Sở Y Nhất cũng không kiên trì đưa cho bà nữa, nhưng mỗi ngày đều múc một muỗng vào trong chén nước của mẹ cả Tôn.
Làm sao mà mẹ cả Tôn lại không biết, trong lòng bà càng ngày càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, sẵn đó bà lại mắng Cố Hướng Đông một trận.“Mẹ, khi nào thì bố về ạ?” Tiểu Bảo nằm trên giường, ôm cánh tay của Sở Y Nhất.“Sao thế? Tiểu Bảo của chúng ta nhớ bố rồi à.”“Dạ.” Tiểu Bảo nghiêm nghị gật đầu.“Cô không biết khi nào bố Tiểu Bảo sẽ trở lại, nhưng dù ở đâu, bố Tiểu Bảo chắc hẳn đang nghĩ về Tiểu Bảo.” Sở Y Nhất không muốn nói dối đứa trẻ, nếu nói sắp rồi sắp rồi, bố con sắp về rồi, làm vậy chỉ càng khiến đứa trẻ thất vọng hơn.“Dạ.
Mẹ ơi, vậy mẹ có nhớ bố không?”“Ờ…” Câu hỏi này khiến Sở Y Nhất khựng lại, nói chủ đề này trước mặt trẻ con có vẻ không được tốt lắm.“Mẹ, phản ứng này của mẹ chắc chắn là cũng nhớ bố.” Sau khi nói xong, Tiểu Bảo che miệng cười toe toét.“Được rồi, đi ngủ đi.
Trẻ ngon mà nghỉ ngơi không đủ thì sẽ không cao lớn lên đâu!” Sở Y Nhất cảm thấy bị chọt ngay đúng chỗ ngứa, đã vậy còn từ một đứa trẻ.“Vâng, mẹ.
Chúng ta cùng ngủ thôi.”“Ừ.” Ngay khi Sở Y Nhất tắt đèn dầu và đắp chăn cho Tiểu Bảo, cả hai đã sẵn sàng đi ngủ.Không bao lâu sau, trong bóng tối truyền tới tiếng thở đều đều của Tiểu Bảo, dù gì thì nó cũng là một đứa trẻ, đầu óc đơn giản, rất dễ ngủ.Tính ra, Cố Hướng Đông đã gần một tuần vẫn chưa quay về, cũng không biết công việc của anh đang được giải quyết như thế nào.
Có thuận lợi hay không, có tiếp tục ở lại quân đội hay không, hay là xuất ngũ đi qua chỗ khác rồi? Dù là thế nào đi nữa, cô cũng sẽ ủng hộ cho anh.Kể từ khi đến đây, cô buộc phải nhanh chóng thích nghi với thân phận mới và môi trường mới, nhưng mỗi lần đêm khuya thanh vắng, cô cũng sẽ cảm thấy bất an, muốn quay về cũng không muốn ở đây.
Không chỉ vì nguyên nhân thiếu thốn vật chất, mà còn là vì ở nơi này, bản thân cô không có chỗ dựa tinh thần.Nhưng bây giờ cô phát hiện ra, rất nhiều lúc trong ngày cô thường nhớ đến Cố Hướng Đông, có lẽ trong lòng cô Cố Hướng Đông quan trọng nhiều hơn cô tưởng tượng.Người được nhung nhớ đang nằm trên giường, cũng đang nhớ đến người nhà.
Thật ra Cố Hướng Đông cần phải bàn giao công việc, muốn bàn giao nhanh thì có thể bàn giao trong thời gian ngắn, chỉ có điều anh vẫn lựa chọn cách làm từ từ.Anh phải thừa nhận rằng trong lòng anh rất rụt rè, anh sợ khi trở về nhà, Sở Y Nhất sẽ đưa cho anh câu trả lời mà anh đã dự đoán được.
Nói cho cùng, bản thân anh cũng không thoải mái, miệng thì bảo được, bảo sẽ đóng vai anh trai của Sở Y Nhất và tìm cho cô một gia đình tốt, nhưng nếu như thật sự bảo anh đi tìm, anh cũng không biết sẽ như thế nào.Trước đây, chỉ cần nằm xuống là anh có thể ngủ ngay.
Thế mà hai hôm nay, lăn qua lăn lại không tài ngào ngủ được.
Một hồi thì nhớ đến cái này, lát nữa lại nhớ đến cái kia.
Chắc chắn anh đã luyện tập quá ít cho nên mới suy nghĩ linh tinh, ngày mai anh sẽ dậy sớm để luyện tập!Ngày hôm sau, Sở Y Nhất cố ý dậy sớm, thu dọn đồ và đi đun nước.
Cô rót một ly nước Thu Lê Cao cho mẹ cả Tôn.
Cô đợi sau khi mẹ cả Tôn thức dậy, cô đi xuống phòng bếp và bưng ly nước cho bà: “Mẹ đã đỡ hơn chưa? Con có làm một ly nước, nhân lúc còn nóng mẹ uống đi, đúng lúc có thể làm dịu cổ họng.”“Y Nhất, con dậy sớm làm gì, giờ mẹ không còn việc để làm rồi.
Con xem đi, sớm biết thì mẹ đã không tìm con.
Con nói xem, một người lớn tuổi như mẹ uống cái này để làm gì, thật là lãng phí!” Mẹ cả Tôn cảm thấy hơi ngại ngùng, cứ cảm giác như bản thân bà đang lo lắng cho con cái của người khác vậy.“Mẹ đừng nói những lời như vậy, cái gì mà lãng phí! Mẹ là trụ cột của gia đình này và là người quan trọng nhất trong gia đình này.
Sau này không được như vậy nữa.
Những ngày này chỉ là tạm thời mà thôi, những ngày tốt đẹp vẫn còn ở phía sau, cho nên mẹ cứ thoải mái mà yêu thương lấy bản thân mình.” Đây có lẽ là phong cách của bố mẹ, luôn cho rằng những gì tốt đẹp chỉ có con cái ăn thì mới không tính là lãng phí.“Được, được, được.
Đứa trẻ này, coi như con có lòng, mẹ cảm ơn!” Mẹ cả Tôn cảm lấy ly nước và uống vài ngụm.“Mẹ à, cái này chỉ có thể làm giảm bớt các triệu chứng thôi.
Nếu mẹ vẫn không khỏe thì cũng không nên gắng gượng, mau chóng đi khám xem sao.”“Được rồi, nhớ rồi, yên tâm đi.
Cơ thể mẹ vẫn còn rất khỏe mạnh!” Mẹ cả Tôn nói rất đúng, cơ thể của những người nông dân quanh năm làm ruộng thường khá cứng cáp.Sở Y Nhất cầm ly nước, mỉm cười không nói lời nào..