Thập Niên 90 Nữ Bác Sĩ Trung Y Xinh Đẹp

Chương 31: 31: Rolex 4



Lâm Bạch Thanh rút ra một chiếc ống đựng kim thép, chỉ vào đó, nói: “Ngay trong khu tập thể này của mọi người có một ống kim giống như thế này nhưng là đồ làm bằng đồng thau.

Đồng thau bị rỉ sét sẽ có màu xanh lá cây, mong mọi người đi tìm nó giúp tôi.

”“Đây là cái gì vậy?” Có người tò mò hỏi.

Có người khác lại nói: “Đây là ống đựng kim châm cứu đúng không, tại sao lại ở trong nhà của Lưu Bách Cường?”Câu chuyện này nói ra cũng rất buồn cười, trước đây nhóm sĩ quan trẻ tuổi đến tịch thu đồ đạc ở Linh Đan Đường, những món đồ như kim vàng, kim bạc dùng để châm cứu, gậy mát xa làm bằng gỗ trầm, tấm vỗ kinh mạch làm bằng gỗ sưa đều là những món đồ vô cùng quý giá.


Nhóm sĩ quan trẻ tuổi này không thể hiểu được giá trị của chúng, xem chúng là tứ cựu (1), ném hỏng đập nát, mà Mã Hàm Thiết châm thì bị một sĩ quan bắt gặp, cảm thấy khá thú vị nên đã thuận tay cầm nó ra, chơi một hồi thì cảm thấy chán rồi cứ thế vứt lại nơi đó.

(1) Tứ cựu: Phá tứ cựu là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa.

Bốn điều cần phá ở đây này là “tư duy cũ”, “văn hóa cũ”, “thói quen cũ”, “phong tục cũ” tại Trung Quốc.

Người trong nhà họ Cố đều bị bệnh đau dây thần kinh số năm nên bộ kim châm đó vô cùng quan trọng.

Nhưng Cố Minh tìm kiếm suốt nhiều năm mà vẫn ngẩn ngơ chẳng thấy nó ở chỗ nào, còn kim châm ông tìm kiếm suốt bao năm lại ở trong một căn nhà nào đó trong khu tập thể này, lẳng lặng nằm giữa một đống đồ linh tinh lộn xộn, phải đến rất nhiều năm sau mới được bọn trẻ lật tìm ra.

Lưu Bách Cường xem xét ống kim châm, không thèm quan tâm đó là thứ kim châm gì, lập tức ra lệnh cho mọi người: “Mọi người mau đi tìm đi, tranh thủ thời gian mà tìm.

”Mọi người nhận được lời ra lệnh một cái, tất cả chạy rầm rầm vào nhà, lục đồ tìm kiếm.


Sau khi lau sạch ghế cho Lâm Bạch Thanh ngồi, Lưu Bách Cường vừa bưng hoa quả vừa bưng đồ uống, mang ra một đống đồ thật to, còn nhiệt tình cầm cả thuốc lá tới, hỏi: “Cô có hút thuốc không, hay là tôi châm cho cô một điếu nhé?”Lâm Bạch Thanh lại hỏi: “Sau khi Cố Vệ Quốc về, anh đã gặp mặt anh ta chưa?”Lưu Bách Cường đáp: “Gặp rồi, hôm qua anh ấy về, cược thắng một trận to, hai chúng tôi uống rượu tới nửa đêm đấy.

”Lâm Bạch Thanh ghé sát lại gần cậu ta thêm chút, hỏi: “Vừa rồi tôi mới nghe được chuyện anh kể, anh bảo anh ta muốn đi tìm cơ hội phát tài lớn.

Anh có biết anh ta chuẩn bị tới đâu kiếm cơ hội phát tài không?”Lưu Bách Cường tưởng rằng Lâm Bạch Thanh cũng muốn gia nhập đoàn quân tìm kiếm Rolex, vội vàng chắp hai tay lại, nói: “Bác sĩ Lâm, nếu Cố Vệ Quốc đồng ý để tôi phát tài cùng thì tôi nhất định sẽ nói tin tức về cơ hội phát tài này cho cô, nhưng anh ấy không nói cho tôi nghe, tôi có lòng mà chẳng giúp được gì.

”Lâm Bạch Thanh lại hỏi: “Vậy anh có từng nghe anh ta kể mình chuẩn bị đi đâu không?”Lưu Bách Cường cười: “Tiểu Lâm, gần đây cô sắp chọn chồng, cô có hứng thú với Cố Vệ Quốc như vậy không phải vì muốn chọn anh ấy đấy chứ?”Dĩ nhiên Lâm Bạch Thanh không có ý định chọn Cố Vệ Quốc, mà bởi vì cô biết anh ta đang điên cuồng tìm kiếm đồng hồ, còn Lâm Bạch Thanh thì sao, gần đây cô cũng đang thiếu một món tiền nho nhỏ, nghĩ đến số tiền có khả năng kiếm được nhanh chóng này, cô lập tức suy tính, tại sao cô không tự đi tố cáo Cố Vệ Quốc lên trên để mình có thể nhận được một khoản tiền nhỏ nhỉ.

“Lưu Bách Cường, anh có biết nếu như báo cáo manh mối có ích lập được công, hỗ trợ bắt tội phạm thì Cục Công an sẽ thưởng bao nhiêu tiền không?” Lâm Bạch Thanh hỏi.


Lưu Bách Cường nói: “Ít nhất cũng phải được năm trăm đồng.

”Oa, năm trăm đồng, nhiều như thế sao, thế thì chẳng phải cô đã lập tức có ngay số tiền để mua quần áo rồi sao? Sự nghiệp công lý này Lâm Bạch Thanh cô phải kiên quyết bảo vệ thôi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận