Thế Giới Phép Thuật - Gwyn

Chương 57


Leo và những người khác đã nhận ra sự có mặt của “ba vị khách mời”, họ bay là là phía trên cất tiếng cười lanh lảnh:

– Mọi người chơi vui vẻ quá hả! – Raven líu lo.

– Chúng ta cũng nên nhập tiệc chứ?! – Karen phụ hoạ theo.

– Kai? – Leo ngước nhìn người bạn cũ của mình, anh ta ngày càng thay đổi, dáng vẻ hiền lành ngày nào giờ đã trở nên sắc sảo, điềm đạm.

– Lâu rồi không gặp! – Kai từ trên lưng ngựa nhảy xuống mặt đất, bộ giáp bạc sáng bóng kêu loảng xoảng.

Cùng lúc đó, Akiko chạy đến bên Leo, cô nhìn Kai với vẻ mặt bình thản, tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm.

– Kira đâu? – Cô gằn giọng.

– Trước khi nói – Kai rút kiếm từ trong vỏ ra – Sao không làm?

Kai lập tức xông đến trước mặt Akiko, nhưng Leo nhanh hơn, khéo léo gạt mũi kiếm đồng thời đứng chắn trước mặt cô.

– Để anh đấu với hắn, em trợ giúp những người khác đi!

Cô gật đầu và quay sang chỗ Thủ lĩnh, ngài đang đấu với Karen, Eru với Raven.

Lion cùng với đội hộ vệ đặc biệt đang tích cực tiêu diệt bọn quái thú, Anna được giao nhiệm vụ bảo vệ bên trong tường thành giờ cũng đã lâm trận, Helen dùng ma thuật hồi phục cổng thành sau vụ nổ nên không xuất hiện.

Ai cũng bừng bừng khí thế, Akiko cũng sung không không kém, cô nỗ lực yểm trợ cho mọi người bằng cách tiêu diệt bớt lũ tà đạo vây quanh, một tên cũng không bỏ sót, chả mấy chốc, lưỡi kiếm của cô nhuộm đầy máu.

Xác trên chiến trường cũng ngập như núi, quân ta và quân địch đều thương vong vô số, mỗi lần thấy đồng đội ngã xuống là máu cô lại sục sôi, cứ chém rồi giết tuần hoàn liên tục, riết rồi mùi máu tanh không còn làm cô buồn nôn nữa.

Đang chiến đấu, chợt cô nghe thấy một tiếng gầm dữ tợn vang lên làm chấn động đất trời, một con quái thú không biết từ đâu chạy đùng đùng về phía cô như bò tót, cô vơ vội một cây chổi thần nằm dưới đất bay lên không, đồng thời rút mũi tên trên lưng, niệm chú để tăng lực sát thương.

” Đi theo ta! ” Giọng nói xa lạ khoan thẳng vào đầu khiến cô bất ngờ bị choáng, nhất thời không xác định được ai nói, nhưng chỉ vài giây sau khi nhìn đôi mắt con quái thú, cô biết là nó đang truyền tư tưởng sang cho cô.

” Ai sai mi làm chuyện này? “

” Chủ nhân của ta! ” Nó cộc cằn.

” Hắn đâu? ” Cô hỏi cộc lốc.

” Muốn biết thì đi theo ta! ” Mắt con quái thú trợn lên dữ dằn.

Đột ngột, một mũi tên từ đâu bay đến sượt qua lớp lông nham nhở của con quái thú, Anna chạy vội đến, dùng tay không cắm thẳng một mũi tên vào họng tên tà đạo chắn đường để đến chỗ Akiko.

– Cô không sao chứ? – Anna hỏi.

– Không sao. – Cô hất đầu về phía con quái thú. – Hợp sức giết con này ha!

– Chơi luôn! – Anna sung sức nhào vô, cả hai dùng chổi thần bay lượn uyển chuyển, vung những nhát kiếm đã được yểm bùa lên mình con thú, nó bị thương không ít, nhưng vẫn cầm cự được.

Khi Anna đang chuẩn bị bồi thêm nhát kiếm thứ hai vào lưng con thú, đột ngột cô bị đuôi của nó túm chặt thắt lưng vật mạnh xuống đất, Akiko la lên, cố giải cứu Anna nhưng đã bị con thú ngoạm vào chân. Cô la hét dữ dội , cố gắng bắt liên lạc với những người khác, nhưng trong lúc hỗn loạn, chẳng ai để ý đến cô cả.

