Bụng nhỏ của Cố Tiểu Nhị đột nhiên reo lên hai tiếng, cậu nhóc liền lấy tay che bụng nhỏ, không hề ngượng ngùng mà còn nhếch miệng cười.
“Ha ha, con đói bụng, chú ơi, chúng ta về nhà ăn khoai tây nướng đi! Thím ơi, khoai tây nướng của chú rất ngon, lát nữa về nhà con thì thím cũng nếm thử một chút nha.”
Bụng đói đến mức kêu lên ùng ục, cậu nhóc còn không quên cho Lâm Vãn Thanh có cơ hội nếm thử món khoai tây nướng của Cố Hoài An làm.
Chú Cố nướng khoai tây là đỉnh nhất thiên hạ. Cố Trạch và Tiểu Cố An cũng không ngừng gật đầu.
“Được, về nhà thím cũng sẽ nếm thử.”
Lâm Vãn Thanh đưa tay lên xoa xoa đầu Cố Tiểu Nhị, đột nhiên có chút nghi vấn.
Bây giờ là mùa hè, là mùa của trái cây lên ngôi, cũng không phải là mùa đông thiếu rau, thiếu dưa hấu, nhiều món ăn ngon như vậy, làm thế nào mà mấy đứa nhỏ này chỉ thích ăn khoai tây nướng vậy chứ?
Là bọn nhỏ có tình yêu đặc biệt đối với khoai lang nướng sao?
Lâm Vãn Thanh đầu đầy hắc tuyến, liền mở miệng hỏi một câu: “Nhiều món ăn ngon như thịt, gà, vì sao tụi con lại muốn ăn khoai tây nướng vậy?”
Không nghĩ tới cô vừa hỏi, khuôn mặt tuấn tú của Cố Hoài An lại trở nên tự hào.
“Thím, thím không biết đâu, chú chỉ biết nướng khoai tây thôi, chú sẽ không làm món ăn ngon như thịt đâu.”
Cố Tiểu Nhị chớp chớp đôi mắt to sáng bóng, đập vào miệng hai cái.
Tuy rằng chú Cố nướng khoai tây cực kỳ ngon, nhưng cậu bé vẫn muốn ăn thức ăn ngon như thịt nha.
Ánh mắt Cố Trạch cũng mong ngóng, lúc chú Cố ở nhà, đại đa số thời gian bọn họ đều ăn đồ ăn của căn tin bộ đội, trong căn tin bộ đội đều là đàn ông lớn tuổi, nấu cơm không thể nói là khó ăn, nhưng nếu xếp hạng về độ ngon thì đó cũng là một điều rất khó, chỉ có thể nói là tạm ăn được.
Tiểu Cố An một đứa nhỏ thèm ăn thịt đang nằm trong lòng Lâm Vãn Thanh cũng ngầm nói: “An An muốn ăn thịt.”
Lâm Vãn Thanh nhìn khuôn mặt non nớt của ba đứa nhỏ, trong lòng chua xót không thôi, kiếp trước cô còn nhỏ tuổi không có cha mẹ, mấy đứa nhỏ này lại còn mất đi sự che chở của cha mẹ…
Cô cũng không nói nhiều, chỉ nói với ba đứa nhỏ một cách ôn nhu: “Hôm nay chúng ta về nhà, thím sẽ nấu món nào đó ngon, ăn cùng với thịt có chịu không?”
Thật sao?
Ánh mắt ba đứa nhỏ lập tức sáng ngời, nhìn thím khẳng định gật đầu, Cố Tiểu Nhị liền vui vẻ đến mức nhảy nhót lên.
Tối nay tụi nhỏ có thể ăn thịt được rồi!
Có lẽ bọn nhỏ nghĩ đến việc có thể ăn thịt, trong lòng liền cao hứng quá mức, ngay cả Cố Trạch bình thường hướng nội cũng lộ ra nụ cười thích thú, Tiểu Cố An giống như một con kangaroo mà ôm lấy Lâm Vãn Thanh, mở miệng khen không ngớt: “Thím tốt, thích thím.”
Đứa nhỏ mềm mại, miệng còn hôi mùi sữa, vui mừng hôn lên mặt cô,
trực tiếp khiến cho Lâm Vãn Thanh mềm lòng.
Lâm Vãn Thanh cũng hôn lại một cái, làm cho đứa nhỏ ngại ngùng không thôi.
Cả nhà đã về đến nhà, Lâm Vãn Thanh cười khanh khách ôm lấy Cố An, mới đi được mấy vòng quanh nhà, cô cảm thấy sau lưng có cảm giác lạnh thấu xương, giống như có một khối băng phát ra khí lạnh sau lưng vậy.
Chờ đến khi cô khó hiểu quay đầu lại, vừa lúc đụng phải ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng của Cố Hoài An, không biết vì cái gì, từ trong ánh mắt của Cố Hoài An toát lên chút…. Tủi thân???
Điều này là không thể nào!
Lâm Vãn Thanh lắc lắc đầu, cảm thấy bản thân mình nhất định là đã nhìn lầm.
Cố Hoài An ở trong nguyên thư chính là quân nhân mình đồng da sắt, bị thương chảy m.á.u cũng không hé răng kêu đau dù chỉ một tiếng, một con người sắt thép như vậy thì không thể nào cảm thấy tủi thân được!
Cô nhìn lầm rồi, nhất định là cô đã bị hoa mắt nên nhìn lầm.
Khu nhà của gia đình quân khu được xây dựng dưới chân núi, nhìn từ những cánh đồng xanh mướt trên núi, thì sẽ thấy một thửa ruộng bậc thang rộng lớn bao quanh.
Những ruộng bậc thang này đều là do binh lính và bộ đội từng chút một khai sản ra, tục ngữ nói dựa vào núi ăn núi, dựa vào nước ăn nước.
Hiện giờ dân chúng của một quốc gia đều có cuộc sống không mấy dễ dàng, bộ đội dựa vào núi cao mà giàu có, khai phá ruộng, tuy rằng không hẳn hoàn toàn là tự sản xuất, nhưng cũng không sai biệt lắm.