Thập Niên 90 Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang Huyền Học

Chương 30: Chương 30



Bạch Trân Trân không biết vì sao lại như vậy nhưng vẫn thoải mái gật đầu một cái.

“Không sai, chính là tôi.

”Cô chỉ là một nhập liệm sư bình thường không có gì khác lạ, giám sát của sở cảnh sát tìm cô để làm gì?Trần Tiểu Sinh cũng vô cùng lo lắng, ông ta chỉ là một người bình thường, lúc đối mặt với cảnh sát mà không căng thẳng mới kì lạ đó.


Ông ta không biết Vương Kim Phát tìm Bạch Trân Trân tới để làm gì nhưng trực giác của ông ta cho rằng có liên quan tới chuyện lần trước ở cửa hàng nhang đèn bà Vương, Trần Tiểu Sinh ngay lập tức mở miệng nói: “Sếp à, chuyện lần trước đại… Cô Bạch không có liên quan, đều là tôi sai, có cái gì anh tìm tôi là được, tìm cô Bạch làm gì?”Cô Bạch nhìn vậy nhưng là một đại sư không hiện núi cũng không lộ sông, lần trước cô cũng đã tỏ ý mình không muốn dính đến những chuyện như thế này, ông ta không thể để cô Bạch cũng sa vào chuyện này.

Trần Tiểu Sinh vẫn còn oai phong lẫm liệt muốn bảo vệ Bạch Trân Trân lùi xuống, có điều đáng tiếc là nếu Vương Kim Phát đã gọi Bạch Trân Trân tới đây thì đương nhiên là có rất nhiều lý do.

“Anh Trần, tôi không hỏi anh, ở đây không có chỗ cho anh nói chuyện, xin anh đừng có mở miệng nói nữa.

”Trần Tiểu Sinh há miệng một cái định nói thêm gì nữa, có điều Bạch Trân Trân đã giơ tay lên ngăn cản ông ta.

Cô nhận ra được lần này Vương Kim Phát nhắm về phía cô, Trần Tiểu Sinh chẳng qua là tiện thể gọi tới.

Có điều cô vẫn không biết Vương Kim Phát tìm cô tới rốt cuộc là vì cái gì, là vì vụ án tài xế taxi hay là vì vụ án cửa hàng nhang đèn bà Vương.

Bạch Trân Trân cảm thấy cái sau có khả năng rất lớn.


Đương nhiên đúng như dự liệu của cô, Vương Kim Phát lại hỏi thêm một câu: “Cô Bạch, sáu giờ sáng ngày mười sáu tháng tư, cô đã đi tới cửa hàng nhang đèn của bà Vương ở bên Tướng Quân Úc có phải không?”Bạch Trân Trân: “Sếp, tôi không hiểu anh đang nói cái gì.

”Ánh mắt của Vương Kim Phát vẫn nhìn chòng chọc vào Bạch Trân Trân, từ đầu tới cuối không có dấu hiệu rời đi.

“Cô Bạch, Vương Lan Hương tố cáo với cảnh sát rằng hơn sáu giờ sáng ngày mười sáu tháng tư cô cưỡng ép xông vào trong cửa hàng nhang đèn, tiến hành đánh đập bà ta một cách vô nhân đạo, cuối cùng khiến cho bà ta trọng thương tới nằm viện, chúng tôi gọi cô tới là muốn biết một chút tình huống cụ thể.

”Nghe Vương Kim Phát nói, mắt Bạch Trân Trân hơi trợn lên, không thể tin được đáp lời: “Vương Lan Hương tố cáo tôi thực hiện những hành vi đánh đập vô nhân đạo với bà ta? Tôi không hề chạm vào bà ta được chưa!”Không chơi trò ăn vạ như vậy được đâu!Giữa hai người bọn họ cùng lắm là đấu pháp, cô nhiều lắm là đoạt cái bình màu đen trong tay bà Vương xong làm vỡ nó, nhưng cô làm như nậy cũng là vì cứu A Bổn ra, cô thực hiện những hành vi đánh đập vô nhân đạo với bà Vương lúc nào chứ?Huyền môn đấu pháp, đấu thua đi báo cảnh sát lại còn cắn ngược một cái, nói với cảnh sát rằng cô đánh người già, không thể nào ngậm máu phun người như thế được!Bạch Trân Trân giận quá, cao giọng nói: “Tôi không đánh bà ta!”Ánh mắt sắc bén của Vương Kim Phát rơi lên khuôn mặt diễm lệ của Bạch Trân Trân, ép sát từng bước một: “Cô Bạch, cô nói cô không đánh Vương Lan Hương nhưng bà ta bị nội thương không phải là giả, xương sườn trên người cũng bị gãy mất mấy cây, tối ngày hôm qua mới tỉnh lại, bác sĩ làm chứng, thời gian bà ta bị thương đúng là khoảng hơn sáu giờ, mà thời gian đó cũng chỉ có cô ở trong cửa hàng của bà ta.


”Một kẻ làm đường ngang ngõ tắt mà còn dám nói về luật pháp, bà ta tuổi đã lớn như vậy, bản thân bị chính những thứ tà môn ngoại đạo cắn trả thành cái dáng vẻ đó, vậy mà lại ụp chậu cứt lên đầu của cô.

Bạch Trân Trân: “!!!”Cô cực kỳ tức giận, lúc ấy cô không nên ôm suy nghĩ kính già yêu trẻ, làm thế còn chẳng bằng đánh bà ta một trận…Không không không, nếu thực sự đánh bà ta một trận thì giờ mình có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, chẳng thể nói được cái gì.

Trần Tiểu Sinh hét lên: “Sếp, cái bà Vương đó tội ác chồng chất, không phải anh cũng đã đào được rất nhiều xương người và sáp mỡ tử thi từ trong cửa hàng của bà ta sao? Coi như cô Bạch có đánh bà ta thì cũng là đáng đời mà thôi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận