Quang Tự hoàng đế đang trò chuyện với Trân, Cẩn hai phi ở trong cung, thấy Khấu Liên Tài thở hổn hển chạy vào, vội hỏi.
– Vì sao ngươi hốt hoảng vậy?
Tài vội quỳ xuống đất, tâu bày hết những gì vừa thấy rồi nói tiếp:
– Vinh Lộc hiện đã ra khỏi vườn, không biết đi triệu những ai.
Nô tài sợ chuyện có liên quan tới bệ hạ cho nên vội chạy về đây cấp báo.
Quang Tự hoàng đế nghe qua biết ngay rằng cơ mưu phó thác cho Viên Thế Khải đã bị bại lộ, và tin rằng hậu quả sẽ vô cùng tai hại.
Ngài cho rằng việc dù có hệ trọng đến đâu đối với ngài cũng chẳng can gì, song đối với bọn thi hành tân chính thì e rằng khó thoát.
Chẳng lẽ trố mắt ngồi nhìn họ bị chặt đầu, chém cổ, không động lòng thương xót? Do đó, ngài liền bảo Khấu Liên Tài chạy ngay đi báo cho Khang Hữu Vy.
Giữa lúc quá cấp bách, không kịp thảo chiếu, ngài bảo Tài giơ bàn tay ra, viết ngay vào lòng bàn tay bốn chữ: Sự cấp tộc tẩu (sự gấp, chạy mau) rồi giục Tài đi ngay.
Khấu Liên Tài lãnh chỉ, chạy như bay tới nhà Khang Hữu Vy.
Đêm đó, Vy vừa thảo từ sớ, rồi đi nằm nhưng chưa ngủ thì bỗng nghe tiếng gõ cửa rất gấp.
Cửa mở, Khấu Liên Tài bước vào, thở hổn hển gần như đứt hơi, muốn nói mà không nói ra lời, chỉ chìa vội bàn tay có bốn chữ của Quang Tự hoàng đế.
Khang Hữu Vy thoáng nhìn qua, biết ngay việc đã hỏng rồi, co giò vùng chạy ra khỏi kinh thành, không kịp mang theo cả quần áo.
Khang chạy luôn một mạch tới bến, nhảy xuống tàu ra Thiên Tân, xuống Thượng Hải, một lèo, mất hút.
Khấu Liên Tài làm tròn nhiệm vụ, quay về phúc chi, hành động không một ai hay biết!
Còn về Lương Khải Siêu? May cho Lương tối đó có việc phải lại thăm Khang để bàn tính.
Lương vừa bước chân vào cửa, đã thấy sách vở, đồ đạc quăng ném lung tung, bề bộn, không một cái gì còn trật tự nguyên vẹn.
Vội hỏi tên tiểu đồng, Lương được biết lúc gần canh ba có một người hốt hoảng tới nhà, chẳng thấy nói một câu nào, mà chỉ thấy chìa ra một bàn tay, thế là Khang chân tay quýnh quýnh vội nhảy ra ngoài bóng đêm chạy mất!
Lương vốn người khôn ngoan tinh ý, biết việc nguy đến nơi, lật đật chạy vào toà lãnh sự Nhật xin ty nạn.
Lương nghe ngóng tình hình, vài ngày sau, quả nhiên được tin mọi việc đổ bể cả liền cải âu phục, theo viên phó lãnh sự Nhật Bản mà trốn luôn sang Nhật.
Hai tay trùm trong nhóm cải cách là Khang và Lương đã trốn thoát cả, cái hoạ lớn tất nhiên đè lên cổ bọn người còn lại.
Ta lại kể tới cuộc mưu tính của Vinh Lộc để tận diệt đảng Tân chính theo lệnh Tây thái hậu.
Lại nói Vinh Lộc tối hôm đó, vội chạy đi triệu bọn đại thần như Cương Nghị, Hoài Tháo Bố, Hứa Ứng Quỳ, Tăng Quảng Hán, Tử Hội Phong vào ngay Di Hoà viên.
Vừa khấu đầu xong, cả bọn thấy Tây thái hậu vẻ mặt hầm hầm, giơ tờ mật trát của Quang Tự hoàng đế cho xem để bàn tính kế sách đối phó.
Cương Nghị dập đầu tâu:
– Theo ngu ý của nô tài, ngày nay chỉ còn cách giết bọn Khang, Lương, nếu không bọn nô tài sẽ bị chúng diệt sạch.
Hạ thủ trước vẫn là phương sách tốt hơn cả.
Tây thái hậu lớn tiếng bảo:
– Không những ta giết hết mấy tên nghịch tặc đó, mà còn phế bỏ cả tên hôn quân nọ là khác!
Vinh Lộc vội quỳ xuống tâu:
– Tâu thái hậu! Việc này thiết tưởng không nên! Bởi vì rằng hoàng thượng lâm chánh, trong ngoài đều biết, nay vô cớ phế bỏ, ngoại nhân quyết vin vào đó mà dị luận.
Theo ngu ý của nô tài thì xin mời Lão Phật gia lại nắm lấy triều chính, không giao quyền hành cho hoàng thượng nữa là hơn cả.
Tây thái hậu nghe đoạn sẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Thế là bà tức tối hạ lệnh cho Cương Nghị đem quân thị vệ đợi lúc sáng mai lùng bắt bọn Khang Hữu Vy.
Mặt khác, Tây thái hậu cùng bọn đại thần sẽ kéo tới xử trị Quang Tự hoàng đế.
Kế sách đã định, tất cả chỉ còn chờ trời sáng.
Biện pháp thi hành tân chính của Quang Tự hoàng đế đến đây coi như cáo chung.
Quang Tự hoàng đế suốt đêm đó không sao chợp mắt được.
Trời sáng đã lâu mà ngài vẫn không lâm triều.
Ngài lặng lẽ ngồi đợi biến cố xảy ra.
Chẳng bao lâu, quả nhiên, ngài thấy một tên nội giám tới tuyên triệu vào điện Di Lạc để yết kiến Thái hậu.
Vừa hành lễ xong, ngài bỗng nghe bà lớn tiếng hỏi:
– Mi gọi ngoại thần đem quân về giết tao phải không?
Quang Tự hoàng đế thong thả đáp:
– Làm gì có chuyện đó?
Tây thái hậu càng tức giận, vội rút trong ống tay áo ra từ mật trát ném xuống mặt đất rồi quát:
– Đứa nào viết đây?
Quang Tự hoàng đế thấy chứng cớ đã hiển nhiên, không biết còn cách chi chống chế, che giấu nữa, bèn thuận miệng đáp luôn:
– Tử thần (con) giao cho Viên Thế Khải ý muốn quét sạch cựu đảng, có thế thôi, chứ tuyệt nhiên không dám kinh động tới thánh mẫu.
Tây thái hậu cười nhạt đáp:
– Không dám kinh động hả? Nếu không có Vinh Lộc báo tin sớm thì đến tao cũng là một tên tù quỳ dưới thềm rồi còn gì!
Nói đoạn, bà bĩu môi “xì” một tiếng, tức thì có bọn Lý Liên Anh nhảy tới, bất cần lời nói năng chống đối của Quang Tự, lôi tuột ngay ông vua cô thế về ngả Doanh đài..