Thanh Triều Ngoại Sử 3

Chương 20: Trảm thủ (thượng)


Sáng nay Mã Tề phụ trách việc giám trảm.  Mã Tề ngồi trầm ngâm phía sau một cái bàn lớn, sau đài xử trảm.  Pháp trường ngoài binh lính của Mã Tề ra vô cùng vắng vẻ.

Đao phủ là một trung niên tên Lý Nhị, họ Lý làm đao phủ cũng đã lâu rồi, nhưng chưa bao giờ khẩn trương như hôm nay.  Hai lòng bàn tay của chàng đổ mồ hôi, chàng tự nhủ từ trước tới giờ chỉ có phạm nhân kinh sợ chàng chứ nào phải là chàng.  Nhưng hôm nay, chàng lại uy phong không nổi.  

Mặt trời gần lên khỏi đỉnh Kim sơn, Lý Nhị nhìn chiếc xe chở tử tù chầm chậm đậu lại trước đài xử trảm, một tên lính áp giải Tiêu Phong lên đài, Tiêu Phong quỳ xuống trước mặt chàng.

Lúc tên lính tháo tấm khăn bịt mắt Tiêu Phong ra, Lý Nhị thấy rõ Tiêu Phong không hề có ý cầu tồn, thậm chí còn không để chàng vào mắt.  Lý Nhị nén tiếng thở dài, tuy Tiêu Phong không có thân nhân đến khóc lóc đưa tiễn, nhưng chàng vẫn cảm thấy khắp nơi như đang có tiếng than khóc.  Lý Nhị đương nhiên biết Tiêu Phong oan không đường kể.  Khang Hi thấy thần tử của mình chí khí quá cao lại nắm quá nhiều cơ mật, không thể tin tưởng, nên đã tìm mọi cách trừ khử cho bằng được.  Tuy Lý Nhị biết vậy, nhưng phải làm sao khi chàng còn có vợ con, cha mẹ già ở quê, không làm sao dám đắc tội với Khang Hi.  Chàng khẽ nhìn hướng Mã Tề đang ngồi, tin rằng tình cảnh Mã Tề cũng tương tự như mình.  Lý Nhị nhớ lại đêm qua chàng đã nói chuyện với Mã Tề, trên thâm tình, chỉ cần qua xong cái cửa ải của ngày hôm nay thôi là chàng sẽ từ quan, mang theo vợ con rời kinh thành, không làm đao phủ cũng như làm việc cho triều đình nữa.

– Trịnh thân vương Tế Nhĩ Ha Lãng coi thường pháp luật kỷ cương triều đình…

Tiếng của Mã Tề vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lý Nhị: 

– … làm bại hoại thanh danh Bát kỳ.  Hoàng thượng có lệnh, trọng tội như thế này, nhất định phải chém, nhất định phải xử nặng, để ổn định triều đình, ổn định lòng người trong thiên hạ….

Mã Tề tuyên đọc tội trạng của Tiêu Phong xong cầm lệnh chém đầu lên.  Khi này mặt trời đứng bóng trên đỉnh Kim sơn.  

Một tên lính đứng cạnh Mã Tề, thấy Mã Tề do dự không quyết, ôm quyền hạ giọng:

– Bẩm đại nhân, đã đến giờ hành quyết rồi.

Tên lính này rõ là người của Khang Hi, hắn ta vừa nói xong, Mã Tề liền ném cho một ánh nhìn lạnh lùng, miệng cũng hừ một tiếng.  

Tên lính đứng lặng tại chỗ.  Mã Tề lại nhìn xuống lệnh chém đầu.  Lòng dạ Mã Tề nóng như lửa đốt, tay run bần bật.  Một trọng thần như Tiêu Phong vậy, đương ở địa vị cao, đã đánh bại phản loạn vùng Giang Nam, giải quyết chính biến, khiến cho quân lính của Cát Nhĩ Đan táng mạng dưới tay, còn vì Khang Hi tạo dựng được biết bao công nghiệp phi phàm, thế mà… Khang Hi lại mật phái thủ hạ lãnh binh lực đông đảo đến làm cỏ phủ huyện An Huy.  Khang Hi đương nhiên sớm đoán biết Tiêu Phong sẽ không lãnh chỉ đi tiêu diệt Hồng Hoa hội.  Một tướng tài như thế, thành thục binh pháp, không ngờ bơi giỏi lại có ngày chết đuối thế này!

– Hoàng thượng đã nói phải chém Trịnh thân vương để khỏi sinh hậu họa.  

Tên lính đó lại hạ giọng nhắc.  Cuối cùng, Mã Tề cũng ném lệnh bài đi.  Tên lính quay sang đao phủ hô:

– Giờ Ngọ đã điểm, hành hình!

Mã Tề không dám nhìn Lý Nhị đang giơ thanh đao lên, vội quay đầu đi.  Trong đầu Mã Tề cứ mong khi này có người tới cướp pháp trường, kêu mấy tiếng “đao hạ lưu nhân,” rồi bay lên đài xử trảm, nhưng đó chỉ là hy vọng.  

Lý Nhị giơ thanh đao lên, mũi đao chênh chếch hướng lên trên trời.  Qua khóe mắt Mã Tề có thể thấy được lưỡi đao lóe lên một lằn sáng đến lạnh người.  Mã Tề khép mắt lại, bất thình lình, bên tai Mã Tề nghe có tiếng vó ngựa, cả mừng mở mắt ra, đúng rồi, đúng là từ phía xa xa, có hai kỵ sĩ phi ngựa như bay chạy đến chỗ này, thì ra là một lĩnh thị vệ và Sách Ngạch Đồ.  Mã Tề nghe hai người đó vừa chạy vừa không ngừng gọi lớn: 

– Dừng lại! Mau dừng lại!  

– Thánh chỉ tới!  Quan viên giám trảm hình bộ nghe chỉ!

Mã Tề tức khắc quay sang Lý Nhị nhưng thanh đao đã theo đà chém xuống.  Mã Tề vội hướng vào lưỡi đao, phóng một thanh chủy thủ từ trong tay áo ra.  Vù!  Hai thanh sắt giao nhau, mũi đao bị chủy thủ của Mã Tề cắt đứt một đoạn, rơi trên đất.

Khi này người lĩnh thị vệ và Sách Ngạch Đồ cho ngựa chạy tới đài xử trảm, cả hai thắng ngựa lại.  Người lĩnh thị vệ thấy mũi đao tuy đã gãy nhưng phần còn lại cũng đã cắm vào gáy Tiêu Phong rồi, máu tuôn lai láng vội la lớn:

– Vương gia bị trọng thương rồi!

Sách Ngạch Đồ thảy cuộn thánh chỉ cho người lĩnh thị vệ cầm giữ, vội vàng phóng xuống đất chạy lên đài xử trảm.  Mã Tề cùng hết thảy các binh sĩ cũng đồng chạy tới.

Tiêu Phong nằm nghiêng dưới đất, máu tuôn khắp người, không biết sống thác thế nào.  Sách Ngạch Đồ kinh hãi đờ người ra, hai con mắt chòng chọc nhìn vào Tiêu Phong.  Người lĩnh thị vệ chạy đến đứng cạnh Sách Ngạch Đồ, trong tay nắm chặt lấy cuộn thánh chỉ.  Trên mặt Lý Nhị cũng không còn chút huyết sắc nào nữa, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Lại nói tới khoảng thời gian không lâu trước đó Tiêu Phong tỉnh lại trong Y Y viên, lúc bấy giờ trời đã gần trưa.  Chàng mở mắt ra, nghe tiếng nói quen thuộc của nữ thần y, thân thể chàng bỗng chấn động mạnh.  Hai người nhìn nhau. Cho dẫu lúc ấy có thiên ngôn, vạn ngữ, cũng không cùng nhau thổ lộ hết tấm chân tình.  Nữ thần y cúi xuống, siết chặt khuôn mặt điển trai, thân thương của Tiêu Phong trong đôi tay nàng và dịu dàng hôn chàng, dồn toàn bộ tình yêu của nàng vào sự kết nối ngọt ngào này.  Nàng tận hưởng hương vị tuyệt diệu của người đàn ông mà nàng cứ tưởng không còn được gặp lại nữa, người mà nàng những tưởng đã mất đi mãi mãi.  Nỗi hân hoan toát lên ở nàng thật rõ rệt, đôi mắt sáng ngời, nụ cười tươi rói, và nhất là vẻ hạnh phúc gần như có thể sờ nắn được.

– Muội tưởng mình mất huynh rồi – Nữ thần y lắp bắp, vẫn còn hoa mắt vì sự hiện diện của chàng.

Tiêu Phong cũng ôm lấy nữ thần y, đột nhiên, chàng buông nàng ra.  Tiêu Phong nghĩ đến tính mạng Cửu Dương chỉ còn trong khoảnh khắc, thần trí chàng trở thành rối loạn, trong đầu chàng toàn là những tư tưởng bế tắc và tuyệt vọng, nhất thời vẫn không thốt nên lời được.  

Tiêu Phong không dám nấn ná chút nào, nhảy chồm dậy, chớp mắt một cái đã ra tới ngoài sân, nữ thần y chạy theo níu lấy tay áo Tiêu Phong.  Chàng nói:

– Nhất định Tần Thiên Văn đã cho người giở trò trong thức ăn của huynh rồi mang huynh đến đây.  Nhất định hắn đã cải trang thành huynh, đi đến pháp trường chết thay cho huynh, nếu huynh không đến đó kịp ắt hắn sẽ chết mất! 

Nữ thần y nghĩ tới cảnh Cửu Dương bị trói sắp đem ra pháp trường xử trảm, ngày này năm sau chính là giỗ đầu của chàng, cảm thấy lạnh người, khắp người nàng thấy sởn da gà.  Khi này Uyển Thanh đang ngồi bệt trên thềm ngoài sân nhìn mấy bụi cúc, nghe Tiêu Phong nói nàng vội ngẩng đầu lên.  Nữ thần y lia mắt xuống Uyển Thanh, Uyển Thanh là người đã đánh xe đưa Tiêu Phong đến đây.  Thường ngày, nữ thần y thấy Uyển Thanh cử chỉ nhẹ nhàng duyên dáng, nét mặt hiền từ, rất được mọi người trong phủ thương mến.  Nhưng sáng nay, trông Uyển Thanh lại khác hẳn thường ngày, môi tái xanh, nét mặt tối sầm nhìn lại nàng.  Ánh nhìn của Uyển Thanh như đang xác nhận lời vừa rồi của Tiêu Phong. 

(còn tiếp)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận