↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
“A… nơi này, lá cây xẹt qua người đau quá, còn có quá trời sâu bọ nữa…. Ưm a… đừng cắm sâu như vậy mà…”
Trong một bụi cỏ cách đó không xa truyền đến tiếng rên rỉ mơ hồ.
“Khà khà, làm ở chỗ này mới kích thích. Con đĩ này, huyệt nhỏ của em chặt muốn chết!” Một giọng nói của đàn ông vang lên trả lời người đàn bà.
“Ưm… hôm nay anh cứng quá… A a… đâm tới rồi.”
Bên trong hậu viện trống trải vang vọng tiếng cơ thể va vào nhau.
Lan Tâm không phải là Tiểu Thảo, dù cô chưa từng làm việc đó, nhưng lại lớn lên ở thanh lâu, từ nhỏ đã được các ma ma dạy dỗ cẩn thận, đương nhiên biết đây là một đôi uyên ương đang vụng trộm dã chiến.
Nhưng cô cũng không hề rời đi.
Không phải cô có sở thích biến thái hay gì, mà là do giọng của người đàn bà kia vô cùng quen thuộc.
Là bà cô giúp việc khắc nghiệt ở nhà ăn lúc sáng, giấu ở đằng sau cả một túi bánh bao nhưng không chịu cho cô dù chỉ một cái.
Lan Tâm quyết định ở lại.
Cho dù là thời đại nào, đêm khuya vụng trộm ở trong cô nhi viện, chắc hẳn cũng không phải là quan hệ đứng đắn gì.
Quả nhiên.
“Đồ đĩ thoả, em rể không đút em ăn no sao? Sao lại cắn chặt như thế hả?” Người đàn ông thở hổn hển mở miệng.
“Ưm… cái đồ vô tích sự đó làm được vài phút là xìu, sao có thể lợi hại bằng anh rể… Ưm a a… Thật sự rất hâm mộ chị gái…” Người đàn bà yêu kiều thở dốc.
“Bốp”, người đàn ông nghe xong dường như càng thêm hưng phấn, tát vài cái lên mông của người đàn bà. Tiếng đánh thanh thuý ở hậu viện trống trải càng thêm vang dội.
“A ức… anh rể, hôm nay trong viện có một con nhóc, nó đến trễ nên không còn đồ ăn, em không cho nó ăn nó lập tức trừng mắt nhìn em.” Người đàn bà vừa rên rỉ vừa cáo trạng.
“Hửm? Là đứa nào?”
“Là con tiện nhân mà chị em nhặt về chứ ai! Cái đứa chị ta đặt tên là Tiểu Thảo ấy, chúng ta nuôi nó, cho nó ăn cơm đã là tốt lắm rồi, vậy mà nó còn kén cá chọn canh, chẳng lẽ muốn em cơm bưng nước rót tận mồm cho nó hay sao?” Đúng là ngữ khí chanh chua trong trí nhớ của Lan Tâm.
Người đàn ông thở dốc, “Không sao cả, mấy ngày nữa người bên kia sẽ tới, em thấy đứa bé đó không vừa mắt thì cứ kéo lên xe tiễn nó đi.”
“Nhưng mà chị em… rất chú ý đến nó, nó đột nhiên mất tích, chị ấy có nghi ngờ hay không?” Người đàn bà lại bắt đầu chần chừ.
“Không sao đâu, năm nào mỗi lần đến hẹn giao hàng, anh đều nói với chị em là chúng ta sắp xếp tụi nhỏ vào làm việc trong nhà xưởng. Nhiều năm như vậy cô ta cũng đâu có nghi ngờ gì, em còn không rõ cô ta là người như thế nào sao, chẳng qua chỉ là một người đàn bà không có đầu óc mà thôi!” Người đàn ông không chút để ý hạ thấp vợ của mình.
“Đồ đĩ thoả, thấy anh mắng chị của em nên có cảm giác đúng hay không? Cắn chặt như vậy? Nếu bấm gãy mệnh căn của anh, xem em giải thích như thế nào với chị mình!”
Lan Tâm khi nghe đôi cẩu nam nữ này vũ nhục dì gái kia, trong lòng dâng lên phẫn nộ, cô biết đó không phải là cảm xúc của mình, mà là của nguyên chủ.
Cô nghe thấy vài thông tin mấu chốt trong lời nói của bọn họ, “Giao hàng? Nhà xưởng? Tiễn đi?”
Trong trí nhớ của nguyên chủ, mấy đứa trẻ bên trong cô nhi viện khi đủ mười bảy, mười tám tuổi sẽ được sắp xếp đi đến nhà xưởng làm việc. Tuy không biết nhà xưởng là nơi như thế nào, nhưng Lan Tâm có thể hiểu được, bọn họ đến nơi đó là để kiếm tiền.
Nhưng theo lời hai người này nói, “nhà xưởng” chẳng qua chỉ là một “ký hiệu” mà thôi.
Sợ rằng “giao hàng” mới là thật.
Lan Tâm không ngu, cô có thể hiểu được hết thảy mọi chuyện rất nhanh.
Kiếp trước, cô cũng từng nghe qua về bọn buôn người.
Mấy gã sai vặt cùng với nha hoàn, thậm chí là cô nương trong thanh lâu ở kiếp trước, phần lớn đều được mua lại từ tay của bọn buôn người.
Thì ra nơi này cũng có những thành phần như thế.
Nhìn lưới sắt cao vót bao vây bốn phía, lúc này Lan Tâm mới hiểu rõ.
Vậy nên, cô không khỏi cảm thấy rùng mình, nơi này vốn không phải là “cô nhi viện”, mà là một cái nhà chứa, sau khi nuôi lớn những đứa trẻ bị bỏ rơi thì đem bán chúng ra bên ngoài.
Quả nhiên, không ai cho không ai cái gì.
Đối với Lan Tâm mà nói, kiếp này còn khó khăn hơn so với kiếp trước.
Nhưng Lan Tâm không hiểu, ở thời đại của cô, nô dịch và hạ nhân cũng không đáng giá bao nhiêu, cần gì phải nuôi từ bé đến lớn rồi mới đem bán?
Mười năm đó dùng để nuôi heo, tiền lời có lẽ còn nhiều hơn.
Nếu Lan Tâm biết được khoa học kỹ thuật ở thời đại này đã đạt tới trình độ cấy ghép nội tạng của con người, có lẽ cô cũng không bất ngờ đến thế.
Đáng tiếc, Tiểu Thảo không biết điều này, mà Lan Tâm “đến từ nơi xa” lại càng không thể nào biết được.
Trong lúc cô tự hỏi, trận làm tình kịch liệt của hai người nọ cũng sắp đi đến hồi kết. Nội dung cuộc trò chuyện sau đó cũng không còn thông tin hữu dụng nào nữa, cho nên Lan Tâm quyết định rời đi trước.
Hai ngày sau, những người gần đủ tuổi đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi bản thân sắp được ra ngoài làm công kiếm tiền.
Chỉ có Lan Tâm vẫn đang suy tư tìm cách để trốn thoát khỏi nơi này.
Cô đã kiểm tra bốn phía, mấy cái rào chắn vô cùng kiên cố, rất khó có thể thoát ra.
Cửa lớn đều khoá từ bên ngoài, chỉ có mấy dì giúp việc và viện trưởng là có chìa khoá.
Chỉ có mấy đứa óc heo lớn lên ở đây mới cảm thấy không có gì bất thường.
Nơi này căn bản không phải là trại trẻ mồ côi, mà chính là nơi giam giữ phạm nhân.
Lan Tâm vốn định gửi gắm hy vọng lên người dì hảo tâm kia, nhưng từ khi phát hiện cô nhi viện này không đơn giản như vẻ bề ngoài, Lan Tâm lập tức từ bỏ suy nghĩ đó.
Cô cũng không có bằng chứng chứng minh chồng và em gái của bà ấy vụng trộm, nếu muốn nhờ bà ấy trợ giúp, sợ là khó có thể thực hiện được.
Dù sao chồng và em gái ruột, so với mối quan hệ còn chưa được gọi là thân quen với nguyên chủ, không cần động não cũng biết bà ấy chắc chắn sẽ không tin cô.
Chỉ sợ rút dây động rừng.
Như vậy, hy vọng duy nhất của cô chỉ còn lúc bọn họ “giao hàng”.
Chuyện này đối với nguyên chủ và Lan Tâm chưa từng bước ra thế giới bên ngoài mà nói, chính là một canh bạc khổng lồ.
Nếu cược thắng, sẽ có được cuộc sống mới.
Nếu thua, vạn kiếp bất phục.
Lan Tâm cắn chặt răng, hạ quyết tâm.
Kiếp trước đã không có đường lui, kiếp này, sợ là cũng như thế.
Nhưng, vậy thì đã sao.