Anna gắng gượng ngồi dậy, phun ra một ngụm máu tươi, trông cô kiệt sức thấy rõ, đầu tóc và bộ giáp lấm lem bùn đất với máu khô.

– Akiko! – Anna kinh hoàng hét lên khi thấy bạn mình bị treo lơ lửng trong mõm quái vật, nguy cơ bị nó ngoạm mất chân là rất cao.

– Mau! Kêu người ứng cứu! – Bị treo ngược, máu dồn lên não làm Akiko chóng mặt, tay cầm thanh kiếm vung bừa bãi.

– Ráng cầm cự! – Anna đáp gọn rồi phóng đi, nhưng nửa đường bị đám tà quân vây lại, làm chậm mất bao nhiêu thời gian.

Con quái thú ném ngược Akiko lên tấm lưng lông lá của nó bằng một cú quăng rất điệu nghệ, cô bị vần cho chóng hết cả mặt, thiếu chút nữa là đánh rơi thanh kiếm. Chưa hồi phục được đầu óc, cô lại bị giọng nói thô lỗ của con vật quấy nhiễu.

” Nằm yên cho ta! ” Nó ra lệnh.

” Ngươi không đủ tư cách để sai bảo ta! ” Cô giận dữ nói, khi đang định phản kháng, một luồng điện bất ngờ đánh vào não bộ khiến cô tê dại, toàn thân mềm nhũn, cô run rẩy nói trong tiềm thức.

” Ngươi vừa làm gì ta?”

” Ngoan ngoãn một chút thì ta đã không làm đau ngươi. ” Con quái giở điệu cười man rợ rồi phóng vút đi, cảnh trí xung quanh bay vùn vụt trước mắt cô. Chiến trường vẫn khốc liệt và phảng phất mùi máu tanh.

Rồi Akiko rơi vào hôn mê, thanh kiếm trên tay cô rơi xuống đất.

——

Khi tỉnh dậy, cô bắt gặp mình đang nằm trên chiếc giường nhung rộng lớn, ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Căn phòng là bốn bức tường đá lạnh lẽo kín bưng, cộng với nguồn ánh sáng xanh nhợt nhạt từ chùm đèn trên trần càng làm không khí thêm ngột ngạt.

Akiko vội vàng bật dậy, thấy cơ thể nhẹ bẫng, bộ giáp trên người đã biến mất, thay vào đó là một bộ váy dài trắng thướt tha làm từ những tấm vải voan mềm mại xếp chồng lên nhau. Trên giường đặt sẵn một chiếc gương, cô thử ngắm nhìn chính bản thân mình. Đầu tóc gọn gàng, gương mặt thoa chút son phấn, trên cổ, tay và tóc đều có đeo trang sức.

– Cái gì thế này? – Cô thốt lên kinh ngạc, vội vàng xuống giường tìm cung và kiếm, nhưng tất cả đều đã biến mất, căn phòng trống trải không khác gì một phòng giam.

Rồi cô sực nhớ đến những món bảo bối của riêng mình, chúng đều không có ở trên người, cả chiếc chìa khoá tử thần trong túi áo giáp đều không cánh mà bay. Cô tìm dưới gầm giường, sờ soạng từng bức tường một tìm mật thất, nhưng vô ích. Căn phòng đá dường như không có lối ra, vậy cô vào bằng cách nào?

Rồi cô nhớ lại mình đang ở chiến trường với mọi người, nhưng cô bị một con quái thú quắp đi mất, hẳn là Kira giở trò bỉ ổi, cô la hét, giậm chân bình bịch.

– Tên khốn nhà ngươi, có mau chìa cái bản mặt thối tha ra đây cho chị vả mấy cái không hả, dám bắt cóc ta đến đây, lại còn dám thay y phục của ta, mặt ngươi cũng dày lắm rồi đó.

La hét nửa ngày cũng chẳng thấy ai đến, cô tức tối ngồi phịch xuống giường, lầm bầm chửi rủa trong đầu.
” Tên Kira chết tiệt, dám bắt cóc mình, mình không biết đã nằm đây bao lâu rồi, Leo và mọi người có tìm được mình không, mà đây là nơi quỷ tha ma bắt nào chứ? Đáng ghét ><“

Đột nhiên có tiếng đá nghiến vào nhau lịch kịch, một cánh cửa từ từ mở ra, mặc dù trước đó có kiểm tra kĩ nhưng cô không phát hiện ra điều gì bất thường.

Kira ung dung bước vào, hắn mặc một bộ đồ quý tộc nho nhã màu trắng hợp tông với bộ váy của cô, cả hai giống đi dự yến tiệc lắm rồi đấy.

Cô tức tối xông đến, giơ tay định vả vào mặt hắn một cái thì đã bị bàn tay sắt thép của hắn chặn lại, rồi ghì cô vào tường, đôi môi của hắn ép chặt môi cô, một thứ chất lỏng màu đỏ chảy tràn từ khoé miệng hai người, thoang thoảng mùi tanh.

Người cô mềm nhũn, không thể phản kháng, cô sợ cái mùi vị này cứ thấm vào đầu lưỡi, sợ nó như một cơn ác mộng dai dẳng.

Kira rời khỏi môi cô, hắn dùng ngón cái lau khoé miệng rồi từ tốn nói:

– Cô sẽ mất khá nhiều máu cho lễ tế, thế nên phải bồi bổ một chút.

– Lễ tế? – Cô chau mày, cố nuốt xuống cái vị tanh lợm giọng.

– Một buổi lễ hồi sinh, chắc cô chưa được chứng kiến một lễ tế đúng kiểu nhỉ, nó đơn giản lắm, chẳng cần gì nhiều cả, không cầu kì, chỉ cần dồi dào ma lực là đủ rồi.

Hắn đưa cô ra ngoài, đó là một căn phòng khác nhỏ hơn, tất cả đồ đạc của cô đều đặt ngay ngắn trên một chiếc bàn đá. Vậy là nó không mất, cô vui mừng nghĩ thầm.

– Đây là đâu? – Cô hất hàm hỏi.

– Lòng núi Shadow phía Đông nam, nơi lưu giữ ba món bảo bối quyền năng và linh hồn của tổ tiên đời thứ nhất ở thế giới pháp thuật. – Hắn long trọng tuyên bố.

– Vậy người ngươi định hồi sinh là…

– Cô đoán đúng rồi đó, là vị thủ lĩnh đầu tiên trên thế giới này, ngài Riastoll quyền năng và những trợ thủ đắc lực của người, linh hồn họ là bất tử, và ta sẽ đưa họ trở lại thế giới này. – Kira nói với một nụ cười mơ hồ trên môi.

– Điên rồ, Riastoll được hậu thế nhắc đến như tên bạo chúa cuồng loạn khát máu, hắn tham vọng quyền lực nên đã bị thần linh trừng trị, giam cầm trong núi thần để tái tạo một thế hệ hậu duệ khác hiền hoà hơn, ngươi tính làm đảo lộn trật tự thế giới một lần nữa ư? – Cô nói mà như quát, lịch sử của thế giới pháp thuật, không phải là cô không biết.

– Việc gì phải xúc động thế, ta đang cứu rỗi thế giới mà! – Hắn lại mỉm cười một cách rồ dại, đôi mắt vô cảm thấy rõ.

– Thế giới đang yên ổn, ngươi hồi sinh một con sâu mọt mà gọi là cứu rỗi ư? – Cô phẫn nộ nói.

– Thế giới hoàn toàn có thể tốt đẹp hơn gấp bội thế này, cô bé ạ! – Hắn dẫn cô đi khỏi căn phòng, luồn lách trong những con đường hẹp của lòng núi. Chân cô mỏi rã rời nhưng vẫn cố nhịn.

– Bây giờ là sáng hay chiều? – Cô hỏi.

– Tầm ba bốn giờ chiều gì đó, ta bắt cóc cô lúc mới giữa trưa thôi. – Hắn bình thản đáp.

– Tại sao ngươi không bao giờ trực tiếp chiến đấu, ngươi sợ sao?

– Sợ ư? Không đời nào, vốn dĩ ta không ra trận là bởi ta đang bận chăm sóc cho thủ lĩnh của ta, những cái chết sẽ là nguồn năng lượng bồi bổ cho “ngài”, nhưng bấy nhiêu đó chẳng thấm vào đâu.

Nghe hắn nói, cô chỉ hận không thể một nhát chém chết hắn. Rất nhiều người đã hy sinh, kể cả quân tà đạo thì đó cũng là vì tư tưởng mà mỗi người theo đuổi, vậy mà hắn lại dùng những cái chết đó để bồi đắp cho một kẻ đã chết.

– Ngươi bị điên rồi! – Cô lắc đầu.

– Ta không điên, chẳng qua ta đang được một vị tiền bối chiếu cố thôi, ngài đã giúp ta tìm ra ý nghĩa để sống trên đời, ta cũng phải đáp ứng được kì vọng của ngài chứ. – Hắn càng lảm nhảm cô càng không hiểu, vị tiền bối nào ở đây lại đưa hắn đến một sai lầm khủng khiếp đến thế cơ chứ.

Nhưng cô cũng chẳng bận hỏi nhiều, suốt nửa tiếng đi theo hắn lang thang trong lòng núi, cô phải ngạc nhiên liệu rằng đây có phải núi thần hay không. Bốn bề tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng gót giày lạo xạo dưới chân, cô kìm không được thở dài một tiếng.

Kira đủng đỉnh đi phía trước, gương mặt hắn tĩnh lặng như mặt hồ, không chút gợn sóng, chẳng biết hắn đang nghĩ gì, thi thoảng ngoái nhìn về phía sau như đề phòng.

Khi cô chuẩn bị “đình công” thì một vùng sáng lớn hiện ra cuối con đường như một cánh cửa, Kira mỉm cười:

– Đến rồi đó cô gái!

Cô nhíu mày quan sát, không rõ phía bên kia là nơi như thế nào nên có chút cảnh giác.

Hắn kéo tay cô đi nhanh hơn, sau khi đi qua cánh cửa đá, cô mới thực sự ngỡ ngàng.

Một đại điện khổng lồ, có sức chứa cả ngàn người, từ trần, sàn đến tường đều lung linh dát vàng. Trên tường, bức tranh ba loài linh thú tượng trưng cho Phong, Lôi, Băng là Hổ, Chó, Sói được chạm trổ tinh xảo và nạm đá quý.

Chính giữa điện đặt một bệ đỡ lớn bằng gỗ sồi, một hòn đá đen khổng lồ đặt chễm chệ phía trên, từ nó toát ra một luồng tà khí rợn người. Cảm giác chết chóc không ngừng phân tán ra không khí, ngay cả hít thở cũng thấy khó chịu.

– Đây sẽ là nơi tiến hành nghi lễ. – Kira nói.

– Cái hòn đá này là sao? – Cô thắc mắc.

– Đó là nơi giam giữ linh hồn của Thủ lĩnh Riastoll, ngài đã ở đây hàng mấy thế kỉ rồi, oán khí tích tụ cũng không nhỏ. – Kira cung kính quỳ gối trước hòn đá và đưa tay đặt lên ngực như một lời chào thành kính.

– Ngươi định làm gì?

– Phá vỡ khối cầu này để giải phóng linh hồn của ngài, nhưng với sức của ta thì không đủ, quả cầu được phong ấn quá mạnh, cho dù ta đã thử rất nhiều cách. – Kira nhẹ nhàng đứng dậy, một thoáng tiếc nuối vương trên mắt hắn, nhưng sau đó hắn vui vẻ trở lại.

– Nhưng giờ thì ta đã có người giúp đỡ rồi. – Hắn tà mị nhìn cô. – Ta đã tìm ra lời tiên tri tiếp theo.

– Ngươi càng nói ta càng không hiểu. – Cô cau mày nhìn hắn.

– Chắc cô không biết chuyện này đâu nhỉ, cái vụ tiên tri cô là “cô gái truyền thuyết ấy”, thực chất cũng chỉ được truyền miệng, cũng không đúng, có người đã tìm thấy một phiến đá tiên tri trong một ngôi thánh điện, một lời sấm truyền viết bằng cổ ngữ nói rằng tương lai sẽ có một cô gái loài người gây ảnh hưởng đến thế giới phép thuật. Đúng là như vậy, nhưng chưa hết, lời tiên tri còn một đoạn nữa, nhưng mảnh đá ghi lại đoạn đó bị mất, ha, nhưng giờ ta đã có được mảnh đá đó rồi.

– Sao cơ? – Cô sửng sốt. – Vẫn còn lời tiên tri nữa về ta, sao không ai cho ta biết?

– Có mấy ai được chạm tay vào phiến đá đâu, đa số chỉ là truyền miệng mà thôi cô gái nhỏ ạ!

Kira thọc tay vào một khe hở của chiếc bệ gỗ, nhẹ nhàng mang ra một phiến đá màu xám, cô chưa từng thấy hắn cẩn thận nâng niu thứ gì kĩ lưỡng đến thế.

– Căng mắt banh tai mà nghe cho kĩ, đây chính là “phiến đá tiên tri” ghi lại số mệnh của cô đấy!

End chap 57


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận