Minh Hiểu Khê vào trường, đi thẳng đến văn phòng trường tìm giáo viên chủ nhiệm để nhận lớp.
Giáo viên chủ nhiệm là một cô giáo khá trẻ.
“Chào em, cô là Trần Thanh Trúc giáo viên chủ nhiệm lớp 11A4.”
Minh Hiểu Khê lễ phép.
“Em chào cô ạ.”
Trần Thanh Trúc nhìn cô gái xinh xắn dễ thương lại ngoan ngoãn lễ phép thì vô cùng hài lòng.
“Bây giờ cô sẽ dẫn em đi nhận lớp nhé.”
“Vâng ạ.”
Lớp 11A4.
“Các em! Đây là bạn học mới của lớp chúng ta.”
Trần Thanh Trúc giới thiệu Minh Hiểu Khê với cả lớp.
Cô khẽ mỉm cười tiến lên.
“Chào các bạn, mình là Minh Hiểu Khê, sau này mong được các bạn giúp đỡ…”
“Bốp bốp!”
“Hú! Bạn học mới thật xinh nha!”
“Đúng vậy!”
Các bạn học niềm nở huýt sáo, vỗ tay chào đón.
Minh Hiểu Khê đảo mắt nhìn quanh lớp một vòng, ánh mắt hơi khựng lại bởi một người khá quen.
Đoàn Trường Sinh cũng nhìn lại cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng không gợn sóng.
Bên cạnh Vũ Duy Mạnh bạn thân kiêm bạn cùng bàn của anh như phát giác ra có gì đó không đúng, liền huých tay, hỏi.
“Nhìn cô bạn mới này thật quen mắt?”
Bàn bên trên Trần Hải Đăng nghe thấy cũng quay người xuống hóng chuyện.
“Họ hàng sao?”
Đoàn Trường Sinh nhìn hai bọn họ, lạnh nhạt nói.
“Không quen!”
“À!”
Hai người bạn gật gù như phát hiện ra điều gì đó, tủm tỉm cười xoay người về chỗ.
Đoàn Trường Sinh cũng lười quan tâm đến bọn họ.
Bạn cùng bàn với Minh Hiểu Khê, Đỗ Thu Hoài là một cô bạn vô cùng tốt tính, vui vẻ hoạt bát, hoà đồng.
Hai người rất nhanh đã trở thành bạn khá thân thiết.
Giờ ra chơi cô nàng còn mang Minh Hiểu Khê đi giới thiệu với tất cả bạn bè của mình.
Minh Hiểu Khê cũng là người hướng ngoại, vui vẻ, phóng khoáng nên cô được các bạn trong lớp vô cùng chào đón, hoà nhập rất nhanh với tập thể lớp.
Đỗ Thu Hoài ghé đầu với Minh Hiểu Khê, len lén chỉ vào ba người Đoàn Trường Sinh.
“Lớp chúng ta là lớp nổi tiếng trong trường ngoài lý do thành tích vượt trội ra còn là vì bọn họ.”
Minh Hiểu Khê nhìn theo tay cô nàng chỉ, ánh mắt hơi nheo lại.
“Vì sao?”
Đỗ Thu Hoài nghe cô thắc mắc thì tính tình bà tám nổi lên, nói.
“Cậu xem phim Vườn Sao Băng chưa?”
Minh Hiểu Khê khẽ gật gật đầu.
“Xem rồi.”
Đỗ Thu Hoài hài lòng với câu trả lời của cô, nói tiếp.
“Thì mấy người này cũng tương tự như vậy đó đó.”
“Hả? Bọn họ cũng xứng so sánh với F4 toàn nam thần sao?”
Minh Hiểu Khê mắt chữ o, miệng chữ A mà phản bác.
Một bạn nữ ở bàn trên nghe được họ thảo luận thì cũng góp vui, giải thích với Minh Hiểu Khê.
“Họ có ba người, vẻ ngoài rất soái đúng không?”
Minh Hiểu Khê liếc qua ba người kia một chút, ngoài cái tên khó ưa, không biết cảm ơn khi được giúp đỡ cô gặp khi sáng, soái chói mắt người nhìn ra, thì còn hai người nữa cũng rất soái, tuy rằng có hơi kém tên khó ưa kia một chút xíu nhưng cũng là một chín một mười.
Nhìn một chút, cô không thể phản bác được điều gì chỉ có thể gật đầu.
“Ừ thì đúng.”
Nguyễn Hương Giang thấy cô thừa nhận thì nói tiếp.
“Họ không chỉ đẹp trai mà nhà còn rất giàu nữa đó.”
Chưa đợi Nguyễn Hương Giang nói xong, Đỗ Thu Hoài đã tiếc nuối cắt ngang.
“Nhưng đáng tiếc nhóm của bọn họ chỉ có ba người nên không thể tạo thành nhóm F4 phiên bản nước N chúng ta được.
Vậy nên chúng tớ gọi bọn họ là Tam Công Tử VN.”
Minh Hiểu Khê xem như đã hiểu được vấn đề.
Đây là bản sao không đầy đủ của F4 phiên bản nước N.
Đỗ Thu Hoài cùng Nguyễn Hương Giang thấy cô bạn mới còn rất ngu ngơ với môi trường mới, nên vô cùng tốt bụng giảng giải một lượt những điều thú vị tại ngôi trường của bọn họ.
Từ học tập cho tới sinh hoạt ngoại khoá…!Tất tần tật mọi thứ.
Minh Hiểu Khê lại một lần nữa được mở rộng tầm mắt về ngôi trường cho những đứa trẻ con nhà giàu này.
Học phí đắt đỏ, trong trường cũng phân chia giai cấp từ giàu đến nghèo, đến địa vị xã hội của bố mẹ ảnh hưởng tới địa vị của con cái ra sao.
Hoạt động ngoại khóa thường xuyên như một cái máy hút tiền, Minh Hiểu Khê nghe xong lại có chút lo lắng cho bản thân mình, không biết mình có theo nổi hay không?
Đỗ Thu Hoài vỗ vai cô, hất cằm về phía một bạn nam ngồi trong một góc lớp bên kia.
“Cậu không cần quá lo lắng cái gì cả, nhìn cậu bạn kia kìa, cậu ấy là con của bà đồng nát nhưng được cái lại hát rất hay, sau khi đạt á quân trong một cuộc thi hát thì được nhận được học bổng toàn phần học ở đây đó.
Hàng tháng chỉ cần biểu diễn văn nghệ trong nhà trường, thỉnh thoảng lại đại diện nhà trường đi giao lưu văn nghệ biểu diễn trong các cuộc thi do nhà đầu tư tổ chức là ok rồi à.
Nhưng cậu ta là người trầm tính không có hoà đồng mấy.”
Nguyễn Hương Giang cười hì hì, tiếp lời.
“Với lại nói là phân biệt nọ kia vậy chứ, nhưng chỉ cần cậu hoà đồng, vui vẻ với mọi người thì cũng không có vấn đề gì đâu.
Đừng có tự ti, trầm cảm là ổn hết.
Chúng ta cũng giống nhau cả thôi.
Những đứa nào phân biệt cứ né hết ra.”
Minh Hiểu Khê thầm vỗ ngực an ủi mình ổn, bới vì cô rất phóng khoáng nha, nhạc nào cũng nhảy, bạn nào cũng hát được hết.
Cuối cùng hai cô bạn cũng không quên nhắc nhở Minh Hiểu Khê.
“Cậu làm gì cũng được, nhưng chú ý một chút đừng có đụng tới Tam Công Tử kia nhé.”
“Hả?”
Minh Hiểu Khê nghi ngờ nhìn bọn họ.
Nguyễn Hương Giang thở dài, nói.
“Ba người kia là những người khó gần nhất.
Trần Hải Đăng tính tình ôn hoà, dễ nói chuyện, nhưng cũng thập phần xa cách.
Vũ Duy Mạnh tính nóng như kem, đắc tội với cậu ta thì coi chừng bị nổ đen đầu.
Cuối cùng là Đoàn Trường Sinh, lạnh lùng, mặt diêm lạnh băng, quanh năm một biểu cảm khiến người khác phải cách xa mình cả chục mét mới hài lòng.”
Đỗ Thu Hoài khoác vai Minh Hiểu Khê, tiếp lời Nguyễn Hương Giang.
“Bảo cậu tránh xa bọn họ ngoài việc bọn họ khó gần, nóng tính, mắt cao hơn đầu không để những người như chúng ta vào mắt, còn là vì bọn họ có rất nhiều người ái mộ đặt tâm tư thiếu nữ, nếu cậu không muốn gặp rắc rối thì cứ tránh xa họ là cách tốt nhất.”
“Ồ! Ồ! Mình hiểu rồi.”
Minh Hiểu Khê gật gật đầu.
Ba cô gái lại chụm đầu vui vẻ tán chuyện tiếp.
Chớp mắt Minh Hiểu Khê đã chuyển đến trường mới được một tháng rồi.
Cô đã hoàn toàn hoà nhập vào tập thể lớp và rất được mọi người chào đón.
“Ê! Ngoài hành lang có trò hay, mau đi xem đi.”
Minh Hiểu Khê cùng Đỗ Thu Hoài đang quét lớp, một bạn nam ngó đầu vào cửa lớp hô to.
Cậu ta thông báo một câu xong thì cắp đít chạy mất.
Đỗ Thu Hoài vội vàng bỏ cái chổi trên tay xuống, kéo tay Minh Hiểu Khê đi.
“Đi xem đi, tý nữa về quét tiếp.”
Các bạn trong lớp lúc này cũng đã chạy ra ngoài hóng chuyện hết.
Minh Hiểu Khê cũng không chần chừ mà chạy theo.
Bên ngoài hành lang chật kín người chen chúc.
Minh Hiểu Khê cùng Đỗ Thu Hoài khó khăn lắm mới có thể chen lên trước để hóng rõ sự tình.
Ở giữa đám đông có một khoảng trống khá rộng rãi, lúc này các nhân vật chính đang đứng ở đó.
Tam công tử VN và một cô gái nhỏ mặc đồng phục, tóc xoăn nhẹ nhàng nhìn vô cùng xinh xắn dễ thương.
Trên tay của cô bạn kia đang cầm một hộp quà xinh xinh đưa về phía Vũ Duy Mạnh.
“Duy…!Duy Mạnh…!Mình thích cậu.”
Vũ Duy Mạnh hờ hững liếc nhìn cô gái một cái, sau đó vươn tay cầm lấy hộp quà kia, khoé miệng cong nhẹ.
Cô gái thẹn thùng hai má ửng đỏ, khoé môi mỉm cười hạnh phúc
“Bộp…”
Hộp quà rơi xuống đất, món quà lưu niệm bằng pha lê tuyệt đẹp ở bên trong vỡ nát.
Cô gái kia giây trước còn vui vẻ, giây sau nụ cười đã cứng đờ, hai mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
“Cậu…”
Vũ Duy Mạnh cười lạnh lùng đầy châm chọc.
“Thật dơ bẩn…”
Minh Hiểu Khê chứng kiến tất cả, thấy cô gái kia bị bắt nạt như vậy thì máu anh hùng rơm lại nổi lên.
Cô đi tới bên cạnh cô gái kia, nhìn thẳng vào Vũ Duy Mạnh mà quát.
“Cậu thật quá đáng.
Cậu ấy tỏ tình và tặng quà cho cậu, nếu cậu không thích thì cứ việc từ chối, vì sao còn muốn sỉ nhục cậu ấy như vậy hả? Cậu mau xin lỗi cậu ấy đi.”
Vũ Duy Mạnh bị cô đột ngột nhảy ra mắng xối xả thì sắc mặt đen lại, tức đến bật cười.
“Haha! Này bạn học mới, chuyện của tôi từ trước đến giờ chưa có ai quản được đâu, cậu là cái thá gì.
Cút sang một bên cho ông đây.”
Minh Hiểu Khê cũng bị thái độ ngông nghênh của cậu ta chọc tức, cũng không vừa, đáp lại.
“Thân là con trai lại đi sỉ nhục một bạn nữ yếu đuối, cậu không thấy mình quá hèn sao?
Phát sinh tình huống bất ngờ mọi người xung quanh càng hào hứng hóng dưa, nhưng cũng có chút lo lắng cho bạn học mới to gan.
Đoàn Trường Sinh nhìn cô gái đang loi choi hất cằm vênh mặt, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ bảo vệ chính nghĩa kia, trong mắt lộ ra vẻ châm chọc.
“Đúng là một cô nàng nhiều chuyện.”
Trần Hải Đăng nhìn thấy Vũ Duy Mạnh sắp bị Minh Hiểu Khê chọc giận đến bùng nổ thì vội ra mặt giảng hoà.
Trần Hải Đăng kéo Vũ Duy Mạnh lại ngăn không cho cậu ta ra tay đánh người, ánh mắt thân thiện nói với Minh Hiểu Khê.
“Duy Mạnh nóng tính, lần này cậu ấy có hơi thái quá nhưng không vấn đề gì đâu, bạn học mới cậu không cần phản ứng mạnh như vậy đâu.”
Trần Hải Đăng lại nhìn sang cô bạn kia, nói.
“Bạn Nhã này, cậu không trách Duy Mạnh chứ?”
“Không đâu.
Mình không sao cả.
Cô gái tên Nhã kia hai má ửng đỏ ấp úng trả lời.
Sau đó cô ta lại nhìn sang Minh Hiểu Khê nói.
“Tôi không sao cả, cậu đừng có lo chuyện bao đồng, xen vào chuyện của tôi nữa, cậu làm Tam công tử tức giận rồi thì phải làm sao.”
Minh Hiểu Khê tròn mắt nhìn cô ta, lại nghẹn họng không biết nói gì.
Người bị sỉ nhục là cô ta còn không nóng giận thì cô còn xen vào làm gì, đã vậy giúp người ta, người ta cũng có cần đâu, vậy là cô chỉ liếc nhìn cô bạn kia một cái, rồi nói với Vũ Duy Mạnh.
“Là tôi nhiều chuyện rồi.”
Nói xong thì xoay người đi thẳng về lớp.
Trần Hải Đăng vô thức nhìn theo cô, trong lòng không khỏi cảm thấy thú vị.
(còn tiếp).