Lục Chính Đình di chuyển xe lăn về phía trước: “Ngày mai tỷ thí em không cần quá lo lắng, bác sĩ Kim là một người chính trực.”
Lúc này làm bác sĩ, y sĩ trong thôn đều là con cháu, thân thích nhà cán bộ thôn, xã viên thông thường muốn đảm nhiệm cũng không phải dễ dàng như thế.
Nếu như không có Lâm Uyển cạnh tranh, lần này chắc chắn sẽ thuộc về Lục Chính Hà.
Chẳng qua Lục Chính Đình hiểu rõ bác sĩ Kim, anh ta là người bên bệnh viện tuyến trên xuống để huấn luyện, làm người tương đối chính trực, sẽ không chỉ nhìn quan hệ, không nhìn bản lĩnh.
Lâm Uyển cũng cười nói: “Anh cứ như thế tin tưởng em không thể làm được sao?” Cô cũng không viết chữ mà chính là lôi kéo cánh tay anh, loay hoay một lúc diễn tập trình tự khi cấp cứu cầm máu, ở nông thôn, chuyện sơ cứu cầm máu gì đó rất cần thiết, bởi vì mỗi ngày các xã viên làm việc, thường xuyên cắt trúng, hay va đập bị thương gì đó.
Lục Chính Đình an tĩnh mặc cho cô loay hoay, cô khom người nhổm lên trên cánh tay anh, một loạt động tác liền mạch thành thạo. Khứu giác của anh vốn rất nhạy, cô sát lại gần như thế, mùi hương thoang thoảng kia xông vào mũi, khiến cho thần kinh và thân thể anh có chút căng thẳng.
“Sao nào?” Cô dùng ánh mắt hỏi thăm anh.
Lục Chính Đình gật đầu: “Rất đúng tiêu chuẩn.”
Lâm Uyển lau đi mồ hôi trên trán: “Vậy thì không thành vấn đề.”
Hiện tại bác sĩ trong thôn chính là cầm máu, cạo gió, tiêm, hô hấp nhân tạo gì đó, cầm máu bọn họ sẽ dùng thuốc, bệnh nặng hay bệnh mãn tính thì bọn họ sẽ không chữa. Vì thế cô học những thứ này, để xem ngày mai bác sĩ Kim sẽ chọn như thế nào.
Chị dâu hai nói mỗi ngày Lục Chính Hà đều dính ở chỗ bác sĩ Kim, nói là theo chân hỗ trợ học tập, đuổi cách nào cũng không đi, còn giúp bác sĩ Kim làm giày nữa.
Hi vọng bác sĩ Kim kia giống như lời Lục Chính Đình nói, là một con người chính trực.
Cô đứng có hơi gần, ánh mắt anh vừa hay rơi vào trên ngực cô, giống như chỉ cần hơi nghiêng người là có thể tìm kiếm được ngọn nguồn hương thơm kia, anh vô thức ngửa ra sau, cố gắng cách xa cô một chút.
Lâm Uyển cúi đầu xuống, ở góc độ này nhìn anh, hai gò má ửng đỏ, trong đôi mắt đen nhánh chứa đựng một loại tình cảm khác, khiến cho gương mặt anh tuấn của anh vô cùng dịu dàng.
Lâm Uyển không nhịn được mà khen ngợi: “Anh rất đẹp trai!” Nhịp tim của cô đập nhanh hơn.
Lục Chính Đình vô thức nắm chặt tay, khắc chế chính mình lộ ra cảm xúc, tránh để cho cô nhìn ra gì đó.
“Em đọc sách tiếp đi, anh đi qua đại đội trước.” Lục Chính Đình nhanh chóng rời đi.
Lâm Uyển ngạc nhiên: “Anh ấy sao thế?”
999: “Tôi đoán… Anh ấy thẹn thùng.”
Lâm Uyển: “Mi cho rằng người người đều là tiểu Cửu mặt dày à?”
999: “Ký chủ trêu tiểu Cửu…”
Ngày hôm sau, để không chậm trễ thời gian bắt đầu làm việc, sau khi ăn xong cơm trưa, tranh thủ thời gian nghỉ trưa, bác sĩ Kim kiểm tra mấy người phụ nữ muốn cạnh tranh vị trí bác sĩ nữ trong thôn.
Lâm Uyển ăn xong cơm thì nói với cả nhà một câu.
Chị dâu cả và chị dâu thứ đều động viên cô cố lên, nếu như Lâm Uyển có thể làm bác sĩ trong thôn, đối với trong nhà cũng là một sự giúp đỡ rất lớn, bác sĩ trong thôn, chẳng những có địa vị cao, công điểm cũng cao, về sau người trong nhà muốn khám bệnh cũng dễ dàng hơn.
Bà Lục châm chọc: “Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà nhìn xem chính mình có bản lĩnh đó không, một bác sĩ thôn, có gì hay mà phải tranh nhau? Người ta để Tâm Liên đến làm, con bé còn chẳng thèm.”
Lục Chính Kỳ và Lục Tâm Liên bây giờ còn chưa thi đại học, cũng phải xuống nông thôn, công việc vẫn là chuyện rắc rối, nhưng mồm miệng bà Lục sẽ không chậm lại phía sau.
Lâm Uyển không để ý đến bà ta, cầm túi vải xếp đồ của mình lên đi thi.
Lục Chính Đình đi theo cô, Lục Minh Lương cũng chạy bình bịch đuổi theo: “Con đi cổ vũ cho thím ba.”
Chờ đến khi bọn họ đến trạm xá, nơi đó đã có một đám phụ nữ tụ tập, Lâm Uyển không nghĩ đến lại có đến tận mười mấy người báo danh, dù sao không phải tùy tiện là có thể làm được bác sĩ, ít nhất phải học xong tiểu học, có thể đọc viết chữ, còn phải có một ít nền tảng chữa bệnh.