Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 33: 33: Chấp Sự Điện



Lăng Tiêu thấy hai người đã tiếp thu được chuyện này, lại bắt đầu nói tới một số khía cạnh khác, khiến cả hai lập tức chăm chú lắng nghe.
Rốt cuộc, đối với Trọng Dương Môn, bọn họ đã có một chút hiểu biết.
Thời gian tông môn được thành lập là hơn tám trăm năm về trước, tuy nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, nhưng đã phải trải qua không ít sóng gió mới cường đại như ngày hôm nay.
Lại nói, Trọng Dương Môn từ trên xuống dưới có hơn hai ngàn đệ tử, trong đó đệ tử Ngưng Khí Kỳ chiếm tới chín phần.
Do đó, đệ tử Trúc Cơ Kỳ không quá trăm người, bọn họ đều là lực lượng trung kiên của tông môn.
Để thành lập một tông môn lớn mạnh, tuyệt không thể thiếu những đại cao thủ Kết Tinh Kỳ.
Nhưng các đại cao thủ Kết Tinh Kỳ trong tông môn chỉ có mấy người, bọn họ luôn bế quan trường kỳ.
Trừ khi có liên qua đến sinh tử tồn vong của tông môn, nếu không, ngay cả chưởng môn cũng không cách nào thấy mặt.
Còn thái thượng trưởng lão trong tông môn, ngay cả mấy vị Kết Tinh Kỳ cũng khó gặp, nhưng mọi người đều biết, vị sư tổ này là một cao thủ Kim Đan Kỳ.
Mà đệ tử Ngưng Khí Kỳ đông như vậy, chẳng lẽ không có phân chia cấp bậc với nhau?
Đương nhiên chuyện này không thể tránh khỏi, hầu hết các môn phái tu tiên đều chia đệ tử thành năm loại khác nhau.
Đầu tiên là đệ tử ký danh, bọn họ giống như người thử việc, nếu trong một khoảng thời gian nhất định mà không có tiến bộ sẽ bị tống cổ ra ngoài.
Hoặc cũng có thể tự ý rời khỏi tông môn, xem như mất đi tư cách trở thành đệ tử chính thức, trực tiếp bị rạch tên khỏi sổ sách.
Ngược lại, nếu đệ tử ký danh trước hai mươi lăm tuổi đạt tới Ngưng Khí tầng năm, vậy cơ hội trở thành đệ tử ngoại môn không phải là không có.
Còn ương ngạnh bước vào Ngưng Khí tầng tám, tuổi tác lại nhỏ hơn ba mươi, cơ hội trở thành đệ tử nội môn sẽ nằm ngay trước mặt.

Nếu như trước bốn mươi tuổi có thể đột phá Trúc Cơ Kỳ, vậy sẽ được liệt vào dạng tinh anh, thân phận cao quý vô cùng.
Về phần những người sau khi tiến vào Trúc Cơ Kỳ, lại biết bản thân vô vọng với Kết Tinh Kỳ, đều tự thân đi làm chấp sự trong tông môn.
Trong khi đó, đệ tử chân truyền lại khác biệt một trời một vực, họ là những người mang trong người tư chất nghịch thiên, tương lai có thể bước vào Kết Tinh Kỳ.
Cho nên bọn họ sẽ được một số trưởng bối Kết Tinh Kỳ thu làm đệ tử, đích thân chỉ dạy từng li từng tý.
Khi những đệ tử chân truyền này đạt tới Trúc Cơ Kỳ, nhất định sẽ có được đãi ngộ cực kỳ tốt, có thể đi ra mấy ngọn núi sau tông môn, tìm nơi có linh khí sung túc nhất để tu luyện.
Bình thường, những người này không cần làm gì cả, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được, mỗi năm còn được nhận một lượng lớn tài nguyên tu luyện.
Nhiệm vụ duy nhất của bọn họ là cố gắng đột phá Kết Tinh Kỳ, khi đó bổn tông sẽ có được lực lượng hùng mạnh trước kẻ thù.
Lăng Tiêu nói tới đây thì ngừng lại, một bên phóng mắt nhìn cảnh vật hữu tình xung quanh, một bên là chờ phản ứng của hai tên đệ tử mới nhập tông này.
“Đa tạ sư huynh đã chỉ điểm, nếu không có sư huynh, có lẽ bọn đệ phải ngây ngốc một thời gian rồi!” Trương Phong thấy thái độ của đối phương, liền than thở một tiếng, vẻ mặt không khỏi ngưng trọng.
“Ha ha, Trương sư đệ không cần nói quá như vậy.

Lúc mới vào tông môn vi huynh cũng như sư đệ hiện giờ, nhưng trải qua nhiều năm va chạm cũng dần hiểu ra mà thôi.” Lăng Tiêu không lộ ra vẻ khinh thường, ngược lại còn cười lớn một tiếng đầy khích lệ.
Trong lúc nói chuyện, ba người đã tới trước một tòa lầu các bằng gỗ, tòa lầu các này cao ít nhất cũng 50 trượng, gồm có bảy tầng, bao trùm bên ngoài chính là một màng sáng kỳ lạ.
“Lăng sư huynh, nơi đây là?” Trần Vũ nhìn tòa lâu các phía trước, thấp giọng hỏi thăm.
“Như sư đệ thấy, nơi đây chính là Chấp Sự Điện, là nơi phân phó và trả thưởng các loại nhiệm vụ.


Điện này có bảy tầng đương nhiên sẽ có công năng khác nhau.”
“Tầng một là nơi xử lý các loại tạp vụ dành cho đệ tử ký danh, tầng hai dành cho ngoại môn, tầng ba nội môn, tầng bốn tinh anh, tầng năm chân truyền, tầng sáu chấp sự, cuối cùng là trưởng lão.”
Nghe Lăng Tiêu giải thích, hai người Trần Vũ đã minh bạch công dụng của nơi này, trong lòng thầm ghi nhớ thật kỹ.
Lúc này, Lăng Tiêu lấy trong túi nhỏ bên hong ra một tấm lệnh bài, sau đó thi triển cái gì đó, từ bên ngoài màng sáng liền mở ra một thông đạo đủ cho ba người đi vào.
Trần Vũ thấy Trương Phong và Lăng Tiêu đã đi trước, hắn cũng nhanh chân tiến vào trong.
Vừa bước vào, hắn thấy bên trong có rất nhiều người, bọn họ đều mang theo vẻ mặt hớn hở bàn luận các loại nhiệm vụ với nhau.
Bên trong tầng một có rất nhiều khu vực, chúng đều được đánh dấu bằng số thứ tự giống với Huyền Linh Điện.
Lăng Tiêu liếc mắt nhìn qua một chút, sau đó dẫn hai người Trần Vũ tới một cái bàn gỗ khu vực số mười lăm.
Phía sau bàn gỗ là thiếu niên chừng hai mươi lăm tuổi, nhìn bộ dáng vô cùng lười nhát, hiện tại người này đang chóng cằm lên bàn, hai mắt khép hờ.
“Ngưu sư huynh, ta dẫn mấy vị sư đệ vừa nhập môn tới đây nhận đồ vật cần thiết.” Lăng Tiêu dẫn hai người đi tới, khách khí nói với người họ Ngưu một tiếng.
“Tên của các ngươi là gì?” Ngưu sư huynh không chút để ý, hé mắt nhìn hai người trước mặt, hỏi một câu cho có lệ.
“Tiểu đệ Trương Phong, còn đây là Trần Vũ.” Trương Phong thấy thái độ khó chịu của đối phương, cố gắng nặng ra một nụ cười thật tươi.
Ngưu sư huynh không có trả lời, sau khi xác minh là đúng với những gì ghi trong sổ sách, người này đi tới vách tường bằng gỗ trống trơn ở sau lưng.
Kết quả là một màn làm cho Trần Vũ kinh ngạc đã xuất hiện.
Thân hình Ngưu sư huynh vừa chạm vào vách tường lập tức phát ra ánh sáng màu trắng, rồi chui thẳng vào bên trong, không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Trần sư đệ không cần ngạc nhiên, đó chỉ là thuật Xuyên Vật bình thường, đợi ngươi đạt tới Ngưng Khí tầng ba sẽ thi triển được.” Trương Phong sống trong tu tiên giới đã lâu, đương nhiên biết rõ mấy cái tiểu thuật này, không xem đây là chuyện là thần kỳ gì.

Nghe được lời đó, vẻ kinh ngạc trên mặt Trần Vũ mới bớt đi một chút, mà Lăng Tiêu đứng một bên lại dùng thái độ khinh thường nhìn bọn hắn.
Một lát sau, khi vách tường sáng lên lần nữa, Ngưu sư huynh đã ôm theo một đống đồ vật từ trong đó đi ra, để tất cả lên bàn.
“Mỗi người nhận được một tấm lệnh bài, một thanh Huyền Kiếm, một bộ y phục, ba lọ đan dược, một cái túi trữ vật và năm khối linh thạch.”
“Ngoài ra, ta muốn nhắc lại một lần nữa, mỗi tháng các ngươi có thể đến chỗ này nhận năm khối linh thạch, nhưng cũng phải hoàn thành một nhiệm vụ theo thông lệ.

Nếu không, một khối linh thạch cũng không có đâu!”
Ngưu sư huynh nhắc nhở xong, nhìn thấy bộ mặt thối đần của Trần Vũ thì lại nhẫn nhịn giải thích thêm một chút nữa:
“Như các ngươi thấy, trên bộ y phục này có thiêu một chữ “Trọng” màu hồng, đó là đại biểu cho thân phận đệ tử ký danh.

Lực phòng ngự của đạo phục này có hạn, chỉ có thể ngăn cản công kích của đao kiếm bình thường, bất quá, trên thân quần áo lại có trận pháp loại trừ bụi bẩn.

Dưới tình huống bình thường, có thể không cần giặt quần áo hoặc tắm rửa trong một thời gian rất lâu.

Còn ba lọ đan dược kia, một lọ là đan dược chữa ngoại thương, một loại kim sang dược chữa nội thương, một loại giải độc đan để giải trừ bách độc.”
Nói xong, Ngưu sư huynh thu đồ vật vào hai cái túi trữ vật, nhẹ vứt qua cho hai người bọn hắn.
Trần Vũ có chút tò mò, cầm lấy túi trữ vật lật qua lật lại quan sát mấy lần.
“Trần sư đệ không cần quan sát kỹ thế đâu, đợi sau này có thành tựu, sư đệ chỉ cần rót vào vật ấy một chút pháp lực là sẽ hiểu rõ sự huyền diệu và công năng cụ thể của nó.”
Lăng Tiêu thấy bộ dạng như nông dân mới lên thành thị của Trần Vũ không khỏi mỉm cười giải thích, nhưng trong lòng không ngừng khinh thường.

Trần Vũ biết đối phương đang chế giễu mình, nhưng vẫn nở ra một nụ cười trên mặt, sau đó cẩn thận cất vào người, rồi cùng Lăng Tiêu rời khỏi Chấp Sự Điện.
Ba người lại phi hành rời đi, Lăng Tiêu ngoái đầu lại, ung dung nói:
“Nếu nói Chấp Sự Điện là nơi nhận nhiệm vụ và là nơi nhận thưởng, thì Linh Pháp Các chính là nơi các ngươi có thể tìm tòi các loại pháp thuật cũng như pháp quyết tu luyện phù hợp với bản thân.”
“Nhưng điều kiện tiên quyết, chính là các ngươi phải bỏ ra một lượng lớn điểm cống hiến hoặc là linh thạch phù hợp.”
Mặc dù bề ngoài không có ý tứ chán ghét, nhưng trong lòng Lăng Tiêu thầm mắng hai người Trần Vũ.
Vì cái gì mà hai tên tiểu tử này lại có Thăng Tiên Lệnh trong tay, nhớ quá trình nhập môn lúc trước, Lăng Tiêu hắn cũng không được nắm tay chỉ đường như thế này đâu.
Bất quá, nghĩ lại đây là do chấp sự đại nhân yêu cầu, hắn đành cắn răng chịu đựng, nhưng trong lòng muốn nhanh chóng tống cổ tên tiểu tử này để còn tu luyện.
“Theo như lời sư huynh nói, chỉ cần có điểm cống hiến là có thể nhận lấy các loại pháp quyết tùy ý.

Nhưng tiểu đệ vừa mới nhập môn làm gì có điểm cống hiến mà lấy pháp quyết từ Linh Pháp Các?!” Trương Phong trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng.
Trần Vũ cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía vị sư huynh này, đây hiển nhiên là nghi vấn lớn trong lòng.
“Ha ha, chuyện này sư đệ không cần lo lắng, đệ tử mới nhập tông sẽ được tặng một môn pháp quyết miễn phí.”
“Còn muốn học pháp quyết và pháp thuật cao cấp hơn thì mới cần bỏ ra điểm cống hiến.

Ngoài ra còn một điểm cần ghi nhớ, đó là các loại điển tịch giới thiệu về tu tiên giới, giới thiệu về thiên tài địa bảo, pháp khí…! đều được mượn miễn phí.” Lăng Tiêu bối hai tay sau lưng thong dong giải thích.
“Thì ra là như vậy, đa tạ sư huynh đã chỉ điểm.” Trần Vũ thầm hô may mắn.
Nếu đến các loại điển tịch cơ bản mà cũng cần điểm cống hiến, thì quả thật đó là sai lầm khi vào Trọng Dương Môn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận