Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 7


Chu Lai Căn và Trương Tú Mai nói chuyện xong cũng không đợi được đến ngày mai, tối hôm đấy hai người bọn họ đã đến tìm Lâm Khê nói chuyện.

Tuy rằng Lâm Khê đã nói không cần Trương Tú Mai đưa cơm đến cho cô, nhưng Trương Tú Mai vẫn dùng giỏ xách mang theo vào phần thức ăn đến.

Đó đều là những món “Lâm Khê” thích ăn cả.

Có điều không giống như sự lạnh lẽo buồn tẻ thường thấy mà bọn họ đến lúc trước, lúc này đây hai người bọn họ còn chưa mở cửa thì đã nghe thấy tiếng cười và tiếng nói chuyện không ngừng truyền ra từ toà nhà của nhà họ Lâm.

Là âm thanh của Lâm Khê và Trần Dã.

Trương Tú Mai đứng ở ngoài cửa ngây người, bà ta đến thôn Lâm Hạ một tháng hơn, gần hai tháng đến nơi rồi nhưng hình như chưa từng nghe thấy tiếng cười như vậy từ con gái lớn.

Trong phòng còn phảng phất ra một mùi hương ấm áp, đó là mùi thơm của thịt và nấm hương.

“Đứng ở đó làm gì, mau vào đi.”

Chu Lai Căn ra vẻ bận rộn nói, ông ta vừa nói vừa đẩy cửa ra.

Tiếng cười và tiếng nói chuyện trong phòng bỗng chốc im bặt.

Cả hai người trong phòng đều quay đầu lại nhìn về hướng cổng nhà, nhìn thấy người đi vào, sắc mặt Trần Dã bỗng chốc đen kịt lại, nụ cười trên gương mặt trước đó của Lâm Khê cũng nhạt dần.

Hai người bọn họ vốn là đang ăn cơm, à không, là đang ăn mì.

Món này là bản thân Lâm Khê tự nấu, Trần Dã ở bên cạnh giúp đỡ.

Còn theo như Trần Dã nói, thật ra chị cậu chính là động khẩu chỉ trỏ, việc đều là cậu làm.

Chỉ là hai bát mì nhưng cũng rất phong phú.

Nấm, trứng gà, sườn lợn, mì, còn thêm cả rau cải xanh biêng biếc, rắc thêm một tầng hành thái, hương thơm nức mũi.

Sườn lợn, rau cải, hành, nấm đều là hai người bọn họ cùng nhau đi chợ mua.

Nhưng rửa, cắt, nhóm bếp than, tất cả đều là do Trần Dã làm.

Trần Dã vừa làm việc vừa nhại lại lời chị cậu, nhưng trên miệng nói là nói, trong lòng cậu thật ra khỏi nói có bao nhiêu vui mừng.

Ăn vào hương thơm nức mũi, hương vị bát mì lại càng xuất sắc, ngon đến mức khiến cho nước mắt phải trực trào ra.

Có người chị như này cho dù là ăn nói chanh chua đanh đá, lúc nào cũng soi mói, bới móc lại còn mỏng manh yếu ớt, nhưng cô lại khiến cho mũi cậu cay cay, trong lòng cũng thoải mái hơn.

Hai người bọn họ vốn dĩ là vừa ăn vừa đấu võ mồm thì Trương Tú Mai và Chu Lai Căn đã đẩy cửa đi vào.

Trương Tú Mai nhìn thấy Lâm Khê và Trần Dã đang ăn cơm thì càng sững người.

Mặc dù buổi trưa Lâm Khê mới kêu bà ta không cần đưa cơm sang đây cho cô, nhưng lúc này thật sự nhìn thấy Lâm Khê không đợi bà ta đã tự bản thân mình nấu cơm ăn, bà ta vẫn có chút hoảng hốt không biết nên làm như nào.

“Tiểu Khê”

Trương Tú Mai ngập ngừng gọi một tiếng.

Lâm Khê nhìn cái giỏ trên tay bà ta một cái, lại nhìn Chu Lai Căn một cái, cười nói: “ Ơ, nhà bác Chu sao lại đến rồi? Mợ à, trước đây không phải đã nói qua với hai người rồi sao, sau này không cần đến đưa cơm cho bọn cháu nữa mà, bọn cháu sẽ tự mình chuẩn bị, mấy cái này hai người vẫn là mang về cho Mỹ Châu và Gia Bảo ăn đi, mấy đứa còn đang tuổi ăn tuổi lớn đó.”

“Khụ.”

Chu Lai Căn nhìn bát mì đặt trước mặt bọn họ, vốn dĩ muốn nói, buổi tối làm sao lại có thể ăn mì đơn giản như vậy được?

Nhưng tuy là bát mì của hai người đã ăn hơn nửa bát mì, trong phần còn lại của bát mì vẫn còn có thể nhìn thấy những miếng sườn lợn béo ngậy, nấm thì thái nhỏ thành hạt lựu, còn có mùi thịt thơm ngậy nồng nặc trong không khí, nhìn thế nào cũng không tính là đơn giản, người nhà ông ta dạo gần đây sống ở bên này, đồ ăn thức uống trong chốc lát không biết tăng thêm bao nhiêu, ở nhà cũ bọn họ bình thường làm sao có thể ăn được món mì tinh tế như này cơ chứ?

“Tiểu Khê, mấy đứa đang ăn cơm hay sao?”

Chu Lai Căn thanh giọng, lại ra vẻ bận rộn, nói: “Vậy mấy đứa mau ăn, ăn xong cơm đã thì chúng ta lại nói chuyện.”

Lâm Khê nhướng mày.

Cô đẩy bát mì, cố ý đẩy ra xa một chút sau đó tiện tay tóm lấy cốc nước, nói: “Không sao, bọn cháu cũng ăn sắp xong rồi, bác Chu, bác có việc gì thì cứ nói đi ạ.”

Chu Lai Căn nhìn Lâm Khê liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Trong ấn tượng của ông ta, đứa con gái riêng này vẫn luôn mang cái thần sắc suy nhược, uể oải, sắc mặt trắng bệch lại gầy gò ốm yếu, đối với vợ ông ta có chút kháng cự nhưng lại không nhịn được mà ỷ lại.

Thế nhưng bây giờ người trước mặt ông ta, mặt vẫn là gương mặt ấy thế mà hình như đổi thành một người khác vậy, ánh mắt không đúng, biểu cảm không đúng, còn có ngữ khí nói chuyện, trước đấy nó nói chuyện đâu có mang cái thần sắc như này đâu?

Ông ta cố xua đi cái cảm giác kỳ lạ này.

Trong lòng nghĩ, con nha đầu này, sinh ra có tốt như nào thì cũng là từ bụng vợ ông ta bò ra, mới là một cô gái thanh niên mười mấy tuổi, không có chút dựa dẫm nào, lại còn là một con ma bệnh, có gì mà phải kiêng nể cơ chứ?

Ông ta vênh váo trở lại rồi nhìn bộ mặt hung dữ của Trần Dã ở bên cạnh, thằng nhóc Trần Dã này, nếu là người nhà họ Trần có thể mang đi thì phải chia nhà, chuyện này cứ để sau này xem sao rồi tính vậy.

Trên mặt ông ta giương lên một nụ cười đầy nếp nhăn lại đen gầy, ông ta nói với Lâm Khê: “Là như vậy, Tiểu Khê à, lúc nãy bác vừa nghe mẹ cháu nói, cháu muốn mang toà nhà mà chúng ta đang ở cho đi thuê, như thế cũng tốt, có thể tăng thêm thu nhập, đúng không?”

Ra quân hỏi tội hay gì?

“À, đúng vậy.”

Lâm Khê bưng cái cốc lên nói.

“Ý tưởng này rất không tệ!”

Chu Lai Căn cười nói: “Bác đã thương lượng với mẹ cháu rồi, cảm thấy như vậy rất tốt. Vốn dĩ bác và mẹ cháu vẫn luôn lo lắng, cả một thôn Thành Trung này có rất nhiều người từ bên ngoài đến đây làm việc, loại người gì cũng có, chỉ có cháu và Tiểu Dã sống ở bên này sợ là hai đứa sẽ xảy ra chuyện gì, mỗi lần nghe thấy bên ngoài nói nhà nào bị trộm vào nhà cướp bóc, thậm chí bọn chúng còn làm nhục cô gái nhà người ta, mấy chuyện đại loại như vậy đều khiến bác và mẹ cháu lo lắng không thôi, bác nghĩ tốt nhất là để mẹ cháu chuyển qua đây cùng sống chung với hai đứa.”

“Bây giờ cháu nói muốn để nhà mà bác và mẹ cháu đang ở mang đi cho thuê, vậy cũng đúng lúc, bác và mẹ cháu đều chuyển đến đây, sống cùng mấy đứa, vừa có thể bảo đảm sự an toàn của hai đứa, cũng có thể tiết kiệm chút tiền, hai đứa thấy thế nào? Còn về căn nhà mà bác và mẹ cháu đang ở, bác nghe Gia Lượng nói, đội xây dựng của chúng nó có người muốn tìm nơi ở, có thể hỏi chúng nó xem sao.”

Lâm Khê:..

Trần Dã:…

Thấy như nào là thấy như nào?

Mấy người cũng thật là biết tính toán quá nha!

Lâm Khê sờ nắn cái cốc đang cầm trên tay.

Cô không sợ phải vạch mặt, nhưng nhìn một bộ dạng đầy trung thực của Chu Lai Căn sắp che không nổi tướng mạo mưu mô của ông ta, cô tự nhiên không chút lý do gì mà cảm thấy cứ lấy đá chọi đá như này ông ta có thể làm ra cái chuyện g.i.ế.c người vì tiền hay không? Dù sao cô “thân thể không khỏe”, “bệnh chết” hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng rất là bình thường.

Vậy cô chơi cái trò trải nghiệm chơi game thực tế ảo này cũng quá thất bại rồi.

May mà cái trò chơi này cô cũng không phải là không có trang bị gì.

Bà nội Lâm trước lúc lâm chung còn không phải là kêu “cô” đi đăng ký kết hôn hay sao?

Lâm Khê nghiến nghiến răng, đối với sự xuất hiện đột ngột của chữ “trang bị” có vài phần kinh ngạc, thật sự là một sự thỏa đáng một cách hoang đường mà.

Cô vươn tay ra ấn Trần Dã sắp nổi điên ngồi lại xuống ghế, ngẩng đầu lên nhìn Chu Lai Căn trước, sau đó lại nhìn Trương Tú Mai.

Trên mặt Chu Lai Căn treo vẻ quan tâm thật thà chất phác, nhưng sự tham lam muốn ăn sạch trong mắt ông ta dường như không có chút che đậy nào. Còn Trương Tú Mai lại là biểu cảm lo lắng cứ như là chúng ta làm như này đều là vì con.

Lâm Khê nhìn bọn họ không lên tiếng.

Trong lòng Chu Căn Lai lại càng chắc chắn, rất bằng lòng với việc mình vừa làm.

Ông ta cười nói: “Tiểu Khê, cháu yên tâm, chúng ta cũng nghĩ là cháu với Tiểu Dã sống một mình đã quen rồi, Mỹ Châu và Gia Bảo qua đây cũng sẽ không tranh giành chỗ ở với hai cháu. Trên lầu có vài căn phòng vẫn sẽ là cháu và Tiểu Dã ở, chúng ta sẽ ở bên dưới, bác với mẹ cháu một căn phòng, phòng còn lại sẽ ngăn thành hai gian, một gian cho Mỹ Châu ở, một gian cho Gia Lượng và Gia Bảo ở, thế nào?”

Thế nào?

Ha.

Lâm Khê nở một nụ cười giả tạo, nói: “Điều này không được rồi, bác Chu, mợ chưa nói cho bác nghe sao? Trước khi bà nội lâm chung cháu đã đáp ứng với bà, không nhận lại quan hệ với mợ nữa, càng không để mợ trở về nhà họ Lâm ở, trước đây là do cháu bệnh, không lo được, bây giờ bệnh cháu đã khỏi, tự khắc cũng phải nói rõ cho hai người biết. Chính là tòa nhà bên kia cháu đã có ý định cho thuê rồi thì càng đừng nói đến sân nhà bên này.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận