“Cùng nhau đi tới Giang Ninh có thể mọi người sẽ gặp nguy hiểm, cho nên chỉ cần cho tôi xuống ở đây là được.”Điểm đến không giống nhau, Sơ Điều cũng không có ý định để người khác đến Giang Ninh với mình.”Em muốn một mình đến Giang Ninh?” Tiểu Kính nắm lấy cánh tay cô, giọng điệu tức giận khó hiểu.Sơ Điều gật đầu: “Ừ, có thể người đó đang ở Giang Ninh, em muốn đến gặp anh ấy, chúng ta tách ra ở đây là được rồi.
Mọi người dựa theo phương pháp mà em nói, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể an toàn đến thủ đô.
Cảm ơn chị và mọi người đã giúp đỡ em suốt chặng đường vừa qua.”Họ đều biết người đó mà cô nói là ai.Nhưng họ không biết gì về tình hình bên trong Giang Ninh, cũng không ai biết người đó có ở đó hay không.Tiểu Kính rất muốn hỏi cô: “Có thể đừng đi tìm anh ta không? Có thể đến thủ đô với họ không? “Nhưng cô ấy không hỏi ra lời, vì cô ấy đã biết câu trả lời.Đúng vậy, không thể không đi.Bởi vì nhờ người đó đã khiến cô trở nên dũng cảm và ngoan cường, đó cũng là chấp niệm giúp cô có thể cố gắng chống đỡ dọc đường.
Nếu không phải là anh, mọi thứ đều là vô nghĩa.Tiểu Kính rất muốn không quan tâm gì cả gọi người đánh ngất cô ấy rồi mang đi, nhưng nếu không có Sơ Điều, họ không biết đã chết bao nhiêu lần.
Cho nên cô ấy không thể không màng ý nguyện của cô mà cưỡng ép cô.Tiểu Kính bình tĩnh lại, cuối cùng ra quyết định: “Chị đi cùng với em.”Không thể ngăn cô lại nhưng cũng không thể để cô chiến đấu một mình.”Không thể để hai cô gái hành động một mình được, chú đi sẽ đi cùng hai đứa.” Vết thương của ông chú đã hồi phục hoàn toàn, ông cười toe toét nói.Hai anh em sinh đôi nắm chặt tay nhau, đồng thanh nói: “Bọn em cũng đi.”Bà cụ bước xuống xe, ánh mắt hiền từ nhìn họ như nhìn những đứa trẻ, nói: “Nếu mấy đứa không chê cái thân già này liên lụy thì bà không còn gì để băn khoăn cả.”Những người lính còn lại nhìn nhau, một người trong số họ nói: “Nhiệm vụ của chúng tôi vẫn chưa hoàn thành.”Mấy tháng qua họ đã mất liên lạc với tổng bộ, nói là thi hành nhiệm vụ hộ tống nhưng thực ra họ đã coi những người mà họ cần hộ tống như những đồng đội kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu.Sơ Điều im lặng nhìn mọi người một lúc, cô đột nhiên mỉm cười.
Cô vén tóc lên tai, đôi mắt kiên định, đôi môi cô nhẹ nhàng mở ra: “Cảm ơn mọi người.”… Trước tận thế, Giang Ninh là một thành phố lớn, độ phồn hoa không cần nói cũng biết.Tuy nhiên, sau tận thế nó đã trở thành một thành phố trống rỗng.Sau khi đám người Sơ Điều đi vào Giang Ninh, họ nhìn thấy một thành phố đổ nát.
Họ còn chưa kịp nhìn thấy sự thịnh vượng của nơi này mà giờ đây chỉ nhìn thấy một thành phố đổ nát.Sau khi hung hiểm thoát khỏi vòng vây của một số biến chủng, bọn họ đi đến Đại học Giang Ninh, nó cũng giống như thành phố này.
Ngôi trường mà vô số sinh viên khao khát được vào đây học ngày trước giờ đây cũng bị bao phủ bởi tro bụi, không biết đến khi nào mới có thể hoạt động trở lại.
Bốn chữ lớn “Đại học Giang Ninh” giống như một tấm bia sừng sững không đổ, canh gác quá khứ huy hoàng, cũng như canh gác một tương lai tươi sáng.Tất nhiên là, ở đây không có người mà cô muốn tìm.Mang một lòng đầy mong chờ đến đây, vẫn là thất vọng mà về rồi.Ánh mắt Sơ Điều nhất thời có chút trống rỗng, trong lòng như có gì đó chìm xuống đáy lòng.Rốt cuộc anh đang ở đâu?Tiểu Kính không đành lòng nhìn cô như thế này, vỗ vai cô an ủi: “Có thể là anh ta đã đi sơ tán cùng với quân đội ở Giang Ninh rồi.
Chắc không khó tìm đâu, chúng ta quay về hỏi tổng bộ thử xem, chắc là sẽ có tin tức đó.”Mặc dù không khác gì mò kim đáy bể, nhưng chẳng phải cô cũng đến đây với tâm lý như vậy sao?Sau khi xác nhận ở Giang Ninh không còn ai sống sót, mọi người liền rời đi trước khi mặt trời lặn.Sơ Điều nhìn lại ngôi trường phía sau lần cuối.Đây là trường đại học của A Dã, là nơi gần nơi anh đã từng đi qua nhất trong kiếp trước, cũng là trường đại học lý tưởng của cô.Nếu không xảy ra tận thế, cô sẽ thi đại học như dự kiến.Sau đó sẽ đăng ký nguyện vọng vào trường này, chỉ cần cô phát huy hết khả năng nhất định có thể trúng tuyển.Vào thời điểm này của năm nay, cô sẽ là sinh viên năm nhất và anh là đàn anh của cô….