Trong rương ngoại trừ bảo vật, còn có một cuốn sổ tiết kiệm.
Thời đại này, các doanh nghiệp liên doanh đều áp dụng chính sách “tứ mã phân phúc”, “tứ mã” chính là thuế thu nhập quốc gia, quỹ dự phòng doanh nghiệp, chi phí phúc lợi của công nhân và cổ tức bằng vốn.
Sau khi xưởng may của cha Tần liên doanh, ông ấy trở thành giám đốc của một nhà máy quốc doanh, thuộc về tầng lớp quản lý, hàng năm được hưởng 20% lợi nhuận của phân xưởng may.
Hai năm sau, chính sách đã được thay đổi thành lãi suất cố định 5% mỗi năm, nghĩa là cổ tức hàng năm là 5% lợi nhuận, kéo dài mười năm, đến năm sáu mươi sáu mới kết thúc.
Nói cách khác, trong mười hai năm, nhà họ Tần đều nhận được hoa hồng của nhà máy dệt.
Số tiền bên trong sổ tiết kiệm chưa từng bị động vào, chỉ có doanh thu, không có sổ sách rút ra, số dư còn lại tổng cộng là hơn bảy trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ.
Ở niên đại này, không thể nghi ngờ nó là một khoản tiền lớn tương tự như số thiên văn.
Nhưng hiện tại lại là thời đại của tem phiếu, chỉ có nhiều tiền thôi cũng không có quá nhiều tác dụng.
Không biết năm đó cha Tần đã nghĩ gì mà tài khoản chia hoa hồng lại mở trên danh nghĩa của Tần Hàn Thư.
Tần Hàn Thư biết mình có tiền, cho nên hôm qua mới dùng tiền không kiêng nể gì cả như vậy.
Lúc trước bởi vì Tần Hàn Thư còn nhỏ, sau khi cha Tần mất, sổ tiết kiệm vẫn luôn do Dương Ái Trinh cất giữ, hóa ra nó cũng bị bà ta giấu vào trong hầm ngầm.
Trước mắt người nhà họ Hồ vẫn không biết về căn hầm bí mật này.
Có thể là Dương Ái Trinh sợ bị người khác phát hiện ra những đồ cổ trong hầm ngầm, cũng có thể là bà ta còn đang đề phòng người nhà họ Hồ.
Nhưng mà khi cha Tần qua đời, trong xưởng cho ba ngàn tiền trợ cấp, cộng với tiền lương ba năm của ông ấy, số tiền này đã bị Dương Ái Trinh dùng để tiêu xài thường ngày trong nhà hết.
Hơn phân nửa tiền lương của Hồ Đại Dũng và Hồ Binh Binh đều được giao cho bà cụ Hồ, số tiền kia đã bị Dương Ái Trinh tiêu gần hết, chẳng lâu sau sẽ động đến số tiền bên trong sổ tiết kiệm.
Tần Hàn Thư căm hận thu hết cả sổ tiết kiệm và ba cái rương vào trong không gian!Sau đó cô đi xuống phòng bếp.
Ba ngày trước, Dương Ái Trinh mới dùng phiếu lương thực và thực phẩm phụ để đi mua sắm khẩu phần lương thực và dầu, muối, tương, dấm, than tổ ong cho tháng sau.
Tần Hàn Thư cũng lười lựa chọn, dứt khoát thu hết tất cả bồn bát nồi chảo gầu chậu trong phòng bếp vào không gian.
Những thứ như nồi bát xô thùng này, Tần Hàn Thư ngại bẩn sẽ không dùng, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô không muốn cho nhà họ Hồ dùng.
Phòng bếp trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Bên trong nhà kho đều là phế phẩm, cô không cần.
Trước kia trong nhà nhà họ Tần dùng một số đồ dùng làm bằng gỗ tử đàn, về sau cảm thấy quá rêu rao, nên đã nộp những đồ dùng bằng gỗ tử đàn trong nhà lên trên, đổi sang dùng gỗ cánh gà, nhưng mà đều được chế tác rất tinh tế, là đồ dùng trong nhà rất tốt.
Trước kia Hồ Văn Văn thường dẫn bạn học trở về, ngoài sáng trong tối khoe khoang hết thảy trong nhà.
Tần Hàn Thư thu hết đồ dùng của mấy phòng trong nhà vào không gian.
Vẫn là câu nói kia, cô không nhất định phải lấy nhưng không muốn cho người nhà họ Hồ dùng.
Đương nhiên, đồ đạc trong tủ và rương đó cũng bị lấy đi.
Đến lúc tìm được cơ hội, cô sẽ ném tất cả đồ vật bên trong đi, cô không muốn để đồ vật mà người nhà họ Hồ đã từng dùng làm ô nhiễm không gian của cô!Toàn bộ căn nhà đều trống rỗng.
Ngoại trừ phế phẩm trong nhà kho, chỉ còn lại phòng của Dương Ái Trinh và Hồ Đại Dũng ở phía nam là cô không có cách nào thu được.
Nếu muốn đặt mua đầy đủ đồ dùng trong nhà này một lần nữa, ít nhất phải tiêu hết năm năm tiền lương của Hồ Đại Dũng.
Dương Ái Trinh kia cũng không có tiền, để xem lần này bọn họ còn sinh hoạt giàu có như trước kia kiểu gì!.