, Bảo Đường: “Về phần ba người các ngươi, nói như vậy chủ tử các ngươi rất nhanh sẽ có an bài mới, Liễu viên ta là tiểu miếu, thật sự không sắp xếp được.” Nói hết, không dấu vết cho Mãn hỉ một ánh mắt an tâm chớ nóng vội, Mãn Hỉ mới thầm thở ra.

Vì có hạ nhân mới tới, Liễu viên nho nhỏ căn bản không chưa đủ. Mấy rương sính lễ để đầy trong viện, Hoàng Tuyền và Vong Xuyên chủ động thay nhau canh giữ, những người khác được Tôn ma ma an bài đến sương phòng và nhĩ phòng.

Về phần ba người Lý ma ma, cũng không biết nên làm thế nào, tình nguyện ở cùng một chỗ với những hạ nhân này, cũng không nói muốn về Kim Ngọc viện.

Các nàng không đề cập đến, Phượng Vũ Hành cũng không đuổi đi, vẫn gọi Mãn Hỉ hầu hạ nàng tắm rửa.

Chuyện này ở trong mắt Lý ma ma, là Phượng Vũ hành nàng cố ý khó xử Mãn Hỉ, Bảo Đường còn thay Mãn Hỉ ủy khuất, chỉ có trong lòng Mãn Hỉ biết, Nhị tiểu thư nhất định muốn nói riêng với nàng. 

Được Phượng Vũ Hành giao phó, Vong Xuyên mang Thanh Ngọc được an bài trong phòng Phượng Vũ Hành cùng kiểm kê vật phẩm trong sân, Mãn Hỉ vẫn bê từng thùng gỗ vào phòng đổ nước, chuẩn bị tắm rửa.

Phượng Vũ Hành đã sớm lấy thuốc trị giáp triển đặc hiệu từ trong không gian, bóc vỏ bên ngoài, lại tìm thêm bình sứ đem chất lỏng đổ vào, thoạt nhìn giống đồ cổ đại.

Tắm rửa thay y phục xong, nàng gọi Mãn Hỉ đến trước bàn, trước dùng nước trị giáp tiển đổ lên trên, rồi buông hai tay ra, tự mình lấy bàn chải nhỏ, cẩn thận xoa trên đó.

Mãn HÌ dĩ nhiên không biết thứ vừa đổ trên móng tay là cái gì, chỉ cảm thấy rất thoải mái, mang theo cảm giác mát nhè nhẹ, nguyên bản từng trận ngứa móng tay một lát sau liền dừng lại.

Nàng vạn phần ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Phượng Vũ Hành mang theo tia cảm kích, Phượng Vũ Hành lại không giải thích thuốc này nhiều, chỉ hỏi nàng: “Lý ma ma có nói khi nào mang các ngươi về Kim Ngọc viện hay không?”

“Có.” Mãn Hỉ nói với Phượng Vũ Hành, “Nàng nói đêm nay ở lại trước, theo dõi xem bên này có động tác gì không, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì sáng mai liền đi về.

Phượng Vũ Hành cười lạnh, “Là muốn nhìn ta an bài sính lễ này như thế nào đi?” 

Mãn Hỉ gật đầu, “Chắc chắn là vậy. Đại phu nhân cực kỳ để ý tiền tài, bên này Nhị tiểu thư bỗng có nhiều thứ tốt, nhất định nàng muốn lấy làm của mình.”

“Vậy cứ để nàng tự giày vò cho tốt.” Phượng Vũ Hành không nói thêm nữa, thấy thuốc đã ngấm vào tay Mãn Hị, lại xoa một lần nữa, thế này mới nói: “Vậy sáng mai ngươi trở về theo, hết thảy cứ giống như trước, để ý Trầm thị, nếu ta có việc sẽ tìm ngươi.”

Mãn Hi rất thông minh, lập tức hiểu ý tứ Phượng Vũ Hành, “Nhị tiểu thư yên tâm, nô tỳ ở bên kia nhất định vì tiểu thư mà làm tốt.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận