Hát xong câu cuối cùng, bọn Khanh Hoan đồng thời dừng động tác ma mị, trở về bốn tiểu tiên nữ như trước, mà Ngô Ân chưa kịp dừng lại vì quán tính, sau đó khán giả nhìn thấy nhóm Khanh Hoan nhìn Ngô Ân với vẻ mặt nhìn người ngớ ngẩn, còn lịch sự nhường đường cho anh ấy rồi trở về vị trí ban đầu.
Lúc Ngô Ân trở về vị trí của mình sau khi dừng động tác chậm nửa nhịp, Quan Quán Quán còn kéo Khanh Hoan, như thể đang nói “Đừng đứng gần người ba lắc ba xàm quá, sẽ bị lây bệnh đó”.
Khán giả cười bể bụng:
[Ha ha ha, dáng vẻ ngại ngùng bước trở về của Ngô Ân buồn cười quá!]
[Ngô Ân: Đã bảo là xàm xí cùng nhau, thế mà các cô dừng lại mà không báo trước tiếng nào!]
[Tui cảm thấy bốn người trong nhóm Búp Bê SD này không biết bản thân mình xàm, còn sợ Ngô Ân truyền sự ba xàm cho họ nữa! Ha ha ha, mình xàm mà mình còn không biết, bọn họ dễ thương quá đi!]
Cho dù thế nào, phần biểu diễn của nhóm Khanh Hoan đã kéo gần khoảng cách với Ngô Ân, anh ấy không còn căng thẳng như trước, giới thiệu đĩa đơn của nhóm Khanh Hoan một cách khoa trương, sau đó lại tiếp tục đẩy bọn cô lên giữa sân khấu.
Đây là một bài hát từ album.
Khán giả chưa kịp thoát khỏi màn ca hát, nhảy múa đầy khôi hài của bọn Khanh Hoan thì đã thấy bốn tiên nữ quay lại giữa sân khấu, tất cả đều quay lưng về phía ống kính.
Lúc này, khán giả vẫn chưa hiểu mô tê gì.
Đến khi một nhịp trống phát ra từ dàn loa.
Bốn người quay lại, vẻ mặt và khí chất hoàn toàn khác trước, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người lên người họ.
Nhan sắc trời phú, dáng người khiến người ta dễ chảy máu cam, nhịp phách đều răm rắp, mỗi động tác đều hoàn mỹ.
Ngô Ân đứng sau bọn cô, mắt chữ A mồm chữ O, cũng đại diện cho vẻ mặt của khán giả đang xem phát sóng trực tiếp lúc này.
Màn biểu diễn chất lượng cao như thế khiến người ta khó tin đây là nhóm nhạc nữ mới ra mắt.
Khán giả càng không tin được, đây là nhóm nhạc nữ mới ba láp ba xàm lúc nãy.
Sự tương phản đánh sâu vào lòng mọi người, các loại hú hét chạy khắp màn hình trong phòng livestream, mười bình luận thì hết năm, sáu bình luận là tuyên bố muốn chuyển fan.
Một hiện trường hút fan quy mô lớn.
Độ hot của buổi phát sóng trực tiếp cũng tăng dần đều.
Đạo diễn cũng không ngờ rằng một sự cố của MC và âm nhạc lại vô tình mang lại hiệu quả như vậy.
Bởi vì chỉ một bài hát thôi mà đã mang lại hiệu quả quá tốt, nên đạo diễn âm thầm kéo dài, đến khi điệp khúc kết thúc mới ra hiệu cho âm nhạc dừng lại.
Chỉ vậy thôi thì khán giả xem chưa đã.
Nhưng hôm nay, khách mời không chỉ có mỗi nhóm Khanh Hoan, để công bằng với các khách mời khác thì phần mở màn chỉ có thể tạm thời kết thúc.
Sau khi thay xong đồ thể thao do tổ chương trình phát, nhóm Khanh Hoan và Ngô Ân cùng nhau đi đến sân trò chơi mà chương trình đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ngô Ân và nhóm Khanh Hoan là quan hệ cạnh tranh.
Có ba trò chơi nhỏ, thắng hai trên tổng ba trò thì chiến thắng.
Bên chiến thắng có thể bỏ qua nhiệm vụ kế tiếp và gặp những khách mời khác luôn.
Vốn dĩ Ngô Ân đã thoải mái rồi, nhưng sau khi xem màn trình diễn kia của nhóm Khanh Hoan, anh ấy lại phân vân không biết các cô có phải đồng loại hay không, vậy nên anh ấy lại hơi khép mình lại một chút.
Khán giả nhìn đăm đăm vào Ngô Ân, bị dáng vẻ cẩn trọng từng li từng tí của anh ấy chọc cười:
[Lần đầu tiên nhìn thấy bọn Khanh Hoan bung xõa rồi thu gom sự xàm xí một cách tự nhiên như vậy khiến bé sợ hãi! Ngô Ân đáng thương ghê, ha ha ha!]
Trò chơi đầu tiên là “Tìm trứng gà sống”.
Tổ chương trình chuẩn bị 20 quả trứng gà, trong đó có ba quả trứng sống.
Ai đập phải quả trứng sống trước thì người đó thua.
Khi trò chơi vừa được công bố, khán giả đã đoán được kết cục ngay.
Ngô Ân là “thánh nhọ” của chương trình giải trí, trước kia đã từng chơi với các khách mời khác rồi, nguyên một mâm trứng gà, anh ấy đụng vào trái nào thì trái đó là trứng sống.
Thậm chỉ khán giả còn thả ha ha lên màn hình trước.
Sau đó ngồi chờ hình ảnh hề hước của Ngô Ân khi đập phải trứng gà sống.
Bản thân Ngô Ân cũng nghĩ như vậy, nhưng vì hiệu quả của chương trình, anh ấy bày ra dáng vẻ tự tin, chỉ ngón tay lên trời như đang tiếp thu tín hiệu, rồi gật gù: “Được được, tôi biết rồi, hôm nay là ngày Ngô Ân trở mình, cảm ơn, cảm ơn A Ngọc, có thời gian thì cùng uống rượu nhé.”
A Ngọc? A Ngọc là ai? Khán giả tỏ ra hiếu kỳ. Ngô Ân xoay ngược mũ, nghiêm mặt nói hưu nói vượn: “A Ngọc là bạn của anh, chắc mấy em cũng biết đó, là Ngọc Hoàng Đại Đế.”
Tuy là một lời nói đùa nhạt nhẽo, nhưng được Ngô Ân “tay thối ngàn năm” thốt lên thì trở nên thú vị.
Sóng bình luận ngập tràn tiếng cười.
Ngô Ân nhìn nhóm Khanh Hoan, muốn nhìn thấy họ bị mình chọc cười.
Nhưng mà nhìn thấy bọn Khanh Hoan đứng thành hình wifi, cao cao thấp thấp, có bốn gương mặt, đều vô cảm nhìn thẳng anh ấy.
Ngô Ân vẫn đang trong tư thế được vị thần chương trình giải trí soi sáng, trên đầu lại như có hiệu ứng quạ đen vừa kêu “quạ quạ” vừa chậm chạp bay ngang.
(*) Là hình ảnh con quạ đen kiểu này:
Khán giả cười như muốn chết đi sống lại.
[Ngô Ân gia nhập Búp Bê SD đi! Mấy người là tổ hợp đỉnh cao á!]
Trò chơi bắt đầu, Ngô Ân vẫn rất tự tin vào đôi tay “nhọ nồi” của mình, thế nên anh ấy mời nhóm Khanh Hoan cử ra một người đại diện.
Nghê Thải – người trông cực kỳ đáng tin cậy bước ra.
Nghê Thải cũng không khách sáo với Ngô Ân, cô ấy cầm một trái trứng đập lên trán.
Bẹp!
Lòng trứng chảy xuống gương mặt ngầu lòi, vô cảm của Nghê Thải.
Thua nhanh như chớp!
Vậy nên toàn trường quay đều yên tĩnh.
Thứ đánh vỡ sự tĩnh lặng này là tiếng cười càn rỡ của Lâm Thu Thu: “Ha ha ha, Nghê Thải cậu đen đủi gớm!”
Nghê Thải quay đầu, vẻ mặt như muốn đánh nhau với Lâm Thu Thu, cô ấy ôm Lâm Thu Thu khiến Lâm Thu Thu hãi hùng đến nỗi dựng đứng lông.
Ngay khi hình ảnh ngập tràn mùi đồng tính luyến ái thì Nghê Thải cúi đầu, trét lòng trứng trên mặt mình lên mặt Lâm Thu Thu.
“Á!”
Lâm Thu Thu hét chói tai khiến bình luận cười ha ha chạy đầy màn hình.
Ngô Ân không thể tin là mình đã thắng.
Trò thứ hai là thi ném giày, tổ chương trình tìm một cầu thang rất dài, để Ngô Ân và Khanh Hoan – người đại diện nhóm, đứng ở bậc thang đầu tiên, cởi một chiếc giày rồi treo ở mũi chân, sau đó hất ra xa, giày nào bay lên được bậc thang cao hơn thì sẽ thắng.
Ở thế giới tu tiên, Khanh Hoan chưa từng chơi trò này nên cảm thấy mới mẻ, cô cởi giày ra rồi treo lên mũi chân, chân sau vững vàng đứng dưới bậc thang.
Tư thế kia không hề tầm thường, lộ ra cảm giác rất đẳng cấp.
Cô còn đánh giá bậc cao nhất với vẻ đầy tham vọng, dường như mục tiêu của cô chỉ có thể là nơi cao nhất kia.
Nhìn lại Ngô Ân thì thấy không ổn, ngoài bàn tay “nhọ nồi” ra thì anh ấy còn là hố đen trò chơi.
Chân tay anh ấy dài như muỗi, nhưng đây là con muỗi có khả năng giữ thăng bằng rất kém.
Vẻ mặt anh ấy rất nghiêm túc, nhưng vẫn không thể đứng vững được, cái chân chống đỡ sức nặng của toàn cơ thể run rẩy như cầy sấy, cuối cùng Quan Quán Quán phải đỡ Ngô Ân.
Dù Ngô Ân làm hơi lố nhưng khán giả vẫn thấy khá đáng yêu, hài hước.
Nhưng họ cũng không trông cậy hố đen Ngô Ân có thể thắng Khanh Hoan.
Bây giờ Ngô Ân ném trước.
Ngô Ân đóng vai con muỗi có tứ chi không thể phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn khiến cả tổ chương trình cười không ngớt, trong tiếng cười, giày của Ngô Ân bay lên bậc thang.
Chiếc giày của Ngô Ân cũng giống cái chân gầy yếu của anh ấy, run rẩy cất cánh nhưng chưa đến một phần tư cầu thang đã ngỏm.
Ngô Ân ra vẻ ảo não.
Đến lượt Khanh Hoan, cô không có nhiều động tác làm màu như vậy, cô trầm tĩnh nhắm chuẩn như vận động viên chuyên nghiệp trong thế vận hội Olympic, sau đó hất chân lên.
Cái chân vừa dài vừa thẳng, động tác vừa lưu loát vừa xinh đẹp.
Chiếc giày cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, bay rất cao.
Khi mọi người đều đang cảm thán “ồ”, “à”, ngước đầu ngày càng cao theo quỹ đạo bay của chiếc giày.
Chiếc giày bay rất cao, chắc cũng sánh vai được với mặt trời luôn ấy chứ.
Nhưng…
Nó bay ngược.
Anh quay phim đang khiêng máy quay theo, đột nhiên cảm thấy không ổn, lập tức hét to: “Tránh ra mau! Nó sắp bay lại đây rồi!”
Trong màn ảnh rối tinh rối mù, lần đầu tiên khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thấy tổ chương trình chạy trốn nhanh như vậy, vừa nãy còn đầy ắp người, chớp mắt một cái đã không còn ai, sau đó một chiếc giày rơi cái bịch xuống đất.
Anh quay phim sợ hãi quay cận cảnh chiếc giày đó.
Phòng phát sóng trực tiếp như muốn nổ tung vì tiếng cười:
[Không ổn, tui cười sảng đến nỗi mẹ tui vác chổi ra đánh tui rồi nè, Khanh Hoan hất giày nghiêm túc như vậy, kết quả giày bay ra đằng sau, ha ha ha! Ai xem mà không phải thốt lên đỉnh của chóp chứ?]
[Em cứ nghĩ là Ngô Ân thua, kết quả… thành tích của Khanh Hoan lại là con số âm!]
[Ha ha ha, có thể photoshop giày của Khanh Hoan thành quả bom á, hoàn toàn hợp lý luôn!]
Ngô Ân thắng, một màn thắng cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng anh ấy không vui chút nào.
Bọn Khanh Hoan lại rất thỏa mãn, cảm giác như họ đã hoàn thành lời dặn của người đại diện nhóm một cách hoàn mỹ – bọn họ chỉ là phông nền cho các tiền bối khác.
Thua một cách xinh đẹp.
Thua một cách tự nhiên.
Tự nhiên đến nỗi chính bản thân Khanh Hoan vẫn chưa hiểu rõ, một nữ ma đầu tu tiên như cô, làm sao có thể nhìn đằng trước mà đá giày ra đằng sau được chứ?!
Vậy nên, khi tổ chương trình đang chuẩn bị rương nhiệm vụ tiếp theo, Khanh Hoan lại tự hất giày một lần nữa.
Chiếc giày vẫn bay rất cao, rất cao.
Hơn nữa lần này là bay về phía trước.
Khi chiếc giày dừng ở bậc thang cao nhất, mấy nhân viên hóng hớt trong ekip đều thốt lên kinh ngạc.
Ngay lúc mọi người định chúc mừng Khanh Hoan…
Thì chiếc giày kia lăn lông lốc từ bậc thang trên cùng xuống dưới.
Mọi người dõi theo quá trình lăn lóc của chiếc giày cho đến khi nó lăn đến trước mặt Khanh Hoan.
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Khanh Hoan bình tĩnh đi giày vào.
Dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô vẫn ngoan ngoãn đứng ở đó.
Có lẽ đây là “buông bỏ nỗi cô đơn” trong truyền thuyết nhỉ?!
Khi rút thăm lấy cơ hội bỏ qua nhiệm vụ vòng hai, Ngô Ân nhắm tịt mắt, hỏi thăm các vị thần mà anh ấy biết một lượt, kết quả vẫn rút được tờ thăm “được nhảy nhiệm vụ”. Rồi lại nhìn sang người đại diện của nhóm Khanh Hoan, Quan Quán Quán rút chiếc thăm “không được”!
Ngô Ân sắp bật khóc đến nơi, hình tượng tay thối, hố đen, ba xàm của anh ấy đều bị nhóm tiên nữ yếu đuối trước mặt đánh cho vỡ nát!
Mà bọn Khanh Hoan lại còn rất phấn khích.
Nhiệm vụ làm phông nền và hỗ trợ tiền bối có thực lực mạnh, vận khí tốt: √
Địa điểm làm nhiệm vụ thứ hai là trong công viên giải trí, bởi vì Ngô Ân rút được cơ hội nhảy nhiệm vụ nên không cần làm nữa, được tổ chương trình đưa thẳng đến phòng chờ gặp mặt những khách mời khác.
Mà nhóm Khanh Hoan đang bị kẹt tại địa điểm làm nhiệm vụ bên ngoài.
Nhiệm vụ này không tính là khó, chỉ yêu cầu họ thu thập các câu đố rải rác ở sân chơi, sau đó nói mật mã từ các câu đố đó cho tổ chương trình là được.
Nhưng khi nhóm Khanh Hoan xuống xe, điểm làm nhiệm vụ lại có rất nhiều nhân viên công tác vây quanh, đứng với vẻ mặt khó xử.
Trong vòng vây còn truyền ra tiếng trẻ em gào khóc, la hét.
Lúc bọn Khanh Hoan đi ngang qua, một nhân viên công tác nói cho họ biết, ban đầu, tổ chương trình đã chốt với người phụ trách ở đây là tạm thời bao khúc này, khi nào khách mời làm xong nhiệm vụ thì sẽ mở ra.
Nhưng trước khi khách mời đầu tiên đến làm nhiệm vụ, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Các bạn nhỏ vốn đã phải rời khỏi chỗ này lại không muốn rời đi nữa.
Mà đám trẻ này lại còn là những bé trong trường mẫu giáo quý tộc, thân phận không giàu có thì quyền quý, bình thường luôn được nuông chiều, muốn sao có sao, muốn trăng có trăng.
Bọn trẻ không nghe lời người lớn nói, cứ nhất định phải ở lại đây chơi, còn xem nhân viên trong chương trình là người xấu, tức giận đánh đuổi họ đi khiến giáo viên của bọn chúng cũng không dám ép buộc chúng rời đi.
Sau đó, khách mời đến làm nhiệm vụ, đám nhóc này như lũ khỉ ở núi Nga Mi, liên tục đuổi theo khách mời, không cho họ vào.
Tổ chương trình cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ hiện trường đã được chuẩn bị sẵn, tạm thời tạo ra nhiệm vụ đơn lẻ, đưa khách mời đến chỗ khác trong công viên giải trí.
Nhưng trong đám nhóc này lại có một đứa trẻ là tiểu thiếu gia của chủ công viên giải trí này.
Tiểu thiếu gia mất vui, phất tay lên, muốn phong tỏa toàn bộ công viên, không cho chương trình dùng.
Ông chủ của công viên giải trí này già rồi mới có một mụn con, nên rất cưng chiều tiểu thiếu gia này, cũng là nhà làm ăn lớn, không thiếu chút phí bao nguyên khu và phí bồi thường hợp đồng, vì vậy họ thật sự muốn tổ chương trình đổi địa điểm quay.
Đương nhiên, tổ chương trình không đồng ý.
Hiện tại, hai bên vẫn đang thương lượng.
Bởi vì quá bận bịu nên chưa kịp thông báo cho đạo diễn bên phía Khanh hoan, bảo ông đừng đưa bọn họ qua bên này.
Nhân viên công tác nói xong còn cho nhóm Khanh Hoan “chiêm ngưỡng” hiện trường hỗn loạn. Vài đứa trẻ trắng như cục bột chiếm lĩnh khoảng sân như đại vương, có mấy đứa còn đuổi theo theo bắn súng nước vào nhân viên công tác, cũng có những đứa trẻ òa khóc hu hu.
Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Trước đó, cũng có những khách mời hay quay chương trình giải trí, cảm thấy năng lực giao tiếp và tương tác với các bạn nhỏ của mình rất ổn áp, chắc là có thể khuyên những đứa trẻ này.
Nhưng bọn họ đều gặp ngoại lệ, mỗi người đều bị đám trẻ có sức chiến đấu khủng khiếp dọa cho chạy mất dép.
Đương nhiên nhân viên công tác không nghĩ rằng bốn cô gái trẻ chưa có kinh nghiệm có thể xử lý được loại trường hợp này.
Hơn nữa, con gái trong độ tuổi này cũng rất sợ trẻ con nghịch ngợm nhỉ?
Chị nhân viên nghĩ vậy, vừa định để nhóm Khanh Hoan rời đi cùng một đạo diễn khác thì nghe thấy một tiếng hét chói tai: “Aaa, mấy đứa nhỏ này đáng yêu quá!”
Mắt Lâm Thu Thu phát sáng, xoa tay, vọt vào trong đám người với nụ cười cuồng nhiệt lại kỳ dị.
Các bạn nhỏ đang “làm xằng làm bậy” quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ cái gì đã cảm giác có một trận gió tạt vào mặt, rồi lại thấy Lâm Thu Thu thèm thuồng nhìn bọn chúng.
“Cô à, cô…” kỳ lạ ghê. Có đứa nhỏ còn chưa kịp dứt lời đã bị Lâm Thu Thu đột nhiên quay ngoắt về phái mình.
“Gọi chị!” Lâm Thu Thu gằn từng chữ.
Đứa nhỏ đó sợ đến nỗi sắp khóc, nhưng dưới ánh mắt sáng ngời, thẳng tắp của Lâm Thu Thu, nó không dám từ chối: “Ch… Chị…”
Lâm Thu Thu thay đổi sắc mặt trong vòng một giây, khôi phục vẻ mặt hiền từ đến đáng sợ, nhéo cái má trắng bóc như trứng lột của đứa bé: “Ngoan quá, hô hô.”
Đó chỉ là mới bắt đầu, có một đức nhóc mập mạp đứng dậy, vừa định bắn nước vào người Lâm Thu Thu để đuổi cô ấy đi như các vị khách mời trước đó, mới giơ súng lên thì họng súng đã bị người khác chặn lại.
Đó là Nghê Thải – người vừa nhìn thấy trẻ con là đam mê dạy học bắt đầu trỗi dậy. Nghê Thải đẩy mắt kính không biết lấy từ đâu ra, ngồi bên người đứa bé mập, trong nghiêm túc có lẫn vẻ hiền từ, trong vẻ hiền từ lại chứa sự kỳ vọng thành tài, cháy bỏng nhìn chằm chằm đứa nhỏ: “Đã học hết các phép cộng trừ trong phạm vi mười chưa? Có thể đọc được bao nhiêu chữ tiếng Anh? Thơ cổ thì sao? Có biết viết tên mình không?”
Bé mập há miệng nhưng không biết trả lời thế nào.
Nghê Thải nhìn chằm chằm bé mập, kiên nhẫn cho cậu bé 30 giây để trả lời câu hỏi, song cậu bé vẫn im lặng, sự hiền từ trong mắt Nghê Thải biến mất, chỉ còn lại sự nghiêm khắc, cô ấy rút cây súng nước khỏi tay đứa bé: “Không biết gì hết mà còn chơi súng nước? Ngồi xuống, bây giờ chị dạy em lại từ 1+1…”
Có mấy đứa bé thấy tình hình không ổn, chuẩn bị dùng tuyệt chiêu khóc lóc để dọa Nghê Thải và Lâm Thu Thu bỏ chạy, nhưng cậu bé còn chưa khóc được, nước mắt cũng chưa tích tụ đủ thì Quan Quán Quán đã ngồi bên cạnh cậu bé với đôi mắt đẫm lệ, nhỏ nhẹ nói: “Khóc đi, chị và em cùng khóc, xem xem trong chúng ta, ai khóc thảm thương hơn, được không?”
Cậu bé mít ướt chưa từng kinh qua sự hiểm ác của thảo mai, khi nhìn thấy Quan Quán Quán khóc thảm hơn mình thì cậu bé đờ cả người.
Đại ca của đám nhóc này, cũng chính là hoàng tử nhỏ của công viên giải trí, phát hiện đồng đội của mình bị quân địch kìm kẹp, cậu ta hừ lạnh rồi đứng dậy, dậm cái chân ngắn tủn, nhăn mặt, rít lên như rồng ác: “Đây là công viên giải trí của tôi, mấy người…”
Mấy chữ “cút đi” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng.
Đôi chân ngắn tủn đã rời khỏi mặt đất.
Hoàng tử nhỏ trừng Khanh Hoan đang xách cậu ta lên.
Sau đó cậu bé tức giận vung vẩy hai chân, muốn liều mạng với Khanh Hoan.
Đột nhiên cậu bé thấy Khanh Hoan nhe răng, làm bộ muốn cắn cậu ta, lại còn phát ra âm thanh gào rống của dã thú: “Gràooo!!”
Hoàng tử nhỏ trước giờ luôn được cưng chiều, một câu nói nặng cũng chưa từng nghe, cũng chưa từng thấy ai có vẻ mặt hầm hừ với mình, chợt sợ ngớ người.
Cô gái này dám rống lên với mình…
Thấy cậu hoàng tử ngơ ngác nhìn mình, Khanh Hoan rất hài lòng, vẻ mặt đùa giỡn mà mấy đứa trẻ ở thế giới tu tiên yêu thích thật sự rất hữu dụng.
Nhìn xem, đứa bé này bị cô chọc cười đến mức không nói nên lời rồi này!
Khanh Hoan thừa thắng xông lên, khuôn mặt đã dữ tợn lại còn cộng thêm biểu cảm kinh khủng, cất lời với giọng khủng long: “Bé ngoan, chị rất thích em!”
Hoàng tử nhỏ nuốt một ngụm nước miếng.
Mình, mình có thể không nhận sự yêu thích này không?
Khanh Hoan, Quan Quán Quán, Nghê Thải, Lâm Thu Thu thật sự rất thích mấy đứa trẻ này, họ ôm lấy chúng không muốn buông tay, còn quan tâm chúng theo từng cách riêng. Tình yêu ngập tràn khiến đám nhỏ ngỗ nghịch mới dọa nhóm khách mời chạy loạn xạ lúc nãy sởn tóc gáy, và rồi lần này đến lượt chúng bị nhóm Khanh Hoan truy đuổi.
Hoàng tử nhỏ chạy trốn nhanh nhất, cậu ta túm lấy giáo viên lớp mình, gào lên: “Mau! Mau đưa bọn em đi đi! Nếu không chạy… nếu không chạy thì không kịp nữa đâu!”
“Thế… còn công viên giải trí thì…” Nhân viên công tác hơi do dự, bởi vì ba của hoàng tử nhỏ vẫn chưa bàn bạc xong với tổ chương trình.
“Cho mấy người hết! Bọn tôi từ bỏ!” Hoàng tử nhỏ ước gì mình có thể tự lái xe bỏ trốn, cậu ta lôi kéo giáo viên và những đứa bé khác chạy vội, không dám ngoảnh đầu lại lần nào.
Giải quyết xong rồi?!
Đạo diễn nhìn khoảng sân không còn một đứa trẻ nào, ông khó tin dụi hai mắt mình.
Bọn Khanh Hoan lại cảm thấy tiếc nuối, nếu không phải tiếp tục ghi hình thì bọn họ thật sự muốn bắt đám trẻ đó lại.
Rồi yêu thương bọn chúng.
***
Lời tác giả:
Cảm hóa trẻ em ngỗ nghịch bằng tình yêu, mọi người học được chưa? *gian ác*