Anh cả Triệu vội vàng bước tới: “Đại đội trưởng, em dâu Năm lo lắng cho tình trạng của đứa nhỏ, ngài đừng để ý, y tá vẫn còn đang ở bên trong kiểm tra cho Đại Oa vẫn chưa thấy ra.
”Đại đội trưởng tỏ vẻ đã hiểu, mẹ Triệu chen vào đẩy đại đội trưởng ra, tóc tai rối tung bước tới, hai mắt rưng rưng đưa tay chạm vào hai đứa nhỏ khóc đến mức mắt sưng vù, cực kỳ đau lòng.
“Con có muốn đi rửa mặt không? Để mẹ ôm Tam Oa.
“Từ khi nào con dâu trông chật vật như vậy, đúng là tạo nghiệp mà.
Cũng không biết xảy ra chuyện này, thằng Năm sẽ nghĩ linh tinh gì không, cảm thấy con trai vô dụng, suy nghĩ không nên có trỗi dậy, lúc này mẹ Triệu chẳng những lo lắng cho cháu trai cả mà còn lo lắng con dâu sẽ trách con trai mình.
Lạc Khả Khả lắc đầu, lúc này cô làm gì có tâm trạng đi rửa mặt.
Đúng lúc này, cửa phòng luôn đóng đã mở ra, y tá từ bên trong đi tới, đám người Lạc Khả Khả tiến lên phía trước.
“Đại Oa nhà tôi thế nào rồi?””Chấn thương não nhẹ, hiện tại đang chuyền ở bên trong, lát nữa chuyền xong quan sát một chút, nếu tỉnh có thể về nhà.
“Chấn thương não nhẹ?Lời này vừa nói ra làm cả đám người hoảng hốt, bị thương ở não như thế này chắc sẽ không biến thành thằng ngốc chứ?Phản ứng đầu tiên của mẹ Triệu là nhìn về phía con dâu Năm, muốn từ biểu cảm của cô đoán xem cô đang nghĩ gì.
Lạc Khả Khả hỏi y tá xem bị chấn thương não cần chú ý những chuyện gì, sau đó tay ôm Triệu Tam Oa đi tới phòng bệnh.
Phòng bệnh rất đơn giản, một gian phòng, kê hai cái giường, bên cạnh có một cái tủ nhỏ, tất cả chỉ có vậy thôi.
Lạc Khả Khả đặt Triệu Tam Oa xuống phía giường trống bên kia, để Triệu Nhị Oa trông em, mới lại gần quan sát tình hình của Triệu Đại Oa.
Ở niên đại này, chấn thương não là chuyện rất nghiêm trọng, dù cho là rất nhẹ nhưng Lạc Khả Khả không dám sơ xuất, việc này đều do cô sai, nếu cô không quá xúc động, Đại Oa cũng sẽ không bị như thế này.
Trong tim cô tràn đầy sự tự trách, hối hận.
Chưa chuyền xong Triệu Đại Oa đã tỉnh, vừa mới tỉnh lại cậu còn có chút choáng váng, mãi đến khi nhìn thấy mẹ và hai em mới nhớ ra đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ ơi, con xin lỗi.
“Lạc Khả Khả sờ đầu cậu: “Đừng sợ, mẹ không trách con, con có khó chịu chỗ nào không?”Chấn thương não sẽ có hiện tượng choáng váng, đau đầu, buồn nôn.
Bây giờ Triệu Đại Oa mới cảm thấy chóng mặt kinh khủng, trán vẫn còn đau.
“Mẹ ơi, con cảm thấy căn phòng này đang quay, mẹ cũng đang quay, còn nữa, sao đầu con lại đau như vậy?”Thiếu chút nữa thì Lạc Khả Khả phát khóc, mẹ Triệu tiến tới: “Cháu trai đáng thương của bà, có đói bụng không? Có muốn ăn cái gì không? Bà về làm cho các con.
“Trái tim người bà của mẹ Triệu đau quặn lại, cháu trai bà có bao giờ phải chịu khổ như vậy, mẹ kiếp! Đều tại mụ già họ Ngô.
Trong thôn làm gì có đứa trẻ nào không đánh nhau?Bọn trẻ con đánh nhau, người lớn cùng lắm là mắng hai câu là được, nào có giống như mụ già họ Ngô kia, trẻ con đánh nhau bà ta lại đánh đứa trẻ, đúng là không biết điều mà.
Mẹ Triệu và bà Ngô ở cùng thôn đã mấy chục năm, bà quá hiểu bà ta rồi, không phải là người tốt, sợ người ta không biết mụ ta lấy chuyện của bọn trẻ con để gây sự với nhà mình, trong lòng ghen ghét nhà họ Triệu mà.
Chuyện này còn chưa xong đâu, bà không lột lớp da trên người mụ già kia, bà không làm người.
“Bà ơi, đừng khóc, cháu không sao.
“Nghe đi, nghe đi, cháu trai nhà bà ngoan như thế, hiểu chuyện như thế, mẹ Triệu càng đau lòng, dặn dò cháu trai nghỉ ngơi cho tốt, còn bà thì mang theo tức giận đi đến nhà họ Ngô.
.