Trông thấy nét hoang mang hiện rõ ra khuôn mặt Lâm Kính Tổ, Lý Đằng Phong mới nhận thức là mình hơi lỗ mãng, anh ta gãi đầu cười hòa hoãn với Lâm Kính Tổ.
Thấy Lý Đằng Phong mĩm cười, ngồi ngay ngắn trở lại, Lâm Kính Tổ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, y cầu trời cho cái tên kế bên mình đừng có làm gì quá khích nữa.
Suốt chặng đường, cả hai chỉ chăm chú nhìn về phía trước, không nói lời nào nữa.
Lý Đằng Phong buồn chán đánh giá xung quanh, nơi đang đi qua dường như đang ở bìa rừng, cây cối bắt đầu thưa thớt, thấp bé hơn.
Đi thêm một đoạn nữa, trên đường bắt đầu có người đi qua lại, có thể sắp đến khu dân cư nên mới có bóng dáng con người.
Điều kì lạ là những người ở đây mặc trang phục khá cổ, nam mặc trường bào, nữ mặc váy dài.
Đầu tóc cũng buột lên một cách cầu kì, cả nam và nữ đều để tóc dài.
– Lâm lão ca, gần đây có đoàn phim hả?
Lý Đằng Phong không kiềm được thắc mắc, hỏi.
– Đoàn phim là gì?
Lâm Kính Tổ khó hiểu hỏi lại.
Lý Đằng Phong thầm nghĩ chẳng lẽ bây giờ còn có nơi vẫn duy trì lối sống phong kiến sao, nhưng theo trí nhớ của mình, Việt Nam đâu có nơi nào như vậy, kể cả khu vực gần Việt Nam cũng không có quốc gia nào.
Không lẽ…
– Lâm lão ca, chúng ta đang ở đâu?
Lý Đằng Phong cố gắng bình tĩnh hỏi.
– Cách Bình Nguyên thành năm cây số.
Lâm Kính Tổ mặt không biến sắc trả lời.
– Không, ý ta là chúng ta đang ở quốc gia nào?
Lý Đằng Phong kiên trì hỏi tiếp.
– Đương nhiên là Nam Long quốc rồi.
Lâm Kính Tổ tuy ngoài mặt không biểu lộ gì đáp lời nhưng bên trong y đang tự hỏi cái tên Lý Đằng Phong này rốt cuộc đến từ nơi nào, nếu muốn đến địa phương khác thì cũng phải biết ít nhất cái địa danh đó chứ, không thể nào lại mù tịt đến như vậy.
– Nam Long quốc?
Lý Đằng Phong bất ngờ hét lớn làm Lâm Kính Tổ nhém chút rớt tim ra ngoài.
Lý Đằng Phong cũng hiểu ra được chút ít vấn đề, trên Địa Cầu vốn không có nước nào tên là Nam Long cả, chỉ có thể đây là ở hành tinh khác.
Nếu là hành tinh khác thì Lý Đằng Phong bằng cách nào đó đã xuyên không đến được nơi này.
Lý Đằng Phong cẩn thận lục lại trí nhớ, trước khi bị con rồng vàng tấn công, anh ta vẫn còn ở Địa Cầu nhưng sau khi tỉnh dậy đã đến nơi này, chỉ có thể lí giải là nguyên nhân đến từ con rồng đó.
Lâm Kính Tổ thấy Lý Đằng Phong đột nhiên kích động, y dường như đã quen thuộc rồi nên chỉ hơi giật mình một chút, sau đó ngồi im không nói gì.
Cuối cùng, Lý Đằng Phong đưa ra đáp án là mình đã xuyên không, anh ta cảm thấy mình may mắn thời điểm xuyên không mình đã là tu luyện giả nếu không chắc chết mất xác từ lâu rồi.
***
Hú, hú, hú,…
Trong khu rừng đầy sương mù, tiếng động vật gầm gú vang lên không ngớt, cảnh sắc ảm đạm vô cùng.
Ở đây ban ngày cũng như ban đêm, sương mù luôn giăng kín, cao tận hàng trăm cây số, nên ánh sáng không tài nào xâm nhập vào được.
Trên đỉnh núi nọ, xung quanh bố trí đầy rẫy trận pháp phòng thủ lẫn tấn công, nằm cạnh trận pháp vòng ngoài cùng đầy rẫy xương trắng, âm khí bốc lên nặng nề.
– Tiểu tử đó đã đến nơi này rồi đấy, ngươi cho đệ tử của mình phái người ra hỗ trợ nó đi.
Khi nào nó gặp nguy hiểm cửu tử nhất sinh, ta mong ngươi sẽ giúp nó một tay.
Người nói là một lão giả râu tóc bạc phơ, y mặc một bộ trang phục màu trắng tinh, không dính một hạt bụi trần.
– Ngươi yên tâm đi, đệ tử của ngươi cũng như là đệ tử của ta, ta nhất định sẽ chú ý, không để nó gặp nguy hiểm gì đâu.
Người trả lời là một nam nhân trung niên, tuy dáng vẻ có phần trẻ hơn lão giả kia nhưng tuổi tác thật của y chắc cũng không kém cạnh bao nhiêu.
Hai người trò chuyện một lát rồi lão giả tóc bạc biến mất, nam nhân trung niên sau đó cũng mất dạng.
Cả khung cảnh lại trở nên yên tĩnh như lúc đầu.
***
Bình Nguyên thành.
Tòa thành này là một trong những thành trì quan trọng của miền bắc Nam Long quốc chỉ đứng sau Bình Châu thành, Giảo Châu thành, Xà Châu thành, tam đại Vương Đô của miền bắc.
Bình Nguyên Thành là kinh thành phát triển bật nhất phía bắc Nam Long quốc về lĩnh vực kinh tế, có thể xem là sếu đầu đàn của cả phía bắc.
Dân chúng trong Bình Nguyên thành không ai là không có cuộc sống sung túc cả, nói giàu có cũng không quá đáng.
Được cấp đất trong Bình Nguyên thành cũng giống như được cấp một mỏ vàng lớn.
Chứng kiến một tòa thành đồ sộ, phồn hoa, náo nhiệt, Lý Đằng Phong háo hức không thôi.
Cảnh vật, lối sống, sinh hoạt của người dân nơi đây không khác gì miêu tả trong các tài liệu Lý Đằng Phong từng đọc ở Địa Cầu.
Lý Đằng Phong đánh giá sơ qua tòa thành, tường thành ở đây cao khoảng mười thước, dày hai mươi thước, trải dài đến tật xa tít.
Ở mặt phía đông này có một cổng chính dành cho xe ngựa, kiệu và ngựa di chuyển, có hai cổng phụ kế bên dành cho người đi bộ.
Chỉ mới đến cổng thành thôi mà đã đông đúc thế này, vào trong chắc người đông đến trật như nêm.
Sau một hồi kiểm tra, lính gác cổng mới cho đám người Lý Đằng Phong thông quan, binh lính ở đây mặc giáp bạc bóng loáng, đeo bên hông một thanh đao ngắn sắc lẹm.
Dọc đường nội thành có rất nhiều cửa tiệm, gian hàng đang bày bán đủ thứ đồ, những thứ mà Lý Đằng Phong chưa từng thấy ngoài đời.
Một lát sau, xe ngựa dừng trước cổng một cái cổng lớn, trên cổng đề hai chữ Lâm gia.
– Lý lão đệ, chúng ta đến nơi rồi, mời đệ vào trong.
– Đa tạ Lâm lão ca.
Lý Đằng Phong theo chân Lâm Kính Tổ bước chân vào bên trong, anh ta thấy tiền viện của Lâm gia trồng khá nhiều cây xanh, nhìn qua mấy tòa nhà, thấy lối kiến trúc nơi đây cổ điển đúng chất phong kiến.
– Lão gia, người đã về!
Một ông lão khoảng sáu mươi tuổi nhanh nhảu chạy ra đón.
– Lâm lão nhanh chóng chuẩn bị một căn phòng cho Lý lão đệ đây.
Lâm Kính Tổ chỉ nhẹ gật đầu rồi ra lệnh cho người được gọi là Lâm lão.
Chờ ông lão rời đi, Lâm Kính Tổ dẫn Lý Đằng Phong vào phòng khách, trà nước sau đó cũng được đưa lên nhanh chóng.
– Lý lão đệ, hàn xá đơn xơ xin đừng chê cười.
Lâm Kính Tổ cười nói.
– Đằng Phong nào dám.
Lý Đằng Phong khách khí đáp lời, sau đó anh ta nhớ ra gì đó bèn quay qua hỏi.
– Lâm lão ca, ngươi có sách gì ghi lại thông tin của Nam Long quốc không?
– Hình như là có, chúng ở trong thư phòng, để ta dẫn ngươi đi.
Uống vài ngụm trà rồi cả hai cùng đến thư phòng của Lâm gia, nơi này có khá nhiều sách, vẻ ngoài nhìn rất là cổ.
Thử lật một quyển ra xem xét, Lý Đằng Phong chợt nhận ra đây là chữ của tu chân giới, tuy nhiên anh ta xem qua đều hiểu tất cả không sót một chữ.
Lý Đằng Phong không hiểu sao những người ở đây nói cùng ngôn ngữ với mình nhưng lại sử dụng chữ viết của tu chân giới, suy ngẫm cả buổi trời vẫn không ra đáp án.
Cuối cùng Lý Đằng Phong chỉ có thể đưa ra giả thuyết là nơi đây cũng có tu luyện giả, tuy nhiên anh ta không biết những gì mình nghĩ có đúng không, nên đành hỏi lại Lâm Kính Tổ.
– Lâm lão ca có từng nghe nói đến hai chữ tu sĩ chưa?
– Tu sĩ sao…!ta từng nghe đến nhưng không biết thực hư thế nào, cũng không biết họ là gì?
Lâm Kính Tổ trầm tư trả lời.
Thấy Lâm Kính Tổ dường như không biết gì về tu sĩ nên Lý Đằng Phong cũng không hỏi nữa..