Nói chuyện thêm một lúc thì chuyến xe buýt cả ba chờ đã đến.
Tang Truân và Lục Nhuệ bước lên xe đầu tiên đi thẳng về phía cuối xe ngồi xuống, Bách Hứa Phong là người lên cuối cùng.
Anh ngồi ở phía đầu xe, không nói gì
Xe buýt chạy bon bon trên đường, Tang Truân chỉ lo nhìn vào điện thoại, không quan tâm chuyện xung quanh.
Một lúc thì xe buýt dừng lại ở bến gần nhà Tang Truân, cô bước xuống rồi vẫy tay chào tạm biệt Lục Nhuệ và Bách Hứa Phong
Bách Hứa Phong cũng vẫy tay chào tạm biệt Tang Truân, ngoài việc trên lớp anh có phần đáng sợ thì ở bên ngoài anh chàng này cũng khá dễ thương và thân thiện
Tang Truân rão bước về nhà, đến khi về đến nhà đứng trước cửa cô lại không hề muốn vào.
Mặc dù cuộc sống của Tang Truân không thiếu bất cứ thứ gì nhưng bố của cô không hề cho cô tình yêu thương, mẹ của Tang Truân mất khi cô 5 tuổi, cái chết của mẹ cô chính là do bà nội cô gây ra
Bà nội Tang Truân vốn không hề thích mẹ cô vì bà đã mang thai trước khi cưới, việc mẹ cô mang thai ngoài ý muốn phải làm đám cưới sớm khiến bà nội Tang Truân vô cùng tức giận.
Đến năm Tang Truân 8 tuổi, bà nội đã cưới vợ hai cho bố cô, điều này làm cho Tang Truân rất hận bố và bà nội của mình.
Vợ sau của bố Tang Truân đã có một đứa con riêng từ trước.
Mẹ kế của cô tên là An Diêu, bà ấy đối xử với Tang Truân vô cùng tốt nhưng vẫn không thể làm xoa dịu nỗi đau mất mẹ trong lòng cô
Đứa con riêng của mẹ kế tên là Dương Viễn, tuy là mẹ con ruột nhưng tính cách hai người vô cùng khác biệt.
Mẹ kế đối xử tốt với Tang Truân bao nhiêu thì con bà ấy đối xử tệ với cô bấy nhiêu, Dương Viễn vô cùng ngang bướng, lì lợm và có tính rất hay đua đòi này kia
Tang Truân đẩy cửa bước vào, thấy bố cô và mẹ kế ngồi ở ghế sofa.
Cô đi ngang chỉ chào một cái rồi bước vội lên phòng
” Ta dạy con chào hỏi như vậy sao?”
Tang Truân không thèm trả lời câu hỏi của bố cô, vội bước lên phòng.
Cô vứt vội chiếc cặp lên bàn học, Tang Truân tiến tới tủ quần áo chọn ra một bộ đồ thoải mái nhất rồi thay vào, cô lấy một quyển sách rồi nằm lên giường đọc nó
” Cốc Cốc “
” Vào đi “
Một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu tím nhu bước vào, mang theo một cốc sữa và một ổ bánh mì.
Là mẹ kế của Tang Truân, bà tiến tới ngồi bên cạnh giường cô đặt chiếc khây bánh và sữa lên bàn
” Con ăn một chút nhé “
” Dì cứ để ở đấy đi, lát con ăn ”
An Diêu cười hiền hậu một cái, vuốt vuốt tóc Tang Truân rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Khẽ khàng đóng cửa lại, Tang Truân cũng ngồi dậy bước xuống giường ngồi vào bàn để ăn, ăn vội cho xong rồi cô bưng khây thức ăn vừa rồi xuống bếp để dọn dẹp
Đang rửa tay thì Tang Truân đụng độ với Dương Viễn
” Chị, chị có biết thầy giáo Bách vừa mới đến không?”
” Em hỏi làm gì “
” Em rất thích thầy giáo ấy, nghe nói là giáo viên lớp chị.
Có thể giúp em làm quen không?”
” Chị không làm “
Nói rồi Tang Truân đi lên phòng, nằm lên giường và tiếp tục đọc sách.
Đang đọc thì cơn buồn ngủ lại kéo đến với Tang Truân, cất quyển sách đi cô dần dần nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ
Ở trong mơ, Tang Truân mơ thấy mẹ trở về nhưng mẹ đứng rất xe cô.
Tang Truân luôn cố tìm mọi cách để đuổi theo được hình bóng của mẹ mình, tìm kiếm sự yêu thương và quan tâm của mẹ.
Tang Truân càng đuổi theo, mẹ cô càng đi xa không thể nào ôm lấy được, cô cảm thấy bản thân vô cùng kém cõi.
Đến cả việc ôm lấy mẹ cũng làm không được, mọi thứ Tang Truân muốn sẽ đều có được vậy mà thứ cô luôn ao ước là mẹ thì không
Hằng ngày mơ thấy mẹ, nỗi nhớ nhung mẹ của Tang Truân càng nhiều thì nỗi câm hận của cô đối với bà nội cũng thế.
Trong lúc đứng thẫn thờ ra suy nghĩ trong mơ thì Tang Truân bỗng thấy mẹ đang tiến gần đến ôm lấy gương mặt cô
” Con gái của mẹ đã lớn như vậy rồi sao “
” Mẹ…!con nhớ mẹ lắm “
Tang Truân ôm lấy hình bóng mẹ cô trong mơ, chìm vào hạnh phúc chưa được bao lâu thì Tang Truân bừng tỉnh.
Hai khóe mắt của cô đã ướt đẫm, cô khóc trong khi mơ ư?