Thánh Khư

Chương 16: Về đến nhà


Sắc mặt Chu Toàn cổ quái, vừa hơi nhăn nhó, lại vừa xoắn xuýt, đẩy đẩy Sở Phong, hỏi nhỏ: “Cậu nói xem, tên đó mọc ra cặp cánh thì có thể bay lượn trên trời không nhỉ?”

“Cũng có thể đấy.” Sở Phong gật đầu, sau đó có hơi buồn cười: “Cũng không phải cậu mọc cánh, cậu nhăn nhó cái gì?”

“Không phải tôi cũng có một trái đỏ tươi sao!” Chu Mập Mạp cẩn thận mở ba lô ra. Lúc trước gã đào được cây nhỏ kia, cũng không vứt đi mà lấy túi ni lông bọc lại, ngăn cách mùi hương tràn ngập.

Trên cây nhỏ, có một trái cây đỏ tươi, to bằng nắm đấm, trong suốt như hồng mã não, mới mở túi ra một chút, mùi hương nồng đậm lập tức tràn ra ngoài.

“Cậu nói xem, nếu tôi ăn trái này, không biết có mọc ra thứ gì không?” Mập Mạp hoài nghi, phi thường xoắn xuýt.

Lần này Sở Phong không cười, thần sắc trịnh trọng, trước đó không biết thì thôi, nhưng giờ đã xác định, trái cây này không tầm thường.

“Khoan đã, xem thử xem có thêm tin tức gì về người mọc ra đôi cánh bạc kia không.”

“Tại sao thơm như vậy, các cậu đang cầm trái gì thế?” Ông chú đang lái xe ngạc nhiên hỏi.

Tốc độ xe rất nhanh, rời khỏi thị trấn kia, lao vút về hướng xa.

“Một quả dại, không biết là quả gì nên không dám ăn.” Mập Mạp thành thật.

Gã quả thực không dám ăn bậy, lỡ đâu mọc ra không phải đôi cánh, mà là cái sừng, hay cái đuôi, thì thôi rồi, gã biết tìm nơi nào để khóc đây.

“Không biết thì đừng ăn bậy, lỡ trúng độc thì biết làm sao.” Ông chú lo lắng nhắc nhở, sau đó khẽ thở dài, là đang lo lắng cho người nhà của mình.

Ông chỉ làm việc tại thị trấn đó mà thôi, người nhà ông không ở đó mà là ở một trấn khác, cách xa mấy trăm dặm, hiện tại không biết thế nào rồi.

Trong vòng một đêm, xuất hiện nhiều dị tượng như vậy, lại tự mình kinh lịch qua khiến ông vô cùng bất an, hy vọng về sớm một chút, nên dọc đường ông phóng như bay.

Không thể không nói, kỹ thuật lái xe của ông chú này khá tốt. Xe chạy rất nhanh, vượt qua vô số đoạn đường nguy hiểm, xe vô cùng xóc nảy khiến Mập Mạp suýt nôn mấy lần.

“Phục, ông chú, cháu phục rồi.” Lúc đầu Mập Mạp còn thấy kích thích, nhưng được một lúc thì uể oải, về sau thì giật giật, miệng sùi bọt mép.

Ngoài cửa sổ, tàn ảnh cây hai bên đường lướt qua liên tục, Sở Phong cảm thấy hơi lo lắng, đua xe kiểu này nguy hiểm quá.

Hắn nhìn về sau, gốc dây leo to lớn màu ngọc bích kia bao phủ bầu trời, che luôn mặt trời. Đến đây mà vẫn còn có thể thấy rõ ràng như vậy chứng tỏ rằng họ chưa ra khỏi phạm vi của nó.

Nó lơ lửng giữa không trung, chủ thể cách xa mặt đất, như là một tòa nhà màu xanh chọc trời, lại như là đồi núi chập chùng, bao la hùng vĩ.

Nó rốt cuộc lớn đến mức nào vậy chứ? Có điều, sau khi suy nghĩ một lúc Sở Phong cũng cảm thấy bình thường lại. Nếu nó không to lớn nhường ấy thì sao ngay cả vệ tinh cũng bị giật rớt xuống được.

Ông chú trung niên phóng bạt mạng được hơn trăm dặm. Sau khi tiến vào một thành phố nhỏ khác, lúc này mới giảm tốc độ, xe ở đây tương đối nhiều.

“Nhìn này, có tin mới rồi. Người mọc ra đôi cánh thật sự có thể bay lượn trên trời, mà toàn thân lại có ánh sáng bạc bao phủ. Kinh thật đấy! Cậu nhìn xem, oai vệ không?”

Đây là một người đàn ông trẻ tuổi, toàn thân phát ra ánh sáng bạc, con ngươi sáng lấp lánh, tóc cũng trắng như tuyết.

Sở Phong chấn động. Thiên địa biến đổi, có một số việc phát sinh không thể nào giải thích được. Có những hiện tượng siêu nhiên đã không thể nào dùng quy luật cuộc sống vốn có để giải thích rõ nữa.

“Sao không đưa tin nhiều một chút chứ? Để anh tôi tự lên tiếng xem có cảm giác thế nào.” Mập Mạp phàn nàn, hết sức bất mãn.

Gã không ngừng tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được tin tức mới,

“Người này được tập đoàn Sinh Vật Thiên Thần mời. Đây là một tập đoàn lớn đấy nhé. Họ sẽ giúp anh tôi kiểm tra mọi thứ.” Chu Toàn đọc lớn.

Sở Phong nhíu mày, tập đoàn này là của Lâm gia, kinh doanh chủ yếu về y dược, lúc trước hắn không biết, sau khi chia tay Lâm Nặc Y, hắn mới dần dần biết được.

Sinh Vật Thiên Thần, cái tên này đúng là… Sở Phong nghĩ lại, trước kia hắn cho rằng Lâm gia muốn làm người cầm lái trong lĩnh vực này, cho nên mới đặt tên như vậy.

Bây giờ xem ra, tên này có một ý nghĩa riêng biệt. Thông qua biểu hiện của Lâm Nặc Y, hắn biết gia tộc này biết một vài chân tướng, đã sớm dự cảm được sự biến đổi của trời đất.

Từ lúc hiểu rõ nội tình, hắn cũng hiểu được tại sao khi tiễn Lâm Nặc Y, người của Lâm gia lại có biểu hiện lạnh lùng như vậy, khiến hắn cũng chỉ có thể phất tay từ xa, sau đó rời đi.

“Người anh em, làm gì ngồi thừ ra đó vậy? Nghĩ gì thế?” Chu Toàn thấy hắn suy nghĩ xuất thần liền hỏi.

“Nghĩ đến bạn gái cũ.” Sở Phong thuận miệng nói ra.

“Chia tay xong, bây giờ hối hận?” Chu Toàn cười hỏi. “Là cô ấy chia tay tôi.” Sở Phong nói thẳng, hắn cũng không cảm thấy mất mặt, loại chuyện thế này chẳng có gì không nói được.

“Nhanh như vậy mà có thể quên rồi?” Chu Toàn kinh ngạc, sau đó kêu rên. Sau khi chia tay với mối tình đầu, gã đã phải thương tâm đến tận hai năm, đến cả việc đi Tây bộ học cũng chỉ là biện pháp giúp gã thôi khắc khoải.

Sở Phong trầm ngâm: “Quan hệ của cô ấy và tôi khá bình lặng, số lần đi cùng nhau cũng không tính nhiều, bắt đầu bình thản, kết thúc cũng như thế.

“Kể nghe đi!” Chu Toàn vô cùng tò mò hỏi.

Sở Phong lắc đầu, chuyện đã qua nên để nó qua đi, mặc dù không có gì nhưng không cần thiết phải nhắc lại.

Rốt cuộc, đi được mấy trăm dặm, ông chú cũng đã về tới nhà, Sở Phong và Chu Toàn không còn cách nào đi nhờ xe, chỉ có thể xuống xe đi tiếp.

“Không nhìn thấy gốc dây leo thô to kia nữa.” Bọn họ quay đầu, nhìn bầu trời trong xanh, thở phào một hơi, như trút bỏ được gánh nặng.

Nửa tiếng sau, bọn họ tiến vào một thành phố lớn, ô tô tấp nập ra vào, tại đây có xe về phưong hướng Thái Hành Sơn.

Sau khi thuận lợi khởi hành, cả hai đều thấy nhẹ nhõm, cứ sợ lại có sự cố khiến chiếc xe không đi được.

“Khu vưc này dường như không có gì phát sinh cả. Lúc trước, chúng ta gặp sự cố dường như đều là do gốc dây leo quỷ quái kia gây ra.” Chu Toàn tức giận.

Chiếc xe khách đường dài này có trạm cuối cùng là một thành phố ở phương Bắc, Thuận Thiên, thường được biết với cái tên là Lục Triều Cố Đô.

Trên đường, nó sẽ đi qua Thái Hành Sơn, thực tế, cả nhà của Sở Phong vs Chu Toàn đều ở hướng cực bắc của Thái Hành Sơn, ở gần Lục Triều Cố Đô kia.

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, chúng ta có thể về nhà trước lúc mặt trời lặn.” Sở Phong nói với Chu Mập Mạp.

Hiện tại sự tình dị thường xuất hiện ở khắp nơi, trên xe cũng toàn trao đổi mấy chuyện này.

“Nghe nói, sẽ dùng đến tên lửa, cho nổ tung thứ gì đó ở không trung.”

“Uhm, tôi cũng nghe thấy, mà không biết là thật hay giả.”

Trên xe thanh âm hỗn loan, các loại nghị luận gì cũng có.

Sở Phong cùng Chu Toàn, hai mắt nhìn nhau, gốc dây leo kia to lớn như thế, liệu tên lửa có khả năng bắn rụng không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận