Thanh Xuân Năm Ấy Giờ Ra Sao

Chương 37: Chương 37



Bước vào công ty, Lục Nhiên đi lại quầy lễ tân hỏi.
– Cho mình hỏi là có phải địa chỉ này đặt bánh bên mình không ạ! Lục Nhiên đưa tờ giấy địa chỉ ra để xác định.
– À dạ đúng rồi! Bây giờ bạn đi lên thang máy lầu 12 sẽ có người ra nhận bánh! Lục Nhiên đeo khẩu trang nên nhân viên không nhận ra cô.
– Vâng mình cảm ơn! Lục Nhiên cúi đầu cảm ơn rồi xoay người đi vào thang máy.

Nhân viên thấy thế liền lại xì xầm bàn tán.
– ” Nè cô có cảm thấy giọng nói này rất quen không?”
– ” Quen sao?”
– ” Uhm giống giọng của phu nhân Lục Nhiên ba năm trước á!”
– ” sao có thể chứ! “
– ” Tôi chắc chắn mà, năm đó Lục Nhiên phu nhân có nói chuyện với tôi một lần nên giờ tôi nhớ mãi.”
– ” Tôi nghĩ chắc cô nhầm rồi đó!”
– ” Chắc vậy……..”
Hai cô gái xì xầm bàn tán với nhau xong cũng quay lại việc của mình.

Lục Nhiên đứng trong thang máy cứ có cảm giác gì đó rất bất an.
*Ting* Tiếng thang máy mở ra…
Lục Nhiên đi ra cầm theo hộp bánh, cô tới lại chiếc bàn làm việc của một nhân viên gần nhất rồi nói.

– Tôi đến đây để giao bánh! Nói rồi Lục Nhiên đặt hộp bánh lên bàn của người nhân viên nam đang ngồi.
Người nhân viên nam nhận lấy hộp bánh được giao rồi đứng lên kêu một nhân viên nữ khác.

Cô nhân viên nữ được gọi tên liền đứng dậy đi lại chỗ người nhân viên nam cầm hộp bánh lên rồi nói
– Cảm ơn cô.

Nhưng giờ tôi có thể nhờ cô một chuyện được không? Người nhân viên nữ có chút khó xử hỏi
Lục Nhiên cũng chẳng có việc gì quan trọng vả lại cô cũng đang mang khẩu trang còn đổi chiếc nón lưỡi trai che mặt nên cũng hỏi lại.
– Cô muốn tôi giúp gì!
– À thì là……trong giờ làm việc nhân viên chúng tôi không được lơ là vì chủ tịch rất khó tính.

Nên tôi muốn nhờ cô đem một phần bánh này lên cho chủ tịch coi như chúng tôi tạ lỗi.

Nói rồi nhân viên đưa phần bánh cho Lục Nhiên.
Lục Nhiên có chút lưỡng lự khi nghe đến phòng chủ tịch.

Vì đó là phòng của Bạch Thái Lăng mà, nhưng nhìn nét mặt cầu khẩn của người nhân viên nên Lục Nhiên đành phải đồng ý.
– Ừ được rồi! Tôi sẽ đem giúp cho cô.! Lục Nhiên đưa tay cầm hộp bánh
– Tôi cảm ơn cô nhiều! người nhân viên nữ có vẻ như đã gặp được vị cứu tinh mà cảm ơn rối rít.
*Chắc anh ta sẽ không nhận ra mình đâu nhỉ?* Lục Nhiên thầm nghĩ rồi cô lại bước vào thang máy bấm lên tầng cao nhất.
……….
*Cốc*cốc* cốc *
Bạch Thái Lăng đang làm việc trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, anh dừng động tác làm việc của mình lại mà liếc lên phía cửa mà nhìn.
– Vào đi! Giọng nói lạnh lùng phát ra.
Lục Nhiên đứng ngoài cửa có chút hồi hộp khi nghe được giọng của Bạch Thái Lăng.

Cô hít sâu để bình tĩnh lại rồi mở cửa bước vào.

– Có chuyện gì! Bạch Thái Lăng nhìn thấy chỉ là một người giao hàng thì chẳng bận tâm mà nhìn vào đống tài liệu trên bàn rồi tiếp tục công việc.
– Tôi đến giao…..giao bánh! Lục Nhiên có chút ấp úng nói.
– Đặt lên bàn rồi đi ra ngoài! Bạch Thái Lăng lạnh lùng nói.
Lục Nhiên sau khi biết anh không nhận ra mình thì thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị xoay người bước đi thì…

– khoan! Bạch Thái Lăng gọi cô lại.
Lục Nhiên lúc này thực sự rất muốn thoát khỏi đây, nhưng đã lỡ lời nhận giúp đỡ.

Thôi thì giúp thêm lần này vậy.

Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Lục Nhiên xoay người lại.
– Còn chuyện gì sao?
– Nhân viên kế toán bảo cô đem lên sao? Ánh mắt của anh vẫn dán chặt vào đống văn kiện trên bàn.
– À…!chắc là vậy!
– Thôi được rồi.

Cô ra ngoài đi.!
* Phù* Lục Nhiên như trút đi được một gánh nặng vì may không có ai nhận ra mình.

Chẳng biết vì sao Lục Nhiên lại không muốn ai nhận ra cô.

Cúi chào người đối diện rồi Lục Nhiên xoay người bước ra ngoài và ấn nút thang máy đi xuống…..!
……..!Trên phòng Bạch Thái Lăng…
* Mùi hương này…..sao giống Lục Nhiên thế nhỉ?…..* Cô gái khi nảy làm anh có cảm giác gì đó rất quen….
Mở hộp bánh trên bàn ra Bạch Thái Lăng mới thấy.

Trong hộp bánh còn có thiệp cảm ơn tự viết bằng tay.


Tiệm bánh của Lục Nhiên đa phần là những thiệp cảm ơn đều sẽ viết bằng tay không in ấn để thể hiện lòng cảm ơn sâu sắc với người mua bánh ở tiệm cô.

– Sao nét chữ này…….! Anh cảm thấy nét chữ viết trên giấy này rất quen vội mở hộc tủ cạnh mình ra lấy một tấm thiệp.

Tấm thiệp này là bước thư tình năm ấy cô lén tặng anh nhưng anh lại nghĩ là Quỳnh Trân nên cất vào tủ đồ trong nhà.

Đến khi biết được sự thật thì anh mới thấy hối hận nên lúc nào cũng đem theo nó.
Mở tấm thiệp tỏ tình cũ kỹ trên tay ra rồi anh lại đối chiếu với tấm thiệp cảm ơn….* Giống nhau…..!* Anh bất ngờ thốt ra một tiếng sau đó liền lập tức gọi người nhân viên nữ đặt hàng lên.
…—————-…
– Chủ tịch cho gọi em! Hai tay cô gái đan vào nhau, gương mặt thì cúi xuống lộ vẻ sợ hãi vì đã đặt đồ ăn vào giờ làm….
– Tiệm bánh khi nảy cô đặt…..!đưa địa chỉ cho tôi! Anh nhìn vào đống tài liệu mà nói.
– Dạ? Nhân viên bất ngờ ngước mắt lên nhìn.
– Tôi không nói lần hai!
– Dạ….dạ được thưa chủ tịch em sẽ gửi địa chỉ của tiệm bánh qua cho người.

– Ra ngoài đi….!
– Vâng! Nữ nhân viên cứ sợ mình sẽ bị trừ lương hay gì đó nhưng không ngờ ông chủ mình lại xin địa chỉ của tiệm bánh * Chắc chủ tịch cũng thấy ngon* Cô nhân viên thầm nghĩ rồi tiến đến bàn và tiếp tục công việc…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận