Học sinh trong lớp đồng loạt ngồi thẳng dậy. Danh sách Liên lạc viên mới! Ai cũng biết rằng cái danh sách đó đã chẳng hề thay đổi trong suốt hơn một tháng qua rồi. Sự ra đi của Charlie Peters đã tạo nên một chỗ trống. Ai đã được chọn để thế chỗ? Lúc Jackson dán tờ danh sách lên phía trên lớp học, mọi cặp mắt đều căng ra để nhìn rõ những cái tên xuất hiện trên đó. Kate là người duy nhất có cặp mắt đủ tinh. “May mắn chưa tới đâu,” cô bé quay sang thì thầm với Reynie. “Không thấy có tên cậu.”
Vào khoảnh khắc buổi học kết thúc, cả lớp ào lên vây quanh tờ danh sách. Martina Crowe đã kịp len lên trên cùng, nhờ vào cái khuỷu tay nhọn hoắt của cô ta, rồi cất tiếng thông báo Bonnie Hedrickson là tên của Liên lạc viên mới. Điều này khiến một cơ số người kêu lên thất vọng. Dù thế, vẫn chẳng có ai chịu rời khỏi cái đám đông ấy. Ai cũng muốn phải được nhìn tận mắt kia, và dường như tất cả đều đang hi vọng Martina đang đùa, hoặc là bằng một cách kỳ diệu nào đấy mà tên của Bonnie biến mất và thay bằng tên của chúng.
Lúc này, Hội Benedict Thần Bí cũng đã tập trung ở phía sau. “Đi thôi nào,” Kate nói. “Đúng là Bonnie đấy. Tớ nhìn thấy tên bạn ấy mà.”
“Các cậu đi trước đi,” Reynie nói. Kỳ lạ thay, cậu bé đang cảm thấy bị thôi thúc phải nhìn bằng được tờ danh sách. “Tớ sẽ gặp lại mọi người ở ngoài quảng trường.” Khi các bạn khác đã đi khỏi, Reynie đứng vào hàng, tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy muốn được xem đến vậy. Có thể là rốt cục thì Reynie cũng chẳng khác gì những bạn học sinh khác. Hoặc cũng có thể chính bản thân Reynie cũng đang hi vọng về một điều không tưởng nào đó.
“Những đặc quyền bí mật!” một cô bạn nói với vẻ tiếc nuối.
“Và những bộ đồng phục!” một cậu bạn khác tiếp tục.
Reynie nghiêng người để nhìn xem ai đang đứng phía trước mình. Rosie Gardener và Eustace Crust, hai thành viên đặc biệt. Kể cả khi thái độ của hai người bạn này có khó hiểu thì Reynie vẫn không thể không nghi ngờ hai đứa đã bị bắt cóc. Đến tận bây giờ cậu bé vẫn chưa hết thắc mắc làm thế nào mà họ lại nhanh chóng vui vẻ với cuộc sống mới như thế. Cái vẻ lờ đờ mệt mỏi của lần gặp đầu tiên đã được thay thế hoàn toàn bằng vẻ háo hức và bằng ánh mắt lấp lánh sự ghen tị khi nhìn tờ danh sách. Reynie ái ngại đứng nhìn hai người bạn. Trước đó, hai bạn ấy là ai? Các bạn ấy có bỏ nhà đi giống Sticky không? Các bạn ấy có từng biết bố mẹ mình như thế nào không? Cuộc sống trước đó của các bạn ấy khốn khổ đến mức nào, để giờ đây cả hai lại thấy cuộc sống ở Học viện tuyệt vời đến như thế?
Lúc mọi người đang nhích dần từng bước để đến gần tờ danh sách, một viễn cảnh chợt vụt qua suy nghĩ của Reynie. Cậu bé tưởng tượng ra tương lai của những thành viên đặc biệt mà chính bản thân những người này chắc hẳn cũng đã từng tưởng tượng ra: Vì chẳng có nơi nào để quay về, cũng không có những ông bố bà mẹ, những người ông người bà đang cầu mong họ quay về, họ sẽ cống hiến hết mình cho Học viện. Họ sẽ tiến dần lên, bắt đầu là những Liên lạc viên với những bộ quần áo và đai lưng đồng phục. Rồi một ngày, khi thời cơ đến, họ sẽ hoàn toàn quay lưng lại với thế giới bên ngoài để trở thành những Điều hành viên. Lúc đó, việc làm thế nào họ đến đây, hay những gì đã xảy ra trước đó, chẳng còn là vấn đề nữa. Họ đã quên hết tất cả những điều này, hoặc là sẽ vui vẻ quên đi khi cảm nhận được mình quan trọng, cảm nhận được mình là một phần của một thứ gì đó.
Cuối cùng thì cũng đến lượt Reynie được đứng trước tờ danh sách, nhưng cậu thậm chí chẳng thèm nhìn lướt qua nó. Reynie đang nhận ra cái cảm giác ái ngại hình như đã chuyển thành một thứ gì đó hoàn toàn lạ lẫm rồi. Nhưng đó là gì mới được chứ? Chắc chắn nó chẳng dễ chịu. Và rồi, Reynie đã ngạc nhiên biết bao khi nhận ra rằng đó chính là cảm giác ghen tị.
“Lạ quá,” Reynie thì thầm.
“Cái gì lạ?” giọng một người đàn ông cất lên.
Chỉ kịp quay người lại, Reynie đã thấy mình đang mặt đối mặt với ngài Curtain. Từ phía sau cặp kính màu ánh bạc, đôi mắt ông ta đang trìu mến nhìn cậu. Mải suy nghĩ, Reynie cứ nấn ná ở đây mãi và chẳng hề biết là các bạn khác đã đi từ lúc nào. Giờ trong phòng chỉ còn lại Reynie và Người Gửi, phải, chính hắn ta.
“Ngài… Ngài vừa nói gì ạ?”
“Cháu vừa nói cái gì đó lạ lẫm,” ngài Curtain nói, gõ gõ những ngón tay lên một cuốn sổ to và dày đang đặt ở trên đùi. “Ta dám cá là cháu ám chỉ danh sách Liên lạc viên.”
“À, vâng, thưa ngài,” Reynie trả lời, rồi lấp liếm. “Cháu cứ mong sẽ có tên mình trên đó. Cháu toàn đạt điểm tuyệt đối mà.”
“Ta đã đoán vậy mà,” ngài Curtain nói. “Thường thì rất dễ để đọc được suy nghĩ của bọn trẻ mà, ngay cả với một đứa trẻ tài năng như cháu, Reynard ạ.”
“Cháu vui vì ngài nghĩ cháu có tài,” Reynie nói, cảm nhận được cơ hội đang đến gần. “Cháu mong muốn được trở thành một Liên lạc viên hơn bất cứ điều gì khác.”
“Dĩ nhiên là thế rồi,” ngài Curtain nói. “Tất cả các Điều hành viên đều thông báo với ta về việc cháu đã thể hiện tốt thế nào. Cả cháu và người bạn của cháu, George Washington, đều đang vượt quá những gì chúng ta mong đợi. Phải nói thật là, trong lịch sử của Học viện, chưa có học sinh nào nắm được lượng kiến thức khổng lồ đó nhanh như vậy đâu.”
Chiếc xe của ngài Curtain đã lăn đến rất gần Reynie tự lúc nào, từ từ, từng ít một, đến mức gần như không nhận ra, đến mức mà giờ khuôn mặt của hai người đã ở rất gần nhau rồi. “Chẳng phải là một sự trùng hợp kỳ lạ sao, khi mà cả hai học sinh tài năng như vậy lại đến Học viện vào cùng một ngày, cùng một thời điểm, và chúng lại còn là những người bạn thân nữa chứ?”
Ẩn sau cặp kính phản quang kia, ánh mắt của ngài Curtain thật khó mà nhìn rõ được. Có phải ông ta đang nghi ngờ không? Trái tim Reynie, vốn từ nãy giờ đã đập nhanh gấp đôi bình thường, giờ như được gài số cao vậy. “Về việc vào Học viện cùng lúc,” cậu nói, “đó là một sự ngẫu nhiên thôi ạ. Và cũng không có gì ngạc nhiên khi hai học sinh giỏi lại trở thành bạn thân, đặc biệt là khi chúng lại ở cùng phòng nữa.”
“Đúng thế,” ngài Curtain nhướn mày. “Cháu là một cậu bé thông minh, rất thông minh, Reynard ạ. Và ta tin cháu sẽ trở thành một Liên lạc viên tuyệt vời đấy. Bản thân cháu có nghĩ thế không?”
“Thưa ngài, có chứ ạ, rất nhiều là đằng khác.” Reynie gắng hết sức có thể để thể hiện rằng mình đang rất hào hứng.
“Tốt. Nhưng Reynard, cháu phải nhớ rằng cháu là một người mới. Thời gian của cháu chưa đến. Chưa đâu. Tuy nhiên, nó sẽ đến ngay thôi nếu cháu biết nhẫn nại. Mà ta thì tin rằng cháu có thể làm thế.”
“Cháu sẽ cố gắng, thưa ngài.”
“Đó là tất cả những gì mà chúng ta cần, cậu bé ạ. Ta phải thú nhận là bản thân ta lại không hề biết nhẫn nại đâu.” Đến đấy, giọng nói của ngài Curtain bỗng nhiên thay đổi, đang dịu dàng, ân cần và đầy khích lệ giờ trở nên sắc sảo. “Lấy cô bạn gái của cháu làm ví dụ nhé, cái cô bé nhỏ tí tẹo Constraire ấy. Ta sắp hết kiên nhẫn với cô bé đó mất rồi. Các Điều hành viên của ta vừa mới báo lại rằng mặc dù điểm số của cô bé thì cũng đang bắt đầu được cải thiện rồi, nhưng cái sự ngỗ ngược, ngang ngạnh thì vẫn chẳng có gì biến chuyển. Vẫn ngủ gật suốt các tiết học, không chịu nói khi được hỏi, và vẫn luôn tỏ ra chanh chua với các Điều hành viên, vân vân và vân vân.”
Thực tâm, Reynie cũng đang phiền lòng vì chuyện này.
“Dường như cô bé chẳng buồn phấn đấu,” ngài Curtain lại tiếp tục. “Những hành động xấc láo ấy hoàn toàn trái ngược với điểm số của cô bé. Ta chẳng thể hiểu nổi động cơ của Constraire là gì nữa, và khi ta không hiểu được điều gì đó, Reynard ạ, một cách rất tự nhiên ta sẽ không tin nó nữa.”
“Điều đó hoàn toàn tự nhiên, thưa ngài,” Reynie đồng tình. “Nhưng ngài có biết người ta nói gì về những thứ mà mình không tin không?”
“Không,” ngài Curtain nói, nhướn mày. “Thế họ nói gì?”
“Nếu bạn không tin chúng, hãy giữ chúng ở cạnh.”
Ngài Curtain bỗng cười thét lên, điệu cười đó khiến Reynie giật nảy mình. “Giữ ở bên cạnh. Rất tốt. Ở cháu có nhiều thứ hay ho hơn là ta đã nghĩ đấy, Reynard Muldoon ạ. Rất tốt, ta sẽ giữ cô bé ở gần mình, giống như cháu đang làm vậy, và biết đâu đấy, đến một ngày cô bé lại trở nên có ích thì sao.”
“Có lẽ thế ạ,” Reynie nói. Cậu cảm thấy có gì đó đã thay đổi – giống như là vừa mới qua một kỳ thi vậy. Một kỳ thi mà chính mình cũng không biết là mình đang tham dự nữa, Reynie ngờ ngợ.
“Đúng thế, giữ chúng ở gần mình,” ngài Curtain nhắc đi nhắc lại, tay xoa xoa cằm. Có vẻ như ông ta đang xem xét một điều gì đó. “Đúng rồi, đó là cách tốt nhất để kiểm soát vấn đề. Và kiểm soát được vấn đề chính là chìa khóa, cậu bé của ta ạ. Đừng bao giờ quên điều đó nhé. Kiểm soát được vấn đề luôn luôn là chìa khóa.”
“Vâng, thưa ngài,” Reynie nói. “Cháu sẽ không quên đâu ạ.”
Ngài Curtain mỉm cười. “Rất tốt, Reynard. Hình như là ta vừa quyết định điều gì đó rồi. Ta muốn nói rõ hơn với cháu. Theo ta đến văn phòng chứ? Sải bước nhanh lên đấy nhé. Ta ghét phải phung phí thời gian cho việc di chuyển từ chỗ này đến chỗ khác lắm đấy.” Rồi ngài Curtain xoay vòng chiếc xe, lao vút về phía văn phòng của mình.
Thời gian chỉ đủ cho Reynie hít một hơi sâu, thật sâu, trước khi vội vã đuổi theo ngài Curtain.
Ngài Curtain quả là rất ghét phung phí thời gian. Reynie gần như phải chạy mới theo kịp ông ta. Dù là lúc đi qua các dãy hành lang vắng, hay cả khi đang ở trong khu nhà ăn, nơi những Người giúp việc đang tất bật chuẩn bị cho bữa tối, thì ngài Curtain cũng chẳng hề giảm tốc độ – thậm chí là cả khi trước mặt đang là cánh cửa dẫn ra khu quảng trường. Đẩy mạnh cánh cửa bằng bánh trước của xe (và lao qua những đám học sinh đang dồn hết sang hai bên vì hoảng sợ), ông ta lao nhanh qua quảng trường, rồi qua khu vườn đá. Mấy bánh xe của ngài Curtain cuốn những viên sỏi bay tứ tung, đập cả vào tay Reynie. Mải đuổi theo ngài Curtain, Reynie vẫn kịp thấy những người bạn của mình, từ phía bên kia của quảng trường, đang nhìn mình chằm chằm. Cả lũ đang phân vân lắm và dường như chẳng thể hiểu, dù là chút ít, điều gì đang xảy ra. Reynie đưa tay lên vẫy để trấn an những người bạn của mình, mặc dù ở thời điểm đó chính bản thân Reynie cũng đang cần một thứ gì đó để giúp cậu bé cảm thấy vững dạ.
Khoảnh khắc ngài Curtain sập mạnh cánh cửa dẫn đến Nhà Điều hành, Reynie chợt nhận ra rằng mỗi cánh cửa ở Học viện này đều cần được thiết kế đặc biệt, để đảm bảo chúng chịu đựng được cung cách mở cửa bạo lực như thế này. Rõ ràng là ngài Curtain chẳng thể chịu chờ để một cánh cửa mở ra một cách thông thường, ông ta cũng chẳng thể đợi những học sinh chậm chạp. Có nghĩa là Reynie cần phải nhanh hơn nữa. Cả hai băng qua những dãy hành lang dài, chắc đó là khu nhà ở của các Tuyển dụng viên và của các Điều hành viên. Cuối cùng họ tiến đến một cánh cửa bằng kim loại. Đến đây, ngài Curtain bỗng đột ngột dừng lại, khiến Reynie – vốn đang chắc mẩm ông ta sẽ lại lao qua mà chẳng hề giảm tốc độ – đã gần như lao thẳng vào chiếc xe lăn và ngài Curtain. Reynie nhìn thấy một bàn phím số gắn bên cạnh cánh cửa. Ngài Curtain ra hiệu cho Reynie quay mặt đi, bấm mã số, rồi lao vút qua ngay khi cánh cửa vừa kịp mở ra. Reynie đã phải nhảy chồm theo mới kịp vào được bên trong văn phòng trước khi cánh cửa khép lại.
Căn phòng hình chữ nhật, được bao quanh bằng các bức tường đá màu trắng, và chẳng hề có cửa sổ, và khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo như trong một lăng mộ. Sàn đá trống trơn không có lấy một chiếc thảm nhỏ, chỉ có duy nhất một rãnh nhỏ có lẽ là để phục vụ cho việc lau dọn. Trên bức tường phía sau bàn làm việc của ngài Curtain, bên trong một cái khung bằng bạc nặng nề, treo một tấm bản đồ Hà Lan đã cũ (nơi sinh của ngài Curtain, Reynie nhớ lại) cùng với rất nhiều những bức phác họa của Đảo Thành phố Đá và Đảo Nomansan. Bên dưới các bức phác họa là một dãy những ô tủ được khóa cẩn thận – giá sách, Reynie nhận ra ngay, những cái khóa kia chắc là để không ai có thể đụng được vào những cuốn sách. Vài hộp tài liệu, những chồng giấy tờ được sắp đặt gọn gàng trên chiếc bàn làm việc làm bằng kim loại sáng bóng của ngài Curtain. Trên một góc bàn đặt một bình hoa vi-ô-lét giả. Những bông hoa trông giống như thật, không hề có chút dấu hiệu nào của sự “héo úa”. Và khác những bông violet thật trong thư phòng của ngài Benedict, chúng không cần đến sự chăm sóc của con người. Hai người giống nhau đến kỳ lạ, và cũng khác nhau đến kỳ lạ.
Ngài Curtain ra hiệu cho Reynie ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của mình, rồi đặt cuốn sổ dày màu đen lên bàn. Đó rõ ràng là một cuốn sổ cũ, bìa của nó có vẻ đã được sửa nhiều hơn một lần và nhiều trang đã bị quăn mép. Vô tình cuốn sổ mở đúng trang đã được ngài Curtain đánh dấu bằng một cái kẹp giấy, Reynie nhìn thấy trong đó toàn chữ viết tay. Đó là một cuốn nhật ký!
Ngài Curtain ngồi gõ gõ ngón tay lên bàn, lặng yên quan sát Reynie. Bỗng nhiên Reynie chợt nghĩ không biết có phải ông ta đang muốn mình nói gì đó không. “Có phải… có phải ngài muốn cho cháu thấy gì đó trong cuốn sổ kia không ạ?”
Ngài Curtain nhíu mày. “Cuốn sổ này? Chắc chắn là không rồi.” Ông ta vươn người tới và gập vội cuốn sổ lại. “Ta chỉ ghi lại những suy nghĩ của mình thôi mà. Nào, Reynard, nói cho ta biết cháu nghĩ gì về tấm bản đồ của ta? Ta thấy cháu nhìn nó lúc mới vào đây.”
“Tấm bản đồ Hà Lan ạ? Nó khá đáng yêu, thưa ngài.”
“Thật thế đấy chứ?” ngài Curtain nói với vẻ đầy thích thú. “Ta được sinh ra ở Hà Lan, và ta cũng là một đứa trẻ mồ côi, giống cháu vậy. Tuổi thơ của ta đã trôi qua ở đó, một tuổi thơ thật khủng khiếp. Bị những đứa trẻ khác mắng nhiếc, bắt nạt, rồi nhạo báng, lạm dụng. Ta không nhớ gì về tuổi thơ của mình cả, nhưng thỉnh thoảng có thấy nhớ Hà Lan, một đất nước với một nền văn hóa đáng ngưỡng mộ.”
“Nếu ngài không thấy phiền vì câu hỏi của cháu, thì cháu muốn biết là tại sao những đứa trẻ khác lại giày vò ngài đến mức ấy ạ?”
“Ta có cảm thấy phiền đấy,” ngài Curtain lạnh lùng trả lời, nhưng ngay sau đó đã kịp trấn tĩnh lại để nói với Reynie bằng một giọng đã có phần thân thiện hơn. “Cả cháu và ta đều biết chúng ta đã phải trải qua những thứ tương tự nhau, đúng không nào Reynard? Vì chúng ta khác biệt.”
Reynie ngập ngừng đôi chút, rồi gật đầu.
“Con người ta vốn có khả năng để trở nên vô cùng độc ác mà, Reynard. Họ có thể khiến cho những người xung quanh khổ sở. Vì thế mà ta luôn thấy tự hào về việc mình làm. Có thể ta đã bị ngược đãi, nhưng mục đích chính trong cuộc đời ta là mang hạnh phúc đến cho tất cả mọi người.” Rồi ông ta cười tươi hết cỡ. Nụ cười khiến Reynie cảm giác ngài Curtain đã nửa phần tin mình rồi, nhưng có gì đó lớn hơn, tối hơn vẫn đang ẩn nấp đâu đó phía sau.
“Nào, Reynard, quay trở lại với chủ đề khi nãy nhé,” ngài Curtain nói. “Ta chưa bao giờ nghĩ là sẽ có một học sinh thông minh như cháu ở Học viện này đâu. Cháu khôn ngoan, giỏi giang, ta đã ngay lập tức nhìn thấy những điểm này ở cháu. Và cháu còn có bản năng của một người lãnh đạo nữa.”
“Cháu không biết về điều đó. Cháu…”
“Đừng có tranh cãi với ta, Reynard,” ngài Curtain nói. “Ta không thích người khác phản ứng với mình kiểu đấy đâu.”
“Cháu xin lỗi, thưa ngài.”
Giọng nói của ngài Curtain đã trở lại nhẹ nhàng. “Một người lãnh đạo bẩm sinh. Tự cháu có thể không biết điều ấy. Nhưng ta dám chắc là ta có thể nhìn thấy nhiều hơn cháu đấy. Cái cách mà bạn bè vây quanh cháu, cả cái cách mà kẻ thù muốn tiêu diệt cháu – đừng có nghĩ là ta không nhận ra những điều này đấy nhé. Vì nó cũng tương tự với những gì đã xảy ra với ta, cháu biết đấy. Cháu làm cho ta nhớ đến mình lúc còn trẻ.”
“Cháu… thấy hãnh diện, thưa ngài. Chắc ngài đã từng là một học sinh rất xuất sắc.”
“Không nghi ngờ,” ngài Curtain nói rồi mỉm cười. “Và ta cũng có kẻ thù. Bọn trẻ thường coi khinh những người giỏi hơn mình, cháu biết đấy, đặc biệt là những lãnh đạo tài ba, vì họ thường đưa ra những quyết định chẳng giống ai.”
Bất chợt Reynie nghĩ đến Kate và Sticky. Hai bạn ấy đã sửng sốt thế nào trước đề nghị gian lận của Reynie. Nhưng rõ ràng là các bạn ấy không hề coi khinh cậu, và Reynie biết điều đó…
“Một vấn đề với một người lãnh đạo,” ngài Curtain vẫn đang tiếp tục với dòng cảm hứng của mình, “đó là ngay cả khi ở giữa những người bạn cháu cũng vẫn có cảm giác cô đơn, vì chính cháu – chỉ mình cháu thôi – là nơi mà những người khác trông chờ những quyết sách cuối cùng.” (Reynie chợt thấy đau nhói. Điều này thì đúng. Chính bản thân Reynie đôi khi cũng có cảm giác như thế.) Ta không có ý đây cũng là trải nghiệm của cháu tại thời điểm hiện tại,” ngài Curtain tiếp tục, “vì dù sao cháu mới chỉ là một cậu nhóc thôi. Nhưng trong tương lai, rất có thể cháu sẽ ước mình có thể chọn lựa bạn bè thật cẩn thận. Chẳng đáng để cứ mãi là một loại người đâu, Reynard ạ. Cháu sẽ có động lực lớn hơn, có nghĩa vụ với chính bản thân mình, và cháu phải theo đuổi nó với cả khối óc và con tim cháu.”
“Và… khi đó cháu nên làm thế nào?” Reynie hỏi.
“Ta đang sắp sửa nói đến điều ấy đây,” ngài Curtain nói. “Khi cháu lớn hơn chút nữa, và có kinh nghiệm hơn, ta sẽ coi cháu là một Điều hành viên.”
“Một Điều hành viên sao ạ!”
“Ta có thể nhìn rõ là cháu đang rất hào hứng đấy. Không nên như thế. Câu hỏi được đặt ra ở đây không phải là liệu cháu có khả năng của một Điều hành viên hay không – khả năng thì cháu có dư – mà là liệu cháu có tỏ rõ khuynh hướng đó hay không. Ta biết cháu là một đứa trẻ mồ côi. Cho nên, cháu có ít thứ để nhớ về cuộc sống trước đây. Và ta muốn cháu hãy thật nghiêm túc nghĩ về những gì sẽ có ở cuộc sống mới – cuộc sống của một Điều hành viên.”
“Vâng, từ những gì cháu đã thấy…,” Reynie bắt đầu.
Ngài Curtain rít lên – thật ra là cười phá lên – và ngắt ngang lời Reynie. “À, đúng rồi, những gì cháu đã thấy. Ở một Điều hành viên có nhiều hơn những gì cháu đã thấy đấy, Reynard ạ. Sẽ sớm thôi, bằng bất cứ giá nào. Nhìn đây này, ta sắp kể với cháu một vài điều mà chỉ những Điều hành viên và một số ít Liên lạc viên biết thôi đấy. Và cháu phải giữ nó cực kỳ bí mật. Nếu để ta nghe thấy từ một ai đó khác, ta sẽ coi là chính cháu đã kể ra, cháu hiểu chứ?”
Reynie không thể tưởng tượng nổi điều gì sắp được nói ra. Phía bên trong cơ thể cậu, dạ dày và tim như vừa mới đảo lộn vị trí cho nhau, nhưng sau đó chúng nghĩ lại rồi quay trở về vị trí ban đầu. “Cháu hiểu, thưa ngài.”
“Rất tốt,” ngài Curtain nói. “Và đây là điều bí mật nhé: Mọi thứ sắp thay đổi rồi, Reynard ạ. Chúng sắp trở nên hoàn thiện hơn rồi. Hôm nay ta sẽ không miêu tả cụ thể là bằng cách nào, ta sẽ làm việc đó sau, khi cháu đã chứng tỏ được bản thân. Chỉ cần cháu biết rằng cái Học viện như cháu đang biết đã được định sẵn để thay đổi. Mọi thứ đã sẵn sàng. Cải tiến đang đến rất gần, và ngay khi nó xảy ra thì sẽ chẳng còn những thứ như là Liên lạc viên nữa. Ta biết điều đó sẽ làm tan nát trái tim của những học sinh của mình, nhưng nó là cần thiết để cho cái tốt hơn.”
Reynie giật bắn mình. Không có Liên lạc viên nữa? Tại sao lại thế?
“Kể cả lúc đó,” ngài Curtain vẫn đang tiếp tục, “ta vẫn sẽ cần những Điều hành viên, và ta cũng định là sẽ giữ lại một vài Liên lạc viên tốt nhất để chuẩn bị cho chúng tiến đến những vị trí cao hơn khi đã đủ tuổi. Rõ ràng là ta đang nghĩ đến cháu… và có thể là cả cậu bạn George Washington của cháu nữa, mặc dù với cậu bé này ta cũng chưa chắc chắn lắm. Cậu ta có vô khối tài năng, nhưng ta lại sợ sự nóng vội có thể khiến ta không nhìn thấy được điểm yếu ẩn chứa phía sau. Tuy nhiên, ta ghét phải để tuột mất cậu ta. Suy nghĩ của ta cũng phóng khoáng lắm đấy. Thật ra thì,” ông ta bất ngờ nối tiếp câu chuyện bằng cách cười rít lên, “suy nghĩ phóng khoáng là điều mà ta tự hào nhất về mình đấy.”
Ngài Curtain nhấn một cái nút bấm ngay trên ghế của ông ta, cánh cửa văn phòng trượt mở. Reynie đang bị đuổi.
“Cảm ơn ngài,” Reynie nói, bước ra ngoài hành lang nơi Jackson đang đợi sẵn.
“Đừng cảm ơn ta,” ngài Curtain nói với theo vừa kịp lúc cánh cửa đóng hoàn toàn. “Gây ấn tượng với ta đi!”
Cuối cùng cũng đến lúc mấy cái đèn được tắt, hai cô gái cũng đã trèo xuống từ trần nhà, Reynie đã kể với những người bạn của mình tất cả những chuyện đã xảy ra. Điều đầu tiên Constance có thể nghĩ ra là, “Cậu không tin tớ?”
“Thôi nào, Constance,” Sticky nói. “Đó chỉ là điều Reynie muốn ngài Curtain tin thôi. Còn hơn là để ông ta nghi ngờ Reynie, phải không nào? Cậu cũng biết thế mà.”
Kate ngồi bắt chéo chân như một cái bánh quy xoắn, hai tay chống cằm. “Cải tiến,” cô bé nói. “Vậy đó là cách ngài Curtain gọi những điều sắp xảy ra. Và ông ta nói sẽ không cần đến những Liên lạc viên nữa?”
“Đó là điều ông ấy đã nói,” Reynie trả lời. “Tớ biết được nhiều hơn là hỏi ông ấy tại sao. Tớ vẫn cần phải chứng tỏ mình nhiều hơn nữa với ngài Curtain.”
“Ồ, tốt nhất là bọn mình nên gửi thông tin này đến ngài Benedict,” Sticky nói và trèo lên phía trên cái ti vi. Ngay khi bờ biển vừa trở nên vắng vẻ, cậu bắt đầu gửi đi những nét chính của những thông tin mà cả nhóm mới thu thập được: Ngài Curtain gọi điều sắp đến là việc Cải tiến, nó sẽ sớm xảy ra, và những Liên lạc viên sẽ không còn cần thiết nữa. Chỉ vài phút sau, câu trả lời đã được gửi đi từ khu rừng phía đất liền.
“Đây rồi,” Sticky nói.
Đừng lo lắng, thông điệp nói.
Và rồi, tiếp tục sau một lúc tạm dừng: Nhưng phải nhanh lên.