The Sparkling One

Chương 7


Khi mọi người đã hết xôn xao và ngoại M đi pha trà, những tiếng nức nở đã chuyển thành nấc cụt. Bảy người phụ nữ tụm lại với nhau trong phòng khách, với Brenna ngồi ở giữa trên chiếc ghế sô pha đặt cạnh cửa sổ, hai bên là má Colleen và nội Tessa. Katie ngồi trên chiếc bàn trà phía trước chiếc ghế sô pha, Francesca ngồi bên cạnh cô, mỗi người nắm lấy một tay của Brenna. Mia và ngoại M thì lượn lờ qua lại.

Katie cảm thấy ruột gan quặn lại. Làm thế nào mà chuyện này có thể xảy ra? Brenna và Jeff đã luôn luôn hạnh phúc như thế cơ mà.

“Kể cho mọi người nghe chuyện gì đã xảy ra,” má Colleen kiên quyết nói, “bắt đầu từ đầu.”

“Con không biết nó bắt đầu từ khi nào,” Brenna nói, rồi rút tay lại và túm chặt lấy những tờ giấy ăn nhàu nát trong lòng. “Con đã nghĩ tất cả mọi chuyện thật tuyệt, con không biết…” Cô cố nhắm chặt mắt lại, nhưng điều đó cũng không ngăn được những giọt nước mắt tràn ra từ hai khóe mắt. Cô chùi nó đi một cách thiếu kiên nhẫn, rồi nuốt khan. “Jeff đã làm việc rất nhiều, nhưng anh ấy luôn như thế. Khóa thực tập của anh ấy là khóa mới và anh ấy phải làm quay vòng ở bệnh viện. Con chưa bao giờ nghi ngờ…”

Katie há hốc miệng. Không! Cô không muốn tin vào điều đó. Chỉ chuyện muốn ly dị thôi cũng đã đủ làm Jeff trở nên tồi tệ lắm rồi. “Một người phụ nữ khác ư?” Cô hỏi với vẻ không thể tin được.

Brenna gật đầu và cúi gằm xuống ngực. “Anh ta nói là anh ta yêu con bé đó một thời gian rất lâu rồi.”

Katie quay lại nhìn Francesca, lúc này trông cũng bàng hoàng thất vọng không kém gì chị mình. Nước mắt rưng rưng trên mắt cô. “Chuyện này không thể nào xảy ra.” Francesca thì thào.

“Nó đã xảy ra rồi đấy.” Brenna vừa nói vừa nấc. “Quá đau đớn vì nó là sự thật.”

Katie ấn một tay vào bụng. “Cô ta là ai?”

Brenna liếc nhìn cô, rồi nhún vai. “Em không biết chính xác, anh ta không nói gì nhiều, trừ chuyện…” Giọng cô khàn đi, “cô ta trẻ hơn rất nhiều. Cỡ hai mươi.”

Brenna bật dậy và bước nhanh ra theo đường giữa chiếc ghế sô pha và chiếc bàn trà. Cô đi đi lại lại quanh phòng, vẫn còn xoắn những tờ giấy ăn trong tay. “Em không thể tin được chuyện đó. Không thể tin được. Em đã phải từ bỏ tất cả vì hắn ta. Em yêu nhà máy rượu vang. Em là người duy nhất trong bốn chị em ta có niềm đam mê chết tiệt đó, và em đã bỏ nó lại sau lưng chỉ vì hắn. Em đã làm việc quần quật, em cung phụng hắn và quan tâm đến hắn, và cuối cùng hắn ta bỏ em.”

Nội Tessa nửa muốn đứng dậy, nhưng lần này bà không trách mắng cháu gái bà vì từ ngữ báng bổ mà cô đã dùng. “Brenna, mọi chuyện không phải như thế đâu. Con đã kết hôn, lúc đó Jeff sắp vào học trường Y. Hỗ trợ chồng theo cách của con là một dấu hiệu cho thấy con là một người vợ đáng yêu.”

Brenna lại lau những giọt nước mắt đang trào ra và lắc đầu. “Đó là dấu hiệu cho thấy con là một con ngốc. Con không thể tin được con lại ngu ngốc đến thế. Con hi sinh cả cuộc đời con vì hắn ta và hắn ta bỏ rơi con vì một con bé trẻ hơn. Con đúng là một con vẹt hai mươi bảy tuổi đầu.”

Cô sụm xuống trên chiếc ghế bành có tay dựa. Hai bà và má Colleen chạy tới bên cạnh cô. Katie trao đổi cái nhìn với Francesca, cả hai người họ không biết phải nói gì. Katie cũng có những người bạn đã ly dị, nhưng điều đó khác. Bạn không phải là gia đình. Chồng của bạn không phải là Jeff.

Francesca hít vào một hơi. “Chúng ta yêu quý hắn ta như một người anh em ruột thịt.” Cô lẩm bẩm. “Chúng ta vui đùa với hắn và tâm sự với hắn. Hắn đã phản bội tất cả chúng ta.”

Katie gật đầu nhưng không thể lên tiếng. Cô cảm giác như thể cô sắp nôn đến nơi.

Nội Tessa vuốt mái tóc của Brenna. “Ta biết chuyện này giống như thể là ngày tận cùng của thế giới đã đến, nhưng không phải thế đâu.” Nội thì thầm. “Những người đã kết hôn thi thoảng nói những điều kinh khủng về nhau, hay là làm những chuyện tồi tệ. Đôi khi người đàn ông bị lạc lối. Thời gian sẽ chữa lành – chúng ta phải tha thứ.”

Brenna phát ra một âm thanh nửa như là một tiếng nấc nghẹn nửa như là một tiếng cười ghê rợn. “Đừng có nuôi hi vọng, nội Tessa. Không có cách nào mà con có thể tha thứ cho Jeff.”

Nội Tessa chậc lưỡi, rồi kéo chuỗi tràng hạt luôn luôn có mặt trong túi áo ra và hôn lên cây thánh giá. “Đừng nói những điều như thế. Con được nuôi dạy không phải để nói những lời độc địa như thế. Chồng con sẽ quay lại. Ta nghĩ hai đứa con cần nói chuyện về việc có con. Chuyện đó sẽ giải quyết mọi rắc rối giữa hai đứa.”

Katie cảm thấy lời khuyên của nội Tessa thật không đúng lúc một chút nào. Đó là còn không kể đến chuyện nó mang màu sắc lạc quan thái quá. Má cô cũng không đồng ý với lời khuyên đó.

“Má Tessa,” Colleen nói và liếc nhìn má chồng. “Chỉ một lần này thôi hãy gạt chuyện con cái sang một bên đi.”

“Nhưng bambinos…”

Ngoại M kéo Brenna lại gần. “Ôi, cháu yêu tội nghiệp. Nỗi đau khổ trên thế gian hôm nay dường như lớn hơn thường ngày, đúng không?”

Brenna níu lấy bà. “Ngoại không hiểu đâu,” cô cay nghiệt nói, “sẽ không có một đứa con nào cả. Sẽ không có bất cứ cuộc hôn nhân nào hết. Jeff nói với con hắn ta đã nộp đơn xin ly hôn, và khi mọi việc giải quyết xong, hắn ta sẽ làm đám cưới – với con bimbo đó.”

(bimbo: được sử dụng để chỉ những người phụ nữ có hình dáng bên ngoài rất xinh đẹp nhưng đầu óc rỗng tuếch.)

Một tràng nức nở bất thình lình ập đến. Katie xoa xoa hai bên thái dương, cố đấu tranh với cơn đau đầu bất chợt. Ngay cả Mia lần này cũng yên lặng. Chuyện này không thể xảy ra – không phải với Brenna, không phải với gia đình này. Francesca nói đúng, Jeff đã phản bội tất cả bọn họ. Cô muốn giết chết hắn.

Brenna ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Katie. Cơn thịnh nộ dữ dội trong đôi mắt cô. “Em muốn chị gọi cho Zach.”

Katie cứng người lại. “Gì cơ?”

“Em cần một luật sư và em muốn có một người thật giỏi. Chị nói anh ta là một con cá mập. Đó là những gì em muốn. Em muốn Jeff phải hứng chịu đau khổ.”

Nội Tessa nhăn mặt. “Brenna, làm ơn đi. Con có cần phải vội vàng thế không?”

Brenna phớt lờ bà nội. “Em muốn thế, Katie. Chị sẽ giúp em chứ?”

Ý nghĩ đầu tiên của Katie là phản đối lại. Zach là người tàn nhẫn. Anh là một người đàn ông cực kỳ nhẫn tâm và sẽ không từ bất cứ một thủ đoạn nào để chiến thắng. Đó là còn chưa kể đến chuyện cô vẫn chưa sẵn sàng đối diện với anh sau nụ hôn đó. Rồi cô nghĩ đến em gái mình và nỗi đau đớn mà Brenna phải chịu đựng. Tàn nhẫn trong trường hợp này có vẻ là hợp lý.

“Chị gọi anh ấy luôn đây.”

“Tốt. Nói với anh ấy em cần gặp anh ấy càng sớm càng tốt.”

***

Lộc trời cho, Zach nghĩ khi anh gác điện thoại xuống. Thế là quá nhiều cho lời hứa của Katie về chuyện những cuộc hôn nhân trong gia đình Marcelli sẽ không bao giờ tan vỡ. Anh gọi Dora – trợ lý của mình – và bảo bà hủy tất cả các lịch hẹn của anh chiều hôm đó. Ngay sau cuộc họp với các cộng sự lúc mười một giờ, anh sẽ đi về hướng bắc.

Cuối cùng lúc gần một giờ anh đã rẽ vào làn đường cao tốc và đến gần ba giờ thì anh đã đi hết con đường. Những hàng nho thẳng tắp trải dài tít tắp về mọi hướng xung quanh anh. Một dấu hiệu lạ lẫm đặt tại góc giao nhau hình chữ T chỉ đường cho các du khách đến những tòa nhà chung của nhà máy rượu vang và cho biết là các tòa nhà đó mở cửa cho họ vào nếm thử sản phẩm bảy ngày trong một tuần, ngay cả trong mùa đông. Zach rẽ sang hướng ngược lại và nhanh chóng thấy mình đang đi qua phía bên dưới chiếc cổng vòm đồ sộ vắt ngang qua con đường dẫn về khu nhà chính. Ngôi nhà chính ba tầng màu vàng nhạt tọa lạc ở trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ. Lần đầu anh đến đây là vào buổi tối, lúc đó anh không thể nào trầm trồ khen ngợi màu sắc bắt mắt của công trình kiến trúc lớn này và những tòa nhà xung quanh. Những chậu hoa được treo trên những khung cửa sổ. Những bông hoa màu đỏ và màu cam tiệp với màu mái ngói. Những thứ làm bằng sắt tạo nên sự đối xứng, những thanh kim loại màu đen ánh kim được cuộn lại và uốn thành những hình thù phức tạp tạo thành hàng tay vịn ban công và những cây cột đèn dọc trên lối vào. Anh dừng xe bên hông nhà và đỗ lại đó. Katie hẳn là đang chờ đón anh bởi vì cô đã xuất hiện ở trên hiên trước thậm chí trước cả khi anh đóng cửa xe lại. Vẻ mặt cô vừa buồn bã vừa mệt mỏi, rõ ràng cô đã nghĩ rằng anh sắp sửa nói ‘Tôi đã nói với cô rồi.’

Zach không định tốn công vào một điều rõ ràng hiển nhiên như thế.

“Cảm ơn anh rất nhiều vì đã đến.” Cô nói như là để chào anh, rồi vội vàng bước xuống các bậc thềm và bước tới đứng trước mặt anh.

“Tôi sẽ không nói là tôi rất vui khi có mặt ở đây.” Anh nói với cô, nhận thấy vẻ mặt lo lắng bồn chồn của cô làm đôi mắt cô tối sầm và cái cách cô bậm chặt môi dưới. Mi mắt của cô vẫn còn ướt và sưng húp. Cô đã khóc.

“Tất cả những chuyện này thực sự tồi tệ.” Cô thừa nhận. “Tất cả mọi người đều yêu quý Jeff. Tôi biết Brenna mới là người mà hắn ta ly dị, nhưng tất cả chúng tôi đều cảm thấy như bị đá đít.”

“Tôi rất tiếc.” Anh nói, và nhận ra mình thực sự có cảm giác đó. “Chuyện này không bao giờ là dễ dàng đối với bất kỳ ai.”

“Anh hẳn là biết rõ điều đó.”

Anh vòng tay quanh người cô. “Tôi biết nói thế này chỉ là sáo rỗng, nhưng thời gian sẽ chữa lành. Mọi chuyện đều trở nên tồi tệ hơn trước khi nó khá lên, nhưng nó sẽ khá lên.”

Cô liếc nhìn anh. “Anh hứa chứ?”

Anh nghĩ đến lời hứa của cô về chuyện những cuộc hôn nhân của nhà Marcelli luôn kéo dài mãi mãi, nhưng anh không nhắc đến chuyện đó. “Dĩ nhiên rồi.”

Cô trông như thể một phiên bản trưởng thành hơn của Alice sau cuộc hành trình đến xứ sở Thần tiên. Một giải băng buộc đầu giữ cho mái tóc dài và gợn sóng của cô không xõa xuống mặt. Cô mặc một chiếc váy cotton đơn giản, một chiếc áo len đồng bộ và một đôi sandal.

“Giữ được bình tĩnh là điều rất quan trọng.” Anh nói. “Brenna cần điều đó. Cô ấy đang bị shock và sẽ phải mất vài ngày thì cô ấy mới có thể hoàn toàn nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.”

Katie lắc đầu. “Brenna không phải là người duy nhất bị shock.” Cô ngẩng lên nhìn ngôi nhà. “Có lẽ chúng ta nên vào trong.”

Cô dẫn đường vào trong nhà. Tất cả những phụ nữ nhà Marcelli đang túm tụm lại với nhau trong phòng khách, không nói gì nhiều trong lúc khâu vá. Chỉ có Brenna đứng riêng một mình, cô quay lưng vào trong phòng và mắt đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Zach nhìn ánh sáng lóe lên từ những chiếc kim xuyên qua những hạt đăng ten. Những sợi chỉ gần như không thể nhìn thấy được xâu các hạt lại với nhau, giữ chúng ở đúng vị trí. Ánh sáng làm nổi bật những hạt ngọc trai lóng lánh, phản chiếu ánh sáng của chúng trông như ánh mặt trời chiếu sáng những hạt sương trên một tấm mạng nhện. Anh hơi khựng lại, những người phụ này trông như những con nhện đang dệt một tấm mạng để bẫy con trai của anh.

Mia ngẩng lên và nhìn thấy anh. “Zach! Chú đây rồi.”

Cô đứng dậy và vội bước về phía anh. Cả hai bà cũng đứng dậy nhưng đứng yên tại chỗ, Francesca cũng thế. Colleen băng qua căn phòng.

“Zach, cảm ơn vì anh đã đến.” Bà chạm vào cánh tay anh. “Chúng tôi rất cảm kích vì anh đã lái xe cả quãng đường dài đến đây để giúp đỡ.”

Zach không chắc chuyện đại diện cho Brenna khi cô tiến hành ly dị chồng mình có thực sự được coi là một sự giúp đỡ không, nhưng anh cũng không phản đối câu nói của Colleen. Anh ở đây bởi vì anh muốn gia đình này phải nợ anh. Anh dự tính sẽ tạo ra một món nợ cực kỳ lớn. Khi đến lúc, anh sẽ đòi lại món nợ đó – giành lại David, và thoát khỏi đây.

Brenna là người cuối cùng quay lại phía anh. Anh nhận ra sự hoài nghi choáng váng trong đôi mắt cô. Cô là một người phụ nữ đang có cảm giác như thể cô vừa mới bước qua một vùng đất chém giết trong chiến tranh. Việc của anh là phải nói với cô tất cả những gì cô đã trải qua chỉ là sự mở đầu của trận đánh đầu tiên. Cuộc chiến tranh thực sự vẫn còn rất dài ở phía trước.

“Cậu có đói không?” Nội Tessa hỏi. “Có pasta đấy.”

Anh có cảm giác hình như luôn có pasta trong ngôi nhà này. “Tôi không đói.”

“Trà nhé?” Ngoại M hỏi. “Pha trà thì nhanh thôi.”

Brenna bước về phía anh. “Đừng có dìm Zach trong thức ăn thức uống,” cô nói. Khi cô đến gần hơn, anh có thể nhìn thấy mắt cô đỏ hoe và miệng cô run run khi cô lên tiếng.

“Tôi rất cảm kích vì sự hiếu khách của các vị, nhưng không cần thiết đâu.”

Brenna nuốt khan. “Anh đến khá nhanh. Sau khi Katie gọi, tôi nhận ra có lẽ tôi không nên yêu cầu anh xuống tận đây.”

“Trong công việc của tôi, những cuộc gọi đến nhà không phải là quá bất thường.” Thực ra họ phải đến tìm anh, nhưng cô không cần phải biết điều đó. Anh có thể tận dụng ưu thế trong một hoàn cảnh đáng thương để tìm ra cách ngăn chặn con trai mình không làm đảo lộn cuộc sống của nó lên, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ không làm hết sức mình để giúp Brenna.

“Có chuyện gì đó không bình thường lắm khi những luật sư ly dị phải đến nhà thân chủ còn bác sĩ thì không.” Brenna nói. “Hãy giải quyết việc này cho xong đi.”

“Chắc chắn rồi.”

Cô liếc nhìn quanh những người trong gia đình, rồi chỉ về phía hành lang. “Có một thư viện ở đằng kia. Phòng thứ hai bên trái. Tôi nghĩ đó là nơi nói chuyện tốt nhất.”

Colleen bước tới chặn cô lại. “Con có muốn có ai đó vào cùng con không? Má hay Francesca hay Katie?”

“Không. Không có ai chứng kiến thì chuyện này cũng đủ kinh khủng rồi.” Cô nhìn má mình và run run mỉm cười. “Con sẽ ổn thôi.”

Nội Tessa kéo chuỗi tràng hạt ra và bắt đầu lẩm bẩm cầu nguyện. Colleen ôm lấy con gái. “Hãy gọi nếu con cần bất cứ thứ gì.”

“Con sẽ gọi.”

Brenna dẫn đường về phía hành lang. Cô và Zach bước vào một căn phòng rộng rãi với những chiếc giá sách dựng dọc theo ba bức tường. Một chiếc bàn làm việc lớn đặt cạnh cửa sổ lồi ra ngoài và hai chiếc ghế sô pha kê đối diện với một chiếc lò sưởi bằng đá.

“Chúng ta có thể tiến hành việc này một cách chính thức luôn.” Brenna nói và ra hiệu về phía chiếc bàn. “Anh ngồi xuống đi.”

Zach đặt chiếc cặp táp lên trên mặt bàn, nhưng thay vì ngồi xuống trên chiếc ghế tựa, anh lại tựa người vào góc bàn. Brenna bước về phía cửa sổ, rồi lại quay trở lại chỗ cửa phòng mà cô đã đóng lại khi họ bước vào. Cơ thể cô gào thét dữ dội. Cô so vai lại như thể vừa bị đánh, và trông rất giống những cô vợ khác mà anh đã gặp trong nhiều năm qua. Những người vợ bị bỏ rơi, những người vợ không biết chắc là liệu họ muốn trả thù hay là muốn có một cơ hội khác.

“Tại sao tôi không bắt đầu trước nhỉ?” Anh nhẹ nhàng nói, như thể họ đang chuẩn bị nói chuyện về thời tiết. “Tôi sẽ nói với cô là tôi muốn xử lý mọi chuyện như thế nào, và cô có thể nói cho tôi biết nếu điều đó phù hợp với suy nghĩ của cô.”

Cô gật đầu mà không nói gì cả, những bước chân của cô cũng không hề dừng lại.

“Cô không cần phải ly dị.” Anh bắt đầu. Những lời này rất quen thuộc – anh đã nói bài diễn văn này không biết bao nhiêu lần trong đời. Nó có hai tác dụng. Thứ nhất, để anh bắt đầu mọi việc trước thường làm cho thân chủ của anh bớt căng thẳng. Thứ hai, anh rất thông thạo về quá trình ly dị, nó thường gây ra cú shock đối với người trong cuộc và đem lại cho họ những mâu thuẫn trong tư tưởng đối với cuộc hôn nhân của mình trong vòng một đến hai năm sau đó. Ly dị rất kinh khủng, tiêu cực và vô cùng tốn kém. Những người vẫn chưa chắc chắn về chuyện ly dị không nên dính dáng vào nó.

“Nếu cô quyết định là cô muốn ly dị thì hôm nay cô chưa phải làm bất cứ điều gì cả.”

Brenna bước về phía cửa sổ và quay lại nhìn anh. “Nếu đây là tiêu chuẩn làm việc của anh thì làm thế nào mà anh có thể duy trì được công việc kinh doanh của mình nhỉ?”

“Đó không phải là vấn đề.”

Cô thở dài. “Để tôi đoán xem. Bởi vì thế gian này vẫn còn đầy những người phụ nữ ngu ngốc kết hôn với những tên đểu cáng?”

“Đại loại thế.” Anh chờ đợi, và khi cô không nói gì cả, anh lại tiếp tục. “Bất cứ chuyện gì cô nói với tôi cũng sẽ là riêng tư. Đặc quyền của những khách hàng của luật sư là tôi sẽ không thảo luận vấn đề riêng tư của cô với bất cứ một ai.” Anh mỉm cười nhẹ nhàng. “Ngay cả với gia đình cô.”

“Họ có cách riêng của họ làm người khác phải nói ra.”

“Tôi khá rắn.”

“Katie nói anh là người cừ nhất.”

“Tôi không sợ phải phải đối mặt với những vấn đề thương tâm. Nhưng tôi biết điều này: ly dị sẽ thay đổi cuộc đời của cô theo những cách mà cô không thể tưởng tượng được. Tôi sẽ bắt đầu công việc nếu và chỉ khi cô nói rằng cô muốn ly dị. Tuy nhiên, nếu cô đổi ý, tôi sẽ dừng lại mà không phàn nàn gì cả.”

Cô dừng bước và nhìn anh chằm chằm. “Anh là một luật sư ly dị. Tại sao anh không khuyến khích tôi làm điều đó?”

“Bởi vì nếu chúng ta quyết định tiến hành vụ ly dị này, tôi sẽ cần có sự hợp tác của cô. Chuyện đó sẽ không xảy ra nếu như cô vẫn còn mâu thuẫn trong tư tưởng.”

Anh tiếp tục với bài diễn thuyết quen thuộc của mình, nhắc đến tất cả mọi thứ từ chuyện sẽ mất một khoảng thời gian khá dài cho đến sự tan vỡ của cuộc hôn nhân, rồi sự may rủi tiềm tàng khi có trát đòi hầu tòa để phân chia tài sản. Brenna lắng nghe một cách chú ý và không hề nhăn mặt khi anh nêu mức phí theo giờ của mình.

Khi anh kết thúc, anh bước ra phía sau chiếc bàn và ngồi xuống. “Giờ cô nói đi,” anh nói, “cô có thể nói với tôi rằng cô cần thêm thời gian, bảo tôi cút xuống địa ngục, hoặc chỉ khóc thôi cũng được.”

Một bên khóe miệng của cô khẽ nhếch lên, như thể cô gần như mỉm cười. “Anh hẳn là đã quen với nước mắt phụ nữ lắm rồi.”

“Tôi có khá nhiều thân chủ là nam giới cũng đã rơi nước mắt.”

Cô bước về phía một trong những chiếc ghế tựa phía trước mặt anh và ngã vào trong lớp da bọc mềm mại. Anh đoán cô trẻ hơn Katie khoảng một đến hai tuổi, nhưng vào lúc này cô trông già hẳn đi và rất mệt mỏi.

“Không có chút băn khoăn nào về chuyện ly dị,” cô nói thẳng thừng, “Jeff đã lừa dối tôi.”

“Chuyện đó không cần phải trở thành tội ác đáng treo cổ.”

“Đối với tôi thì có đấy.” Cô nhìn anh. “Hắn không ăn năn và hắn sẽ không quay trở lại. Hắn nói với tôi rằng hắn đã nộp đơn xin ly dị rồi.”

Zach lôi ra một tờ giấy. “Điều đó có nghĩa là cô sẽ được thông báo vào khoảng ngày mai. Hãy chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó.”

“Tuyệt. Vậy là những cú đòn sẽ tiếp tục được tung ra?”

“Tôi có thể giúp cô phản công lại, nếu đó là những gì cô muốn.”

“Trả thù nghe có vẻ thực sự tuyệt vào lúc này. Tôi cho rằng điểm sáng duy nhất trong tất cả những chuyện này là tôi không phải đổi lại họ. Tôi chưa bao giờ đổi sang họ của hắn. Một giọng nói phía bên trong con người tôi đã bảo tôi đừng làm điều đó. Tôi đoán là có một thông điệp lớn hơn mà đáng lẽ tôi nên nghe theo.”

Zach chồm người về phía trước. “Tôi cần phải hỏi cô rất nhiều câu hỏi về cuộc hôn nhân của cô, tài sản hai người sở hữu, những thứ kiểu như thế. Cô có muốn làm việc đó bây giờ không?”

Cô gật đầu.

Anh rút ra một tờ mẫu in ẵn và đưa nó cho cô. “Tôi sẽ cần những thông tin này ngay khi cô có được chúng.”

Cô đọc tờ giấy. “Số tài khoản ngân hàng và số dư, tài khoản thẻ tín dụng, thông tin bằng lái xe.” Cô liếc lên nhìn anh. “Tôi đoán là anh muốn biết rất nhiều thông tin cá nhân.”

“Tòa án cũng sẽ làm thế nếu như chúng ta không thể tiến hành hòa giải một cách riêng tư. California là một bang thừa nhận chế độ đồng sở hữu tài sản. Tất cả mọi thứ sẽ được chia đôi 50-50.”

“Được đấy.”

“Tốt. Giờ hãy kể cho tôi về mối quan hệ giữa hai người.”

Brenna muốn cuộn tròn lại như một quả bóng và lãng quên toàn bộ thế giới xung quanh mình. Một dạng mất trí nhớ không có vẻ gì là tồi tệ – ngay lúc này. Một phút trước tim cô đập điên cuồng đến mức cô nghĩ rằng nó có lẽ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực cô thì phút sau đó cô thậm chí còn không thể cảm thấy một nhịp đập nào cả. Cô cảm thấy vừa nóng vừa lạnh, cơ thể đau đớn. Chưa tới hai mươi tư giờ trước cô vẫn là một người hạnh phúc vui vẻ. Ngu ngốc, nhưng hạnh phúc. Hai mươi tư giờ trước cô vẫn đang làm một công việc mà cô căm ghét để có thể chi trả cho khóa học y khoa của người chồng trong khi hắn ta bận ngủ với một người khác. Cảm giác giận dữ trào lên trong cô. Giận dữ, thất vọng điên cuồng và tủi hổ. Cô cảm thấy bị xúc phạm. Cô cảm thấy già nua và bị lợi dụng. Không có điều gì trong số đó có thể giúp Zach Stryker trong vụ ly dị của cô. Vì thế cô làm theo như những gì anh yêu cầu và đưa cho anh một bài viết ngắn gọn phác họa cuộc hôn nhân của cô với người mà sớm sẽ trở thành chồng cũ của cô.

“Hai người vẫn sống chung một nhà với nhau?” Anh hỏi.

“Cho đến khi tôi bước ra khỏi nhà vào sáng nay.”

“Và chung một giường?”

Cô nhìn anh chằm chằm, nhưng anh không nhìn cô. Thay vào đó anh nguệch ngoạc ghi chú lên tờ giấy của anh. Má cô nóng bừng lên. Vào lúc đó cô muốn quỳ xuống và cảm ơn Chúa vì cái gien Italy trong người cô. Nó có thể làm cô có một cặp đùi mũm mĩm, nhưng ít nhất làn da màu oliu của cô cũng giúp cô che giấu được khá nhiều khi cô đỏ mặt.

“Nếu anh hỏi tôi là chúng tôi có ngủ cùng nhau không, thì có. Tất cả các đêm.” Cô cau mày. “Trừ khi hắn ta phải đi dự hội thảo.” Cô nhớ là chuyện đó xảy ra khá thường xuyên trong thời gian gần đây. Nước mắt như sôi lên trên mắt cô. “Còn nếu anh hỏi về sex thì không đều đặn lắm.” Thậm chí còn không có lấy một lần trong vòng bốn tháng qua, cô tự nhắc nhở mình. Jeff đã đưa ra rất nhiều những lời bào chữa thực sự hợp lý. Hai tay cô nắm lại thành nắm đấm khi nghĩ đến chuyện hắn đã phải tốn thời gian để nghĩ ra những lý do để tránh việc làm tình với cô. Tất cả những gì hắn phải làm là chỉ cần nói với cô sự thật. Nếu cô biết về một người phụ nữ khác, cô hẳn sẽ chẳng buồn bận tâm đến chuyện đòi hỏi.

Nỗi nhục nhã như cào xé cổ họng Brenna. Đó là những chuyện mà đáng lẽ cô đã phải chú ý, đó là những chuyện đáng lẽ cô phải thắc mắc. Cô biết có chuyện gì đó không ổn, và như một con ngốc cô đã cho rằng đó là do áp lực của việc hắn cuối cùng đã hoàn thành khóa học hoặc là sự căng thẳng của những cuộc phỏng vấn với các bác sĩ khác nhau về chuyện tham gia vào các khóa thực tập của họ.

“Cô và Jeff không có đứa con nào với nhau, đúng không?”

“Đúng thế.”

“Hiện giờ cô có thai không?”

Câu hỏi phóng qua đầu cô như một dòng điện. Da cô dường như co rút lại và cô cảm thấy vô cùng khó thở.

“Tại sao anh lại muốn biết điều đó.”

“Bởi vì có một đứa trẻ sẽ làm cho tất cả mọi chuyện trở nên phức tạp về mặt pháp luật. Cô có thai không?”

“Không.”

Cô mím môi lại với nhau để duy trì sự kiểm soát, nhưng điều đó vô ích. Nước mắt lăn dài trên má cô. Cô bật dậy và đi vòng quanh chiếc bàn. Một hộp giấy ăn đặt trong ngăn kéo cuối cùng. Cô lôi chiếc hộp ra và quay trở lại chỗ ngồi.

“Xin lỗi.” Cô nói, giọng cô khản đặc.

“Không sao. Tôi biết đây là một chủ đề nhức nhối.”

“Đúng thế.” Cô hỉ mũi và lau sạch nước mắt. “Tôi muốn có con, Jeff cứ nói rằng chúng tôi phải đợi. Đợi cho đến khi hắn ta hoàn thành khóa học ở trường Y, rồi lại đợi cho đến khi hắn làm xong khóa thực tập nội trú. Rồi lại đợi cho đến khi hắn có thể tự mình thực hành. Tôi làm việc tám mươi giờ một tuần, vì thế không có vẻ gì là tôi có thời gian để ủ ê suy nghĩ hay cái gì đó tương tự, nhưng lạy Chúa,” cô ngả người ra sau ghế và nhắm mắt lại, “tôi muốn có con.” Cô vẫn còn muốn điều đó. Sự khác biệt là giờ cô không còn có một người chồng nữa. Không chồng, không con. Trái tim cô thắt lại.

“Có hợp đồng tiền hôn nhân nào không?”

Cô ngồi thẳng dậy và nhìn anh chằm chằm. “Không. Chúng tôi chưa bao giờ nói về chuyện đó.”

“Có ai trong số hai người đem theo bất cứ khoản tiền nào khi kết hôn không?”

Cô bật cười vẻ khôi hài. “Không. Mặc dù vậy Jeff đem theo rất nhiều các khoản nợ – các khoản vay để đi học ở trường đại học. Những khoản đó ngày càng lớn dần lên theo thời gian.”

“Vậy là về cơ bản cô hỗ trợ anh ta trong việc theo học khóa học y khoa và trả những món nợ của anh ta đã phát sinh từ trước khi hai người kết hôn?”

“Anh hiểu đúng rồi đấy.”

“Anh ta có đi làm không? Việc bán thời gian hay việc mùa hè ấy?”

“Không. Hắn ta chỉ học. Chúng tôi đã đồng ý rằng đó là công việc của hắn.” Bởi vì cô đã ngu ngốc một cách quá đáng, cô nghĩ. Trở thành một người vợ hoàn hảo, đáng yêu, biết thông cảm là tất cả những gì mà cô đã ao ước. Nếu điều đó có nghĩa là phải làm hai công việc cùng một lúc và không có thời gian rảnh rỗi, thì này, cô đã kết hôn rồi cơ mà. Cô rời khỏi gia đình, rời bỏ cánh đồng nho, và vì điều gì? Cô cuộn tròn tờ giấy ăn mà cô đang cầm. “Hắn đã không làm gì cả. Tôi làm việc, tôi nấu ăn, tôi dọn dẹp, tôi lấy quần áo giặt là.” Chỉ nói về chuyện đó thôi cũng làm cô nổi cơn thịnh nộ. Cô đứng dậy và bước về phía cửa sổ. “Tôi không thể tin được chuyện này. Tất cả những năm qua trong cuộc đời tôi đã trao hết cho hắn, và đổi lại tôi không có một thứ gì để khoe khoang cả. Tôi dĩ nhiên là đã không học đại học. Tôi không có học, không có gì cả. Tôi không có cuộc sống, ngoại trừ chuyện là vợ của hắn.” Cô quay lại đối diện với Zach. “Tôi đã trao cho hắn toàn bộ sự sống của tôi và đây là phần thưởng mà tôi nhận được.”

“Cô đã yêu hắn.”

“Tôi là một con ngốc.” Cô chà xát hai bên thái dương. “Tôi không thể tin được tôi đã giúp chồng tôi hoàn thành khóa học ở trường Y và giờ hắn ta bỏ tôi vì một con bé trẻ hơn tôi. Điều đó không thể nào xảy ra trong ít nhất là mười năm nữa.”

Zach không trả lời. Brenna biết không có gì mà anh có thể nói lúc này. Thay vào đó anh hỏi. “Cô muốn điều gì từ Jeff?”

“Máu.” Cô nói thẳng thừng. “Tôi muốn hắn ta trả giá. Hắn ta đã lợi dụng tôi và rồi quăng tôi sang một bên.” Tệ hơn, hắn ta đã làm cô tổn thương, nhưng cô không định nói ra điều đó. Sự mỉa mai trong tình huống này vẫn chưa buông tha cô. Jeff là một bác sĩ chuyên khoa tim – hắn ta biết cách chính xác làm thế nào để làm tan nát trái tim của cô.

“Cô có chắc chắn là sẽ không có cơ hội nào cho chuyện hòa giải không?”

Cô cố gắng cười. “Hắn ta không có hứng thú. Hắn đã chuyển đi. Tôi cũng không có hứng thú. Hắn đã ngủ với một con bimbo nào đó – có thể là trên giường của tôi cũng nên. Cứ để cho cô ta có hắn.”

“Hắn có thể đổi ý.”

“Tôi không nghĩ thế. Tôi nghĩ cơ hội để hắn rời bỏ con điếm của hắn để quay về với một cô vợ già nua và bị lợi dụng như tôi là khá xa vời.”

“Còn cô thì sao? Sẽ thế nào nếu hắn ta suy nghĩ lại và nhận ra rằng hắn là một kẻ ngốc nghếch. Sẽ thế nào nếu hắn cầu xin cô để cho hắn quay lại? Cô có cho phép hắn không?”

Brenna cân nhắc câu hỏi. Sáng nay khi Jeff bất chợt tuyên bố rằng cuộc hôn nhân của họ đã chấm dứt, rằng hắn đã nộp đơn xin ly hôn, và ồ, nhân tiện, liệu cô có vui lòng để lại tấm vé giặt khô trên bàn khi cô rời khỏi đó hay không, cô đã cảm thấy như thể một ngôi sao băng đã phá hủy toàn bộ thế giới của cô. Cô đã bị nghiền nát – vỡ tan thành hàng nghìn mảnh nhỏ mà không có chút hi vọng nào có thể hàn gắn lại được như cũ nữa. Vào lúc đó có lẽ cô sẽ làm bất cứ thứ gì để có thể phục hồi lại cuộc sống của mình. Rồi sau đó cô đã phải trải qua tình trạng như đang chơi vơi trên đoạn đường ray nguy hiểm về cảm xúc, thăng rồi trầm, rẽ quặt với tốc độ nguy hiểm cho đến khi cô không biết được cô muốn điều gì hay cuối cùng cô sẽ đi đến đâu. Nhưng cô biết một điều với một sự chắc chắn tuyệt đối.

“Tôi không muốn hắn quay trở lại.” Cô nói với một vẻ kiên quyết đến từ trong sâu thẳm con người cô. “Nó không chỉ vì sự không trung thành mà tôi không thể tha thứ được, nó còn là vì hắn ta thậm chí còn không sẵn lòng để cố gắng. Tôi không được đưa ra ý kiến và cũng không được lắng nghe. Hắn quyết định là mọi việc đã kết thúc, vì thế hắn nộp đơn xin ly hôn. Tôi sẽ không bao giờ có thể tin tưởng hắn trở lại. Những gì đã vỡ không thể hàn gắn lại được.” Cô nhìn xuống và chằm chằm nhìn Zach. “Tôi muốn hắn ta bị trừng phạt.”

Zach gật đầu. “Tôi có thể làm điều đó. Đó là thứ mà tôi làm rất giỏi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận