Dẫu sao thế tử cũng đã mất, một mình cô sống còn ý nghĩa gì chứ?
Cả đời này là thế tử cho cô cái mạng thứ hai, cho nên nửa đời sau cô chỉ có thể sống vì thế tử.
Thế tử đi rồi, cái thế giới vốn muôn màu muôn vẻ này đối với cô mà nói không khác nào là mất đi màu sắc vốn có.
Cho nên cô không hề do dự, trực tiếp đâm đầu vào quan tài gỗ.
Thế tử gia, trên đường đến âm phủ có Sở Sở đi cùng người, người không cô đơn đâu.
Trước đi cô ngừng thở đã suy nghĩ như vậy.
Nhưng mà loại cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng cô cảm giác mình đã chết, nhưng mà không biết vì sao, bên tai lại có thể nghe được tiếng người.
“Ngày thượng vợ tôi cất giọng chửi tôi như sấm rền, không nghĩ tới lá gan của cô ấy còn nhỏ hơn thỏ, cây gậy kia không đánh trên người cô ấy, tôi cũng chịu đòn thay cô ấy mà cô ấy đã sợ ngất đi.” Người này có chút chê bai nói.
“Văn Thao à, mau đi mời Dương bà tới đi!” Đây là tiếng nói của một bà cụ.
“Mẹ, mấy năm trước còn đòi phá bỏ tứ cựu* phong kiến, mẹ còn dám tìm bà ấy tới đây, không biết chừng lại bị bà ta kéo theo, đến lúc đó mẹ cũng sẽ bị dính líu đó.” Triệu Văn Thao nói.
*Phá tứ cựu là là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa. Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả “tư duy cũ”, tất cả “văn hóa cũ”, tất cả “thói quen”, tất cả “phong tục cũ” tại Trung Quốc.
“Đây đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi? Lại nói bây giờ để ý chuyện này, Sở Sở có tỉnh được không?” Bà Triệu nói.
“Phải phải, đúng là mắc nợ con mụ này, con len lén rời đi, lúc này còn chưa xong việc nữa, mẹ đừng đi nói với bên ngoài đó.” Triệu Văn Thao nói.
Tiếng bước chân truyền đi, đại khái là đi ra ngoài mời lão thần trong miệng anh.
Sở Sở tìm lại ý thức sau khi Triệu Văn Thao vừa rời đi.
Cô cảm giác thân thể mình vô cùng nặng nề, giống như bị cái gì đè lên, mất sức lực lớn mới chậm rãi mở mắt ra được.
“Ai yêu, Sở Sở à, con đã tỉnh rồi, mới vừa rồi là Văn Thao cõng con trở về, dọa mẹ sợ muốn chết!” Bà Triệu vội vàng nói.
Diệp Sở Sở nhìn bà cụ ngẩn người: “Văn Thao?”
Hễ là thế tử, cô luôn trở nên rất nhạy cảm, bao gồm hai chữ Văn Thao bình thường không có gì lạ này.
Mỗi lần cô thu dọn bút mực cho thế tử, cô luôn mơ mộng sờ lên chỗ ký tên trên bức tranh mấy cái.
Bên trên đề chính là tên chữ của thế tử, Văn Thao.
Nhưng mà sau khi hai chữ “Văn Thao” kia ra khỏi miệng cô, một cơn đau đớn chợt ập đến, hàng loạt trí nhớ vốn không thuộc về cô chui vào đầu, khiến Diệp Sở Sở không nhịn được mà ôm cái đầu đau nhức.
Bà Triệu bị dọa sợ, vội vàng nói: “Sở Sở không sợ, Sở Sở không sợ, có mẹ ở đây, năm đó mẹ đã dụ bọn quỷ kia vào trong núi tiêu diệt rồi!”
Mặc dù Diệp Sở Sở nhức đầu, nhưng mà đi đôi với trí nhớ được tiếp nạp, trước ngực Diệp Sở Sở tựa như bị chất đầy tức giận.
Lúc Triệu Văn Thao mang lão Dương bà tới liền thấy vợ mình ngồi ở trên giường, dáng vẻ trông ngây ngốc, cứ nhìn hắn lệ rơi đầy mặt.
“Dương bà bà, bà mau làm phép đi, bà nhìn vợ tôi đi, hồn còn chưa về chỗ cũ, còn sợ đến mức như thế kia kìa!” Triệu Văn Thao nhìn thấy vợ mình như vậy, sắc mặt hắn cũng căng thẳng theo, lập tức thúc giục.
“Đúng đúng, mau làm phép, mau làm phép!” Bà Triệu cũng cho rằng con dâu mình bị dọa sợ.
Sau khi mở mắt ra hết nhức đầu rồi lại khóc lóc, không hề bình thường!
Sợ là bị kinh hãi quá độ rồi!
Lão Dương bà lập tức bắt đầu lẩm bẩm, cuối cùng còn đi ra bên ngoài nhìn một chút, có chút sợ hãi, không còn dám làm ầm ĩ như những năm trước!
Chắc chắn không có ai, lúc này bà ta mới lén lén lút lút lấy ra một tờ bùa đốt ném vào trong chén, sau đó rót một chén nước, dùng một ngón tay khuấy đều rồi nói: “Văn Thao, đưa cho vợ cháu uống đi là được!”
Triệu Văn Thao vội vàng làm theo, dụ dỗ nói: “Vợ, đây là nước thần đó, uống vào sẽ không sao nữa.”
Diệp Sở Sở kinh ngạc nhìn hắn, thế tử đút nước cho cô uống đừng nói là nước thần mà cho dù là thuốc độc cô cũng không chút do dự uống vào!
Nhìn cô ngoan ngoãn uống, Triệu Văn Thao mới nói: “Đỡ hơn chưa?”
Diệp Sở Sở thấy vẻ ân cần trong mắt hắn, mặc dù trong lòng có muôn vàn lời muốn nói, nhưng cô vẫn nhịn xuống không hỏi, chỉ gật đầu một cái: “Đúng vậy… Tốt hơn nhiều rồi.”
Triệu Văn Thao hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Bà Triệu cũng thở phào nhẹ nhõm, từ trong túi móc ra một đồng tiền kín đáo đưa cho lão Dương bà, nói: “Chờ lát nữa tôi đem thêm trứng gà qua cho chị nhé.”
“Không cần không cần, đám thanh niên này khỏe mạnh là được rồi.” Lão Dương bà cũng rất hài lòng với uy lực của nước thần của mình, nói.
Bà Triệu liền đưa bà ta đi ra bên ngoài nói nhỏ.
Trong phòng đầu chỉ còn lại Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở.
Diệp Sở Sở giương mắt nhìn Triệu Văn Thao, cô gần như là dùng một loại ánh mắt như sói đói nhìn hắn.
Đây là thế tử gia khỏe mạnh.
Cô còn chưa từng thấy thế tử tràn đầy sức sống như vậy bao giờ. Từ sau khi thế tử trúng độc, thân thể luôn không tốt, không rời khỏi chén thuốc, bệnh yếu nên da cũng tái nhợt.
Không giống như lúc này, cánh tay và mặt đều mang màu lúa mạch.
Nhưng mà cả người trên dưới đều mang một loại hơi thở phấn chấn, tràn đầy sức sống.
Quan trọng là lúc này hắn còn lại gần, khí phách đàn ông kia ập vào mặt khiến cô mắc cỡ, gương mặt đỏ bừng, sờ trán cô, trong mắt hắn còn mang theo vẻ ân cần.
Ngực Diệp Sở Sở phập phồng, cô thật sự không nghĩ tới cả đời này còn có thể gặp lại thế tử.
Cô vẫn luôn cảm thấy số mình không tốt, bằng không sao cha cô lại gặp phải chuyện như vậy chứ?
Nhưng mà hôm nay cô thật sự cảm thấy, mình là người may mắn nhất cõi đời này.
Đời này cô còn có thể gặp được thế tử gia.
Hơn nữa còn trở thành thê tử của thế tử, ở thời đại này người ta gọi thê tử là vợ.
Cô trở thành vợ thế tử rồi, điều này khiến Diệp Sở Sở không nhịn được gò má đỏ lên, ánh mắt vừa sóng sánh ánh nước vừa mê ly.
Cô suy nghĩ rồi mừng thầm.
Triệu Văn Thao bị ánh mắt nháy nháy chớp chớp này của vợ mình mà sợ hãi trong lòng, mặc dù bọn họ mới chỉ kết hôn ba tháng, nhưng cũng không cần dùng ánh mắt này nhìn hắn chứ?
Còn nữa đó là cô chưa từng dùng ánh mắt này nhìn hắn lần nào. Chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của thuốc thần?
Cho nên đầu óc còn chưa ổn định?
“Anh… anh có lời nào, muốn nói với em không?” Mới gặp lại thế tử, Diệp Sở Sở vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng, nhẹ giọng nói.
Cô rất muốn nói chuyện với thế tử.
Giọng nói dịu dàng này lại khiến Triệu Văn Thao giật mình.
Cô vợ cọp cái không chửi hắn là tốt rồi, còn dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn sao?
Vừa giật mình một cái, Triệu Văn Thao liền nhớ ra, lập tức thấp giọng nói: “Vợ, vợ yên tâm, anh đã giữ được số tiền hai ta bán sơn sam (tên một vị thuốc), không bị bọn họ cướp đi, một đồng cũng không thiếu, vợ cứ ngồi trên giường đừng củ động, chờ anh đi hỏi mẹ đưa cho vợ!”