Quả thật nữ thần y đang ở trước cổng Tị Thử Sơn Trang. Trời hãy còn mưa tầm tã, nữ thần y quỳ trước cổng lâm viên. Hai tên lính vận áo mưa đứng trước hai cánh cổng đóng kín mít nói gì đó với nữ thần y. Cửu Dương bảo Phi Yến chờ trong xe, còn chàng cầm dù đến bên nữ thần y. Hai tên lính làm lễ khấu đầu, một tên nói:
– Dạ bẩm thừa tướng đại nhân, chúng nô tài đã khuyên cô ấy nhiều lần mà cô ấy không về, hoàng thượng nói đêm này không muốn gặp người nào cả, ngài cũng đã ngủ rồi.
Cửu Dương gật đầu, rồi căng dù ra che cho nữ thần y dưới gió mưa vần vũ, nước mưa theo gió vẫn tạt vào chàng, dần dần nửa phần dưới y phục của chàng ướt đẫm.
– Nữ thần y à – Cửu Dương nhẹ giọng – Trời đang mưa lại khuya thế này, có gì để mai hẳn tính, được chăng?
Nữ thần y không nói tiếng nào. Cửu Dương còn chưa biết nói gì thêm thì Phi Yến nói:
– Ngay cả một trung thần như Trịnh thân vương hoàng thượng còn không đoái hoài, muội lấy gì mong mỏi hoàng thượng sẽ gặp muội?
Cửu Dương nghe nói vậy suỵt khẽ, nhưng Phi Yến tiếp:
– Muội nói không đúng sao chứ? Muội nói để muội ấy không hoài công vô ích!
Đoạn nhìn xuống nữ thần y, Phi Yến nói thêm:
– Nữ thần y này, muội theo chúng tôi về đi, cho dù muội có quỳ chết ở đây hoàng thượng cũng không mềm lòng đâu.
Nữ thần y im lặng. Phi Yến lại nhỏ giọng khuyên can vài lần nữa nhưng mãi mà nữ thần y vẫn chẳng ừ hữ lấy một lời. Phi Yến suy nghĩ thêm một chút bèn nói:
– Muội theo chúng tôi về nhà đi mà, khổ nhục kế này của muội chỉ tự hại bản thân muội thôi. Hơn nữa muội đang có mang, phải biết nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ!
Phi Yến dứt lời tưởng sẽ lay động được nữ thần y nhưng nữ thần y lắc đầu:
– Không có huynh ấy muội cũng không thiết sống nữa.
Khi nói câu này nữ thần y nhớ lại hôm ở Chiết Giang, Tiêu Phong vì nàng phải chịu một ngàn đòn roi từ Lâm Tố Đình. Khoảnh khắc chàng lấy chính lưng mình làm bia để cho Lâm Tố Đình trút giận, nàng đã biết rằng cả đời này chẳng thể quên chàng được. Sau dù có bao nhiêu cố gắng để lãng quên chàng, cũng sẽ chỉ là càng lún càng sâu, vốn dĩ không có cách chi thoát được.
Bấy giờ chợt có tiếng chiêng điểm sang canh, Phi Yến thở dài, chợt nàng nhớ ra một việc liền quay sang Cửu Dương hỏi:
– Huynh đưa thư cho muội ấy chưa?
Cửu Dương không phản ứng. Phi Yến nhìn nét mặt Cửu Dương, nàng biết chàng đang lặng người trước câu nói vừa rồi của nữ thần y. Chàng đã dành cả thanh xuân để dạy người con gái này cách yêu thương một người. Cuối cùng, cô ta lấy yêu thương chàng đã dạy dành trọn cho người đàn ông khác.
Phi Yến ứ nghẹn, nhanh chóng quay mặt đi, cố ngăn cho nước mắt đừng chảy ra nhưng chẳng thể nào.
Một lát sau Phi Yến đưa tay lau nước mắt, lại nhìn nữ thần y. Nữ thần y vì quá yêu một người đàn ông mà khờ, vì yêu mà chấp! Phi Yến bèn cho tay vào trong tay áo Cửu Dương, tự tiện rút lá thư đưa cho nữ thần y.
“Cảm ơn muội đã cho huynh một mối tình, mặc dù không đủ dài nhưng đủ sâu đậm. Tình yêu đâu phải đo bằng năm, bằng tháng, mà đo bằng chiều sâu của cảm xúc phải không?” Từng con chữ thi nhau nhảy múa trên giấy, nữ thần y vừa đọc xong câu đầu, nước mắt bắt đầu tuôn xuống đôi gò má vốn đã gầy đi nhiều vì nhung nhớ. Trong thư, Tiêu Phong khẳng định không bao giờ hối hận vì đã yêu nàng. Vì yêu không có nghĩa là chỉ nếm trải những cảm giác hạnh phúc, mà đôi khi còn là cả những đớn đau. Đâu phải đến giờ này chàng mới biết mình khờ khạo khi yêu nàng. Hiếu Trang, Tân Nguyên, Hà Tử Lăng, và rất nhiều người đã cảnh báo chàng ngay từ đầu. Nàng, một cô gái như cây xương rồng, người ta thích thú ngắm nhìn nhưng không muốn chạm tay vào vì sẽ tự làm mình đau. Nhưng chàng liều lĩnh yêu nàng, không hiểu tại vì sao nữa? Chàng bất chấp đã từng bỏ lại sau lưng biết bao cô gái tài giỏi xinh đẹp hơn nàng. Yêu nàng, có nghĩa là chàng dám chấp nhận một ngày nào đó chuyện thế này sẽ xảy ra. Nhưng tất cả đều là vì yêu! Có yêu thương, có hạnh phúc thì cũng có nỗi đau, có chờ mong thì có hụt hẫng, có vui vẻ thì cũng có buồn bã, có bên nhau rồi cũng có ngày xa nhau. Nhưng chàng trân trọng tất cả những cảm giác đó, dù cho mối tình của chàng và nàng vô cùng ngắn ngủi. Chàng chưa bao giờ cảm thấy ân hận khi yêu nàng. Bởi lẽ ngay từ đầu chàng đã lựa chọn tình yêu này, đã chuẩn bị mọi tâm lí để bước vào một cuộc tình mà một ngày không xa sẽ nhận về kết cuộc hôm nay. Vì đã có sự chuẩn bị đó nên chàng đón nhận kết cuộc thật nhẹ nhàng. Chàng tự cho phép bản thân mình phiêu du với những cảm xúc mãnh liệt nhất khi bên nàng, và bỏ mặc phía sau những lo lắng về một ngày nào đó Lâm Tố Đình sẽ trở về tìm chàng. Cuối thư, Tiêu Phong bảo từ khi gặp nàng, chàng mới bắt đầu học cách yêu, và biết chữ yêu có nghĩa là gì. Chàng đã đón nhận được rất nhiều niềm hạnh phúc trong cuộc tình với nàng. Chàng không thấy thiệt thòi, mất mát, khi yêu một người mà trước đó đã từng có một mối tình sâu đậm khác. Chàng biết chàng không phải là người đầu tiên nàng trao trọn trái tim, nhưng đối với chàng, nàng chính là mối tình đầu tiên, cuối cùng, và cũng là mối tình duy nhất. Nàng đã mang tới cho chàng một mối tình đầu trọn vẹn theo một cách nào đó. Nó trọn vẹn bởi vì chàng được yêu thương, được hờn ghen, được giận dỗi, được ngờ vực và được nếm mùi đớn đau.
Nữ thần y đọc đến hàng chữ cuối cùng thân thể nàng lảo đảo. Dưới màn mưa dầm dề, nàng bỗng cảm thấy nàng muốn gặp Tiêu Phong hơn bao giờ hết, muốn được hai cánh tay chàng dang rộng ra, ôm chặt lấy nàng, muốn nói với chàng rằng, người trong lòng nàng mãi mãi về sau này không có ai cả, nhất nhất chỉ có một người, là chàng mà thôi!
Trước khi nữ thần y đánh rơi lá thư trên đất và bị nước mưa làm nhòe nét chữ Cửu Dương nhận ra cơn choáng và kịp giữ lấy nàng, chàng vội đỡ thân hình nhẹ tênh của nàng.
Phi Yến nhìn Cửu Dương đỡ lấy nữ thần y trước khi nữ thần y ngã xuống vũng nước. Chàng đỡ lấy cô gái đó, giữ chặt trước ngực như một món vật vô cùng trân quý. Nữ thần y lả đi trong tay Cửu Dương, nhanh chóng chìm vào hôn mê.
– Đi nào, chúng ta đưa muội ấy về.
Phi Yến nghe Cửu Dương bảo nàng.
(còn tiếp